Một đôi cánh tay mang theo hơi ấm ôm lấy cổ anh.
Đôi cánh tay mềm mại đó vừa rút lại, thì một nụ hôn liền giáng xuống đôi môi của anh một cách không hề do dự!
Một luồng không khí tươi mới cứ như vậy mà xông vào miệng của anh, mang theo một sự thơm ngọt mà chỉ thiếu nữ mới có.
Người đàn ông dùng sức theo bản năng mà tham lam muốn chiếm hữu hết tất cả mọi thứ trong miệng của cô!
Đôi cánh tay rắn chắc siết chặt lấy cơ thể mảnh khảnh của cô, kìm chặt toàn bộ cơ thể của của người phụ nữ sát vào lồng ngực của mình.
Nụ hôn mãnh liệt mang theo sức mạnh dữ dội có thể cuốn đi hết tất cả mọi thứ đã vô tình cướp đoạt đi lý trí của hai con người.
Sau nụ hôn dài triền miên, anh cố gắng để mở mắt ra.
Nhìn về hướng ánh sáng kia, chỉ với một cái liếc mắt anh đã có thể vĩnh viễn ghi nhớ cô.
Nhớ đến đôi môi sưng đỏ đến không nở nhìn của cô sau nụ hôn dài dặc với anh, còn có cả thân hình với những đường cong dập dờn như những cô yêu tinh kia nữa.
—Tôi là mỹ thiếu nữ đã cứu tứ thiếu—
“Cậu chủ tư, đã điều tra rõ rồi. Cô gái trẻ đã cứu cậu ở Thanh Thành nửa năm trước thì ra là con gái độc nhất của nhà họ Tống.”
Trần Tín ngồi ở ghế lái phụ quay người lại, anh đưa sấp tư liệu và ảnh chụp trong tay cho người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau.
Trần Tín không hề biết mình đã làm đứt đoạn phần hồi ức lưu luyến của người đàn ông mà tiếp tục báo cáo: “Nhà họ Tống đã chuyển đến thành phố M được hai năm, nhưng quê hương của họ là ở Thanh Thành, vào cuối năm ngoái, cô Tống đã về quê để thăm người thân, nên vừa lúc đã gặp phải chuyện đó của cậu chủ.”
Người ngồi trên hàng ghế sau vẫn không nói gì.
Đôi mắt đen láy chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ ở trong bức ảnh, anh nhìn từng tấm từng tấm đi, rồi lại nhìn từng tấm từng tấm lại lần nữa.
Bầu không khí trong xe vô cùng căng thẳng, vầng trán Trần Tín lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, anh đưa mắt nhìn qua người anh trai Trần An đang ngồi trên ghế lái của mình một cách không tự nhiên, giống như là đang cầu giúp đỡ vậy.
Trần An cẩn thận quan sát biểu tình của người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau thông qua kính chiếu hậu, rồi mới bắt đầu mở miệng dò hỏi: “Cậu tư, lần trước cậu bị cậu cả và cậu hai liên hợp hãm hại ngã vào hồ chứa nước, cô Tống trùng hợp lại gặp phải cậu nên đã cứu cậu từ dưới nước lên, đó cũng là do tình huống cấp bách cho nên mới làm hô hấp nhân tạo cho cậu thôi, tuyệt đối không phải có ý khinh bạc cậu đâu. Hơn nữa, người ta chỉ là một cô gái nhỏ mà phải kéo một người đàn ông to lớn như cậu từ dưới nước lên, chuyện đó thật sự là chả dễ dàng gì đâu, cậu không thể bỏ qua cho cô ấy sao?”
Người đời ai cũng biết, nhà họ Lăng giàu có nhất ở Giang Đông tổng cộng có bốn người con trai, người nào người nấy đều ngọc thụ lâm phong, nổi bật hơn người, nhưng vị cậu tư này lại có tính khí vui buồn thất thường, không thích gần gũi người lạ, hơn nữa lại sạch sẽ và sợ nước, là người khó hầu hạ nhất!
Trần An và Trần Tín đã theo vị cậu tư này từ nhỏ nên đương nhiên là họ biết rõ, cô gái trẻ lần trước cứu cậu tư đã hô hấp nhân tạo cho cậu ấy, và đồng thời đã cướp luôn nụ hôn đầu của người đàn ông này.
Trong lòng họ có thể đoán ra được, nửa năm nay cậu tư luôn kiên trì tìm kiếm cô gái đó chính là để tính sổ với cô!
“Cậu tư, thời gian nhà họ Tống đến thành phố M tuy ngắn nhưng địa vị trước mắt lại không hề thấp, cô Tống lại là con gái duy nhất của nhà họ, nếu như cậu tìm người ta tính sổ thì chỉ e….”
Trần Tín nói được một nửa thì đột nhiên ngưng lại.
Chỉ vì người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau đột nhiên nâng cằm lên, anh ta đưa đôi con ngươi đen láy đầy nghiêm nghị và khó hiểu nhìn anh như đang nhìn một con quái vật, rồi lên tiếng: “Ai nói tôi muốn tìm cô ấy để tính sổ vậy?”
Trần An bị sốc đến nỗi suýt chút nữa là không thể làm chủ được vô lăng, còn Trần Tín thì há hốc mồm kinh ngạc, thật không thể tin được!
Lần cuối cùng cậu tư mở miệng nói chuyện là khi nào vậy?
Lâu quá, lâu quá rồi nên không nhớ rõ nữa!
Nhìn thấy sự kinh ngạc của thủ hạ, Lăng Ngạo khẽ híp mắt lại, đôi con ngươi lấp lánh chợt loé ra một tín hiệu nguy hiểm, nhưng Trần Tín lại không sợ chết mà mở miệng hỏi lại một câu: “Vậy tại sao cậu lại tìm cô ấy?”
Khoé môi Lăng Ngạo khẽ cong cong lên trong tâm trạng vui vẻ, anh thu dọn những tấm ảnh trong tay lại rồi hướng hai mắt ra ngoài cửa sổ.
Trời đổ cơn mưa như trút nước, cho dù là đang ở một buổi chiều giữa hè nhưng sắc trời vẫn vô cùng âm u, sương mù đầy ắp, nếu nhìn ra khung kính cửa sổ xe màu tối này thì cũng không thể nhìn được gì nhiều cả.
“Không biết.”
Lăng Ngạo lại thốt nên hai chữ.
Hai anh em nhà họ Trần lại một lần nữa kinh ngạc.
Trần An đột nhiên rẽ bánh lái, sau đó lại cuống cuồng đạp thắng xe!
Theo quán tính, cơ thể của ba người họ liền lao về phía trước, nhưng cũng may họ đều thắt dây an toàn, trán của Lăng Ngạo đập vào lưng ghế lái làm bằng da thật nên cũng không sao.
“Cậu tư!”
Trần Tín tỉnh thần, trái tim anh đập thình thịch, anh vừa phàn nàn ông anh trai của mình vừa cởi dây an toàn ra định ra phía sau xem tình hình: “Anh lái xe kiểu gì vậy, biết rõ là trời mưa mà còn không lái chậm một chút!”
“Anh.” Sắc mặt Trần An cũng trắng bệch, nói: “Có người tông vào!”
“Đây là đường cao tốc a, ai tông vào được?”
“Có người thật mà, anh gạt em làm gì, suýt chút nữa là tông phải cô ấy rồi!”
“Cậu tư, cậu không sao chứ?”
Hai anh em đang cố gắng dọn dẹp mớ hỗn độn thì đột nhiên một bóng người nhỏ bé màu trắng xuất hiện từ phía sau của Trần Tín và nhanh chóng chuồn vào trong xe!
Tư thế nhanh nhẹn và lanh lợi đó giống như đã luyện tập hàng ngàn lần trước đó rồi vậy!
Một loạt dòng nước men theo cơ thể cô chảy xuống tí tách, làm ướt ghế ngồi và miếng lót chân, không những thế cô còn bò đến bên cạnh Lăng Ngạo, cả người thì cuộn tròn và run rẩy nói: “Mau, mau lái xe đi! Nhanh lên!”
Trần An nhìn qua gương chiếu hậu.
Bóng ảnh ngồi ở hàng ghế sau đang mặc một chiếc váy dài màu trắng, váy áo và mái tóc đen dài đều đã ướt đẫm nước mưa, khiến cho quần áo dính chặt vào cơ thể của cô, để lộ một dáng người vô cùng đẹp, chí ít thì thứ này rất đáng để cho một người phụ nữ như cô phải tự hào. Những giọt nước mưa không ngừng chảy khắp cơ thể, nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng trông rất trắng bệch, khiến anh không thể nhìn rõ biểu tình của cô.
Có điều, góc nghiêng không góc chết, sống mũi cao thẳng, và cả chiếc cằm cong tuyệt đẹp đó đều đã cho thấy cô chính là một tiểu mỹ nữ chính hiệu rồi.
Trong tay cô còn có một chiếc túi nhỏ, chiếc túi đang bị cô hung hăng siết chặt ngay trước ngực mình.
Cho dù là từ âm thanh mà cô vừa mở miệng lúc nãy hay là từ làn da mịn màng trắng nõn như em bé kia mà đoán, thì đều chắc chắn cô vẫn là một tiểu nha đầu còn chưa tới mười tám tuổi, xem ra còn là một tiểu nha đầu vô cùng đáng thương.
Mưa to như vậy.
Trên đường cao tốc như vậy.
Liều mạng chặn xe như vậy.
Một cô gái trẻ kỳ lạ a!
Khoé môi Trần Tín giật giật, anh mở cửa xe hàng ghế sau là để kiểm tra xem cậu tư có bị thương hay không, chứ không phải là để tạo thuận lợi cho người khác đâu nha.
Càng huống hồ, xe của cậu tư là thứ để cho chó cho mèo ngồi được sao?
Trước khi để cậu tư phát hoả, Trần Tín cau mày lại rồi kéo cổ áo sau của cô tiểu nha đầu này ra, định ném cô ra ngoài.
Đây chính là tên đầu sỏ đã đột ngột lao ra khiến bọn họ suýt chút nữa là xảy ra tai nạn rồi!
“Đừng mà! Anh gì ơi, đằng sau có người đuổi theo tôi, làm phiền anh đưa tôi tới ngoại thành là được rồi!”
Nói xong, cô liền móc trong túi ra một đống tờ 500 ngàn, sau đó đưa cho Trần Tín: “Bắt taxi từ thành phố đi qua đường cao tốc đến ngoại thành cũng chỉ có hơn 300 ngàn thôi, nhưng tôi đưa anh ba triệu luôn, có được không?”
Trần Tín sững sờ.
Đầu tiên là vì sự xuất hiện kỳ lạ của cô, bây giờ lại là vì khuôn mặt này, sao càng nhìn lại càng thấy quen mắt vậy nhỉ?
Vừa nghĩ tới thì câu trả lời liền tuôn ra, Trần Tín vừa há hốc mồm vừa trợn to mắt nhìn Lăng Ngạo: “Cậu tư, cô ấy, cô ấy, Tống…”