Xe chuyên dùng của Nghê Tịch Nguyệt vẫn còn đang ở bên ngoài.
Lúc đầu Nghê Chiến mời bà đến đây ăn cơm, bà còn tưởng là có thể do Lăng Ngạo muốn gặp bà.
Nhưng mà Nghê Chiến đã trả lời với bà rằng Lăng Ngạo không có ở đây, điều này đã khiến cho bà ta hiểu rõ chắc có lẽ là do bị quản thúc, cho nên đau lòng đứa bé có tâm trạng muốn gặp mẹ của mình, nên bà liền đồng ý.
Không ngờ là hôm nay vừa đến đã nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Bây giờ ngay cả cơm cũng không có tâm trạng ăn, nhớ đến đứa bé vẫn còn đang ngủ say ở trên lầu, Nghê Tịch Nguyệt xoay người nhìn Lăng Ngạo: “Nhớ kỹ những lời mà ta đã nói với con, muốn giữ con bé ở lại mãi mãi thì phải đứng lên thẳng thắn nói rõ cho con bé biết sự thật về chân của con là cái gì, đánh chết chút lòng tự trọng này của con đi, hoàn toàn bóp chết.”
Lăng Ngạo thấy bà ta muốn đi, hai tay vô thức nắm thật chặt xe lăn.
Nghê Chiến nhanh chóng đứng dậy nói: “Cô, đã nói xong rồi thì đến ăn cơm đi.”
“Không ăn nữa!”
Đã bị tức giận đến no rồi.
Vừa nghĩ đến bộ dạng nhỏ bé đáng thương của Tống Vĩnh Nhi, Nghê Tịch Nguyệt có một loại xúc động thật sự muốn đóng gói cô đưa về nhà họ Tống.
Thế nhưng mà!
Bà ta vẫn là không có cách nào làm tổn thương trái tim của con trai.
“Ta đã đồng ý với cô Tống rồi, nếu như sau khi con bé tỉnh dậy mà còn muốn về nhà thì ta sẽ tự mình đưa con bé về nhà, cho nên Tiểu Ngạo à, ta rất chân thành nhắc nhở con phải thành thật, thẳng thắn, đối xử tốt với con bé một chút! Phu nhân Nguyệt Nha chính nhất phẩm chưa từng nuốt lời, tự con nắm chắc đi.”
Cất bước, Nghê Tịch Nguyệt nhanh chân đi về phía cửa.
Lần này đi cũng không biết là khi nào mới có thể gặp lại nhau.
Bước đi nhẹ nhàng như là hoa sen, không phải là đang giẫm lên trên sàn nhà, mà là đang giẫm vào trong đáy lòng của hai mẹ con.
Lăng Ngạo nhìn bóng lưng của bà ta, chỉ cảm thấy đáy lòng đau đến nỗi như sắp xé rách.
Anh có thể dùng cách trói, trói Tống Vĩnh Nhi ở bên cạnh của mình, bởi vì cô là người phụ nữ của anh.
Nhưng mà anh không thể trói Nghê Tịch Nguyệt ở bên cạnh của mình được, bởi vì bà ấy chính là phu nhân Nguyệt Nha của Ninh Quốc!
Trong thời gian ngắn ngủi một hai tiếng đồng hồ, hai người phụ nữ mà mình yêu nhất sắp khiến cho trái tim của anh ta nghiền ép đến nỗi không thể hít thở được.
Nhịn không được mà đưa tay dùng sức ôm ngực, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Nghê Tịch Nguyệt, cuối cùng nhịn không được mà hô to: “Đến khi nào thì con có thể gặp lại mẹ?”
Trong đại sảnh trống rỗng, chỉ có âm thanh thê lương của Lăng Ngạo đang không ngừng bay bổng.
Bóng lưng của Nghê Tịch Nguyệt dừng lại, muốn mở miệng nói, nhưng trong đầu lại lướt qua một cuộc đối thoại như thế này…
“Tôi muốn bà thề, phải thề độc! Đời này không thể mở miệng giải thích cho sự trong sạch của mình, không được gả làm vợ của Lạc Kiệt Hy, không được gặp con của bà. Nếu không thì tất cả những người mà bà thương yêu nhất trên đời này đều sẽ phải bị trời đánh, chết không toàn thây.”
“Nghê Tịch Nguyệt tôi thề với trời, cả đời này cũng không mở miệng giải thích cho sự trong sạch của mình, không được gả cho Lạc Kiệt Hy làm vợ, không được gặp con của tôi, nếu không tất cả những người mà tôi yêu thương nhất trên đời này đều sẽ bị trời đánh, chết không toàn thây.”
Siết chặt nắm đấm, có quá nhiều lời nói đang đặt ở bên miệng, nhưng mà bà ta không có cách nào mở miệng được.
Bước chân tăng nhanh tốc độ, không tiếp tục nhìn Lăng Ngạo một cái nào, cũng không tiếp tục trả lời lại anh, bà ta đi một hơi ra đến cổng, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Bà ta sắp không chịu nổi nữa rồi, không thể để cho bọn nhỏ nhìn thấy bà ta chật vật được.
Thế nhưng mà một giây sau, bà ta đột nhiên lại quay lại gầm thét một câu với bọn họ: “Mở cánh cửa đáng chết này ra cho tôi.”
Cửa Tử Vi Cung quả thật làm cho người phụ nữ có chút đau đầu, lần trước Tống Vĩnh Nhi cũng bị nó ngăn cản, về sau nghiêm túc học tập Trần Tín, cho nên mới biết.
Sau tiếng hét đó cũng không có ai cử động.
Lăng Ngạo cứ lẳng lặng nhìn bà ta như vậy, Nghê Chiến cũng chỉ im lặng nhìn bà ta.
Cho đến bây giờ Cố Duyên cũng chưa từng thấy phu nhân Nguyệt Nha lại có bộ dạng thất thố như vậy, bị dọa đến nỗi không dám tiến lên, nhưng mà lại lo lắng cho cảm xúc của bà ta: “Phu nhân, người vẫn còn ổn chứ?”
Nghê Tịch Nguyệt chịu không nổi nữa.
Bà ta xoay người sang chỗ khác đối mặt với cánh cửa lớn, đưa lưng về phía bọn họ, cứ như vậy mà trượt xuống từng chút từng chút.
Chiếc túi xách màu trắng cứ như vậy mà rơi trên mặt đất.
“Hu hu… hu hu hu.”
Bà ta đã hoàn toàn ngồi xuống, một tay nhấn lấy tim, một tay che miệng.
Trong đại sảnh rất yên tĩnh, Nghê Chiến và Lăng Ngạo, cả hai đều dùng cách bọc trái bọc phải chậm rãi đi về phía bà ta.
Bà ta vội vã dùng một tay đập mạnh vào cánh cửa: “Thả ta ra ngoài.”
Lúc mà bà ta đang muốn đập cái thứ hai, một bàn tay lớn đưa ra nắm thật chặt bàn tay nhỏ của bà ta.
Hai mắt tràn đầy nước mắt, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lăng Ngạo mang theo gương mặt lo lắng nhìn mình: “ngài muốn trở về thì con sẽ giúp mở cửa, nếu như sau này không có cơ hội gặp lại nhau thì con cũng không ép buộc, nhưng mà đừng làm chuyện hại mình, con nhất định sẽ sống tốt, ngài cũng phải sống tốt mới được.”
Giọng nói của anh có chút khàn khàn, dường như là muốn khóc.
Bỗng nhiên lại mỉm cười với bà, giống như là đang nói cho bà biết không cần phải khổ sở, phải thật hạnh phúc.
Lăng Ngạo đưa tay nhấn một cái lên trên khóa điện tử, quét vân tay của anh, khóa lập tức được mở ra.
Anh cúi xuống, như là cố hết sức mà nhặt chiếc túi xách màu trắng từ dưới đất lên, phủi phủi bụi bẩn ở trên bề mặt, cố gắng nhịn trái tim đau đớn mà đưa cho bà ta.
Đây là lần đầu tiên mà hai mẹ con bọn họ dựa gần vào nhau trong suốt hai mươi sáu năm.
Mắt của Nghê Tịch Nguyệt cơ hồ là đang dính chặt trên gương mặt của Lăng Ngạo, căn bản của không chuyển động.
Lăng Ngạo cũng dùng một đôi mắt tham lam để nhìn bà.
Ở một nơi xa đó nửa mét, Nghê Chiến đứng ở bên cạnh hai người bọn họ, đau lòng muốn khóc: “Cô, để con đưa cô ra ngoài.”
Lăng Ngạo không tiếp tục nhìn bóng lưng rời đi của bà nữa.
Anh có chút chịu không nổi cảnh tượng cứ bị mẹ bỏ rơi lặp đi lặp lại nhiều lần.
Cho nên trước khi mà bà rời đi thì anh đã xoay người lại đi về phía ghế sofa, không nhìn bà ta nữa.
Nghê Tịch Nguyệt gần như là xông ra bên ngoài, bà ta sợ mình tiếp tục nán lại một chút nữa thì sẽ không còn chút sức lực nào.
Nghê Chiến đuổi theo sau an ủi, anh ta biết rằng sau khi cô trở về xe chuyên dụng thì nhất định sẽ gào khóc một trận.
Nhưng mà sau khi bọn họ rời khỏi biệt thự, Lăng Ngạo lại tự mình đem xe lăn đi đến vị trí ở cửa thang máy rồi dừng ở chỗ đó, đưa lưng về phía tất cả mọi người, ôm đầu, khóc dữ dội một hồi.
…
Tống Vĩnh Nhi mơ màng ngủ, nằm mơ mà còn đang ho khan, thân thể rất không thoải mái.
Đầu của cô vẫn cứ choáng váng, lúc mà cô mở mắt ra lại cảm thấy bầu trời hơi lờ mờ, hình như là chạng vạng tối.
Thân thể hơi giật giật, lại phát hiện ở trên lưng đang nằm ngang của cô có một cánh tay, ôm cô thật chặt.
Trong lòng vô thức thấy tức giận, cô dùng sức bắt lấy cánh tay kia muốn hất nó ra, lại nghe thấy người đàn ông ở phía sau lưng đang chôn mặt vào lưng của cô, giọng nói nghẹn ngào: “Đừng nhúc nhích! Hu hu, mẹ của tôi đi rồi, bé ngoan, mẹ của tôi đi rồi, tôi không biết là cả đời này còn có thể gặp lại bà ấy hay là không, hu hu!”
Bàn tay nhỏ của Tống Vĩnh Nhi đột nhiên cứng ngắc.
Giống như là bị điểm huyệt, trong lòng của cô rất giận anh, nhưng lại không có cách nào mà đẩy anh ra vào lúc này.
Cắn răng nghiến lợi, cô cả giận nói: “Em căn bản cũng không muốn nhìn thấy anh! Lăng Ngạo, em cảnh cáo anh, tốt nhất là anh cách xa em ra một chút!”
Lăng Ngạo không nói gì, chỉ là đưa tay ôm cô chặt hơn, cũng ngay trong một cái chớp mắt này, Tống Vĩnh Nhi giật mình, phía sau lưng của mình dường như ướt đẫm.
Người đàn ông này chôn ở trên lưng của cô khóc bao nhiêu lâu đây chứ?
“Anh…”
“Hu hu, mẹ của tôi… đi rồi, bé ngoan, mẹ của tôi, bà ấy đi rồi.”