Không thèm đợi Trần Tín nói xong, tiểu nha đầu liền nhanh chóng vung chân đạp Trần Tín ra khỏi cửa xe, đôi chân trắng nõn vừa rút về thì liền đóng sầm cửa lại.
Cô quay đầu lại rồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh, sau đó cất giọng nịnh hót: “Anh là chủ của anh ta đúng không? Tôi biết anh không phải người thiếu tiền, nhưng mà tục ngữ có một câu rất hay, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp. Tôi cho anh sáu triệu, anh bảo tài xế lái xe đi đi, đến ngoại thành thì tôi sẽ xuống xe, có sống có chết cũng tuyệt đối không liên luỵ anh!”
Đôi mắt to to như trái nho đen, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng như quả anh đào, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mịn màng như tuyết, trông đầy ắp collagen.
Lăng Ngạo đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một cái, rồi lại đưa ánh mắt chỉ thị cho Trần Tín, người vừa bị đá văng rồi lại mở cửa xe ra.
Trần Tín vốn định nói gì đó nhưng liền hiểu ý và im bặt, sau đó ngoan ngoãn trở về vị trí ghế lái phụ của mình.
Trần An cũng hiểu ý và lái xe trở về con đường chính.
Lăng Ngạo cũng không biết lấy đâu ra một tấm khăn tắm đưa cho cô.
Cô cảm ơn rồi nhận lấy, sau đó dùng nó để lau người một cách không hề khách sáo. Lăng Ngạo cũng không để ý cô nữa, anh cầm lấy bút máy rồi nhanh lẹ viết lên một chữ, sau đó đưa lên đằng trước: “Chậm.”
Tốc độ chiếc xe liền chậm lại, bầu không khí trong xe trong chốc lát liền trở nên rất yên tĩnh.
Khoé môi của Lăng Ngạo lúc này dường như có chút nhếch lên, nhưng không ai thấy cả.
“Đậu xanh!” Trần An đột nhiên lên tiếng, anh đưa mắt nhìn đoàn xe vượt qua bên cạnh xe mình, rồi kinh ngạc nói: “Liên tiếp mười mấy chiếc xe giống nhau, định tổ chức đua xe à?”
Trần Tín vừa nhìn một cái: “Là xe nhà họ Tống! Em nhận ra vài biển số xe!”
Cả cơ thể của tiểu nha đầu ngồi sau chợt co rúc lại, cô cảm nhận được bên người mình có hai ánh mắt sắt bén đang lia vào cô, không phải là vì cái nhìn thăm dò của Lăng Ngạo mà là vì sự sợ hãi đơn thuần của một cô nhóc đã khiến cô ngoan ngoãn báo cáo: “Anh, anh đừng nhìn tôi như vậy, là, là do tôi đào hôn chạy ra đây đó, người nhà tôi muốn ép tôi lấy chồng nhưng tôi không muốn.”
Nhìn vào tiểu nha đầu đáng thương trước mắt, Lăng Ngạo vẫn có chút không tin lời cô nói.
Anh lại lật bản tư liệu trong tay mình ra, rồi quay lưng với cô đọc lại một lần: Tống Vĩnh Nhi, 18 tuổi.
Dựa vào địa vị hiện tại của nhà họ Tống, đương nhiên là có trăm ngàn lời cầu thân, sao lại có thể ép đứa con gái tuổi còn nhỏ như vậy kết hôn chứ?
Cô ấy còn là con gái duy nhất nữa, là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, bị gia đình ép gả cho một người đàn ông mình không muốn thì khả năng lại càng thấp.
“Tôi không thích người phụ nữ nói dối!”
Lăng Ngạo lạnh lùng mở miệng, ánh mắt mà anh nhìn cô cũng vô cùng lạnh băng, giống như là đang có ý vứt cô xuống đường vậy.
Hồi chuông cảnh báo trong lòng Tống Vĩnh Nhi vang lên, cô liều mạng giữ chặt cửa xe, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đến mức tưởng như không có thật trên đời này tràn đầy sự kiên định: “Thật đó! Tôi không có gạt anh! Ba mẹ tôi vì lợi ích thương nghiệp mà muốn ép gả tôi cho cậu tư nhà họ Lăng!”
Lăng Ngạo: “…”
Tống Vĩnh Nhi: “Tôi mới có 18 tuổi thôi, nhưng cậu tư đó đã 26 tuổi rồi, già như vậy rồi mà còn muốn trâu già gặm cỏ non nữa chứ!”
Lăng Ngạo: “…”
Tống Vĩnh Nhi: “Chắc anh cũng từng nghe qua rồi, cậu tư là người vô cùng kỳ cục, tính khí thì vui buồn thất thường, nhà có tiền như vậy nhưng mãi đến 26 tuổi rồi mà cũng chẳng thèm yêu đương kết hôn, có khi anh ta có vấn đề tâm lý nghiêm trọng gì đó cũng nên! Không đúng, chắc anh ta cũng có vấn đề sinh lý gì đó nữa, tôi mà gả qua đó, mỗi ngày đều phải thấp tha thấp thỏm lo sợ thì cũng thôi đi, còn phải Hôn nhân trống rỗng, goá bụa ngay từ đầu nữa chứ!”
Lăng Ngạo: “…”
Tống Vĩnh Nhi: “Tôi có chết cũng sẽ không gả cho loại đàn ông vậy đâu!”
Lăng Ngạo: “…”
Trần An cẩn thận nhìn biểu tình của Lăng Ngạo thông qua kính chiếu hậu, chỉ cần nhìn một cái thôi thì liền cảm thấy ‘Nghìn dặm băng dày, vạn dặm tuyết gieo’ rồi.
Anh ta vội vàng dời tầm mắt, rồi bật chế độ sưởi trong xe cao hơn.
Trần Tín siết chặt tay áo lặng lẽ lau mồ hôi, cô Tống này có phải là thiên sứ từ trên trời phái xuống để đối phó với cậu tư không vậy?
Trước đây từng cứu cậu tư một lần ở Thanh Thành, bây giờ lại làm tổn thương cậu tư như vậy.
Cô ấy rốt cuộc là có biết hay có nhớ người đàn ông trước mặt là ai không vậy?
Anh đột nhiên nhớ tới hôm nay ông Lăng cứ một mực dặn dò, nói là phải đưa cậu tư về nhà lớn một chuyến, còn nói là có chuyện quan trọng, chẳng lẽ là việc chỉ định hôn sự cho cậu tư với cô Tống sao?
“Cậu.” Trần Tín vừa mở miệng nói thì liền bị ánh mắt của Lăng Ngạo ngăn lại.
Lăng Ngạo đã sớm đoán được anh ta đang định nói gì rồi.
Đôi mắt sâu thẳm đen không thấy đáy nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Nhi, Lăng Ngạo lên tiếng với vẻ mặt không chút cảm xúc nào: “Còn một điểm mà chắc cô không biết, vị cậu tư nhà họ Lăng kia vào năm 17 tuổi đã gặp phải một trận tai nạn nên đôi chân đã mất đi khả năng đi đứng rồi.”
Tống Vĩnh Nhi sững sờ nhìn anh, cô ngây ngốc nói: “Anh đang giải thích với tôi về lý do anh ta độc thân đến bây giờ sao?”
Chuyện cậu tư nhà họ Lăng bị tàn phế, còn bị câm là chuyện mà ai ai cũng biết.
Chỉ là nhà họ Lăng là gia đình quyền thế và giàu có nhất Giang Đông này, ông Lăng lại là một người thích lấp liếm khuyết điểm, những người có chút địa vị hay thân phận mà muốn lăn lộn tại Giang Đông này thì đều kỵ nói về chuyện cậu tư nhà họ Lăng bị tàn tật.
Dù sao đi nữa thì hoạ cũng từ miệng mà ra, lòng người lại hiểm ác, cho dù chỉ thuận miệng nhắc đến một câu, nhưng nếu bị những người có dụng tâm hãm hại thêm mắm thêm muối truyền ra ngoài, thì thứ họ nhận được chính là sự giận dữ và những tai hoạ không thể đoán trước đến từ nhà họ Lăng mà thôi.
Nhưng người đàn ông ở trước mặt này, đã đoán được cô là con gái độc nhất của nhà họ Tống rồi mà còn thẳng thắn nói tới điều cấm kỵ của nhà họ Lăng nữa chứ, điều này thật khiến đáy lòng Tống Vĩnh Nhi không thể không sững sờ được.
Lăng Ngạo nhìn chăm chăm vào cô một lúc rồi bổ sung thêm: “Hắn còn là một người câm.”
Tống Vĩnh Nhi: “Lá gan anh thật là to!”
Lăng Ngạo trả lời thẳng thừng: “Lá gan cô cũng không nhỏ.”
Cô lập tức phản bác: “Tôi đâu có nhắc đến điều cấm kị của nhà họ Lăng đâu chứ!”
“Ha ha.”
Anh nở nụ cười nhạt, đúng là cô không nhắc, nhưng một thân con gái như cô mà dám đào hôn, dám chạy ra đường cao tốc dưới cơn mưa như trút nước này, dám tuỳ tiện leo lên một chiếc xe lạ, dám ở ngay trước mặt anh mà huỷ đi tôn nghiêm của anh!
Lá gan nhỏ, nhưng rất béo bở!
Chiếc xe lái ra khỏi cao tốc, Trần An dừng xe ở bên đường.
Trần Tín đưa cho tiểu nha đầu một cây dù lớn màu đen, Lăng Ngạo cũng đưa cho cô một tờ giấy ghi chú màu trắng, trên đó có số điện thoại của anh: “Một cô gái nhỏ như cô mà dám đào hôn chạy ra ngoài, đúng là rất dũng cảm, tiền xe thì cứ để nợ đi, về thu xếp ổn thoả rồi mới trả cho tôi.”
Tống Vĩnh Nhi vốn đã đếm đủ 6 triệu để ở ghế sau rồi, nhưng thấy anh đề xuất như vậy, cô có hơi do dự nhận dù, đôi con ngươi lấp lánh nhìn về khuôn mặt của Lăng Ngạo rồi lại nhìn qua tờ giấy ghi chú.
Sau cùng, cô đành rút lấy tờ giấy ghi chú trên ngón tay anh, cũng lấy lại tiền rồi xuống xe đi khỏi.
Chiếc xe sau đó nhanh chóng lướt qua người cô, còn làm bắn nước tung toé lên chiếc váy vốn đã ướt nhẹp của cô.
Lăng Ngạo ngồi ở vị trí cũ, một tay chống chiếc trán của mình, một tay thì lười biếng viết chữ gì đó trên miếng giấy ghi chú, rồi đưa lên trước.
Tra?
Trần Tín nhìn chữ viết trên mảnh giấy rồi sững sờ một chút: “Cậu tư, cậu nghi ngờ hôm nay cô Tống tiếp cận cậu là còn có dụng ý khác sao?”
Trần An cũng lên tiếng: “Có khi nào cô ấy đã là một miếng mồi câu từ chuyện xảy ra ở Thanh Thành nửa năm trước rồi không?”
Lăng Ngạo không nói gì cả.
Anh vốn không phải là một người tin vào định mệnh, lại càng không tin có quá nhiều sự trùng hợp như vậy.
Còn tiểu nha đầu đó có phải là có dụng tâm khác hay không, chỉ cần đợi xem cô ấy có gọi điện thoại cho anh hay không thì sẽ biết thôi.
Anh bảo Trần Tín đi điều tra, chẳng qua là vì muốn biết, nếu như cô ấy thật sự có vấn đề vậy thì người ẩn nấp sau lưng cô ấy là ai?