Hôn Là Nghiện

Chương 171: Muốn đánh




Trước tiênTống Vĩnh Nhi được Khúc Thi Văn cẩn thận để ngồi trên ghế trong phòng tắm.

Chiếc ghế này là do Khúc Thi Văn đặc biệt lấy từ trong thư phòng ra, phía trên trải nệm bông mềm mỏng ở cách bồn tắm không xa.

Khúc Thi Văn nói: “Cô Tống, để chị giúp em tắm rửa.”

Trong bồn tắm có mùi thuốc đông y rất rõ ràng, có lẽ sợ Tống Vĩnh Nhi không tiếp nhận được nên còn rắc thêm những cánh hoa hồng mang mùi hương dễ chịu.

Tống Vĩnh Nhi nhìn mặt nước nóng hôi hổi, cảm thấy hơi sợ hãi.

Đi xuống, có lẽ là sẽ đau!

“Cô Tống, em nghe chị nói, đừng sợ, đi xuống ngâm mình sẽ rất tốt cho thân thể. Lúc vừa xuống sẽ có chút đau, nhưng nhịn một chút, sau một lát sẽ không đau nữa. Chị đã thêm thuốc đông y chống viêm giảm đau vào trong đó, kích ứng cũng ít hơn so với kem dưỡng tây y, em thử một chút đi!”

Khúc Thi Văn khuyên cô, cũng nhận thấy sự sợ hãi trong mắt cô.

Nghê Tịch Nguyệt đi tới, nhìn một màn trước mắt này, bà nói với Khúc Thi Văn: “Thi, cô chờ ở bên ngoài, chuẩn bị giúp cô Tống quần áo để thay, ta tới giúp cô ấy tắm!”

Khúc Thi Văn nghe vậy giật mình: “Phu nhân?”

Đường đường là Chính nhất phẩm phu nhân, thật ra thân phận thật sự như quốc mẫu tôn quý, sao có thể hầu hạ người khác tắm rửa?

Nghê Tịch Nguyệt lại cười nhạt một tiếng, nói: “Ra ngoài đi, ta tới chăm sóc cô Tống, cô vẫn chưa yên tâm sao?”

Khúc Thi Văn đành phải đồng ý lui ra.

Cửa phòng tắm đóng lại, thiết bị thoát khí cũng mở ra, đưa nhiệt độ bên trong đặt thành hai mươi sáu độ, sợ người ở bên trong chịu nóng. Làm xong tất cả mọi việc, Khúc Thi Văn nhanh chóng tìm xong quần áo và đứng ở trước cửa phòng tắm, lặng lẽ đợi chủ tử dặn dò.

Cô nhóc rõ ràng là rụt rè và xấu hổ.

Nghê Tịch Nguyệt cũng nhận ra, bà liền nói chuyện với cô rất dịu dàng, nói về chuyện cô ở trường học, bao gồm cả những sở thích trước kia của cô, sau đó lại nói đến chuyện trong kỳ nghỉ cô thường làm những gì.

Cô nhóc nói chuyện một lát thì tâm trạng đã bắt đầu tốt hơn, nhớ tới những bộ phim, minh tinh, bài hát mình thích nhất, nói một lúc lâu, Nghê Tịch Nguyệt còn phụ họa: “Bài hát này ta cũng đã từng nghe, ta hát cho cô nghe xem sao?”

Tống Vĩnh Nhi nghe thấy vậy thì vui mừng, cảm xúc tốt hơn, bị Nghê Tịch Nguyệt lột sạch quần áo từ lúc nào cũng không ngại.

Được đối phương đỡ chậm rãi bước vào trong bồn tắm, cô siết chặt tay và nghiến răng, từng chút từng chút đem thân thể ngâm vào trong ngước, Nghê Tịch Nguyệt vẫn còn đang hát.

Bà vừa hát vừa đánh giá vết thương trên người cô nhóc.

Thực sự là… Càng ngày càng muốn đem đứa trẻ đầu gấu kia treo lên hung hăng đánh cho một trận!

Thật sự làm cho người ta quá đau lòng.

Rốt cuộc anh tàn nhẫn và hung ác đến mức nào, đến ngay cả những vị trí kia cũng có vết cắn của anh.

Đứa nhỏ có phải là một con chó không?

Nghê Tịch Nguyệt để Tống Vĩnh Nhi ngâm một lúc, bưng trà tới cho cô, lại để Khúc Thi Văn đứng ở cửa phòng tắm trông coi, bà đi đến cửa phòng, nhìn Trần An: “Trong nhà không phải có camera giám sát sao? Đem đoạn nói chuyện vừa rồi của cậu Tư từ trong camera giám sát mang đến cho ta!”

Trần An nghe vậy giật mình: “Là cho Cô Tống xem?”

“Ừm, nhanh đi!”

“Chuyện này… Sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu Tư!”

Nghê Tịch Nguyệt thật muốn một cước hỏi thăm trên người anh ta, nhưng mình là Chính nhất phẩm phu nhân nên có chút đoan trang tao nhã: “Cậu cứ đi làm đi! Nhanh lên!”

Trần An suy nghĩ nghiền ngẫm, cũng không nhúc nhích.

Ngay khi Nghê Tịch Nguyệt sắp tức giận, anh ta lấy điện thoại di động ra, ở trên màn hình ấn một chút, tự mình điều chỉnh cái gì đó, lúc này mới đưa cho Nghê Tịch Nguyệt: “Trong nhà đều có kết nối internet, tất cả hệ thống mạng nội bộ đều do Trần Tín làm ra, ngài cầm cái này, đi vào ấn phát ra, sẽ là đoạn bắt đầu từ khi cô Tống được đưa lên lầu!”

Nghê Tịch Nguyệt nhận lấy, gật đầu: “Máy tính của Trần An, thật sự là học không uổng phí, đứa trẻ ngoan!”

Lúc trở lại phòng tắm lần nữa, bà trông thấy vẻ mặt chịu đựng đau đớn của Tốn Vĩnh Nhi đã khá hơn rất nhiều. Trái tim không khỏi buông xuống hơn một nửa, nhưng lại mang theo chút cẩn thận đi đến bên buồn tắm, ngồi trên ghế khẽ cười nói: “Vĩnh Nhi…!”

Tống Vĩnh Nhi đang dễ chịu ngâm mình, mở mắt nhìn bà nói: “Ừm? Phu nhân?”

Nghê Tịch Nguyệt cười, nói: “Cô có biết lần đầu tiên cô và tiểu Ngạo gặp nhau là lúc nào không?”

Trong bồn tắm, lúc này sắc mặt cô nhóc liền đen xì.

Lúc này, ai nhắc tới chuyện mình và Lăng Ngạo, cô liền nổi nóng với người đó.

Nghê Tịch Nguyệt cũng đau đầu, lại nhắm mắt nói: “Khi cô còn nhỏ, có phải đã từng cứu một người anh trai, thấy cậu ta bị tại nạn xe, cô liền đẩy cậu ta ra ngoài, một lúc sau chiếc xe liền nổ tung?”

Lời này vừa nói ra, đôi mắt Tống Vĩnh Nhi liền sáng lên!

Cô há hốc mồm, hồi lâu sau cũng chưa lấy lại được tinh thần, thật vất vả mới kịp phản ứng lại điều gì đó, trong lòng lại có một âm thanh đang gầm thét, cô cũng vô thức nói: “Không thể nào? Người tôi cứu chính là Lăng Ngạo?”

Nghê Tịch Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, điều chỉnh điện thoại di động đưa đến trước mặt cô, tự mình xem.

Khoảng thời gian sau đó rất yên tĩnh.

Trước đó sau khi Tống Vĩnh Nhi rời đi, tất cả mọi chuyện trong phòng khách đều hiện ra rõ ràng trước mặt Tống Vĩnh Nhi, nhất là Trần An lần này cũng rất dụng tâm, chọn lựa góc độc của camera, vừa vặn hướng về phía thang máy, nói cách khác, vừa vặn đem tất cả động tác, biểu cảm, bao gồm của lời nói của Lăng Ngạo đều được ghi lại.

Đợi đến khi nhiệt độ của nước trong bồn tắm dần dần hạ xuống, Tống Vĩnh Nhi ở bên trong hắt hơi một cái!

Nghê Tịch Nguyệt giật mình vì thời gian trôi qua quá nhanh, vội vàng đứng dậy cầm khăn tắm nói với cô nhóc: “Mau dậy đi, nếu còn ngâm nữa sẽ bị ốm mất.”

Hốc mắt Tống Vĩnh Nhi có chút đỏ, nhưng khuôn mặt của cô vẫn không đổi, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Đợi đến khi ra khỏi phòng tắm, Khúc Thi Văn đã cầm quần áo chờ cô.

Đi đến đứng ở bên giường, Tống Vĩnh Nhi lại hắt hơi một cái!

Thậm chí cô còn khịt mũi một cái.

Lần này, Nghê Tịch Nguyệt biết, cô thật sự không thoải mái.

Ngay khi Khúc Thi Văn giúp Tống Vĩnh Nhi mặc quần áo mới nhìn rõ những vết thương xanh tím trên người cô, Khúc Thi Văn cảm thấy nặng nề trong lòng!

Cậu Tư cũng quá hung ác!

Trên người cô gái đều là thịt tươi, tại sao lại cắn hung ác đến như vậy!

Cái mũi chua xót, giúp cô mặc quần áo cẩn thận và sấy tóc, Khúc Thi Văn nói: “Cô Tống, chị giúp em pha một chút nước hoa hồng đường đỏ và trà gừng, uống để làm ấm cơ thể. Nếu một lát nữa khó chịu, chị sẽ gọi Trang Tuyết tới chăm sóc cho em.”

Trước khi Tống Vĩnh Nhi tắm rửa, toàn thân đều cảm thấy đau nhức.

Sau khi tắm xong, lại là đau đầu, phía dưới có đau một chút, tất cả đầu óc đều mơ màng.

Cô bò lên giường, cũng không còn sức lực, cũng không náo loạn muốn về nhà, cứ như vậy quấn chăn mềm từ từ nhắm mắt lại, không đến một phút liền đi ngủ.

Dưới lầu…

Khi Nghê Tịch Nguyệt và Khúc Thi Văn cùng đi xuống lầu, một chiếc xe lăn màu bạc ngay lập tức trượt tới.

“Cô ấy sao rồi?”

Sự lo lắng giữa hai đầu lông mày của Lăng Ngạo rất rõ ràng!

Nhưng Khúc Thi Văn chỉ nói: “Tôi đi nấu canh cho cô Tống!”

Nghê Tịch Nguyệt cũng đi đến trước mặt Nghê Chiến: “Cô về trước, cháu cứ ở lại đi! Vì cháu đến ở nên xung quanh Tử Vi Cung đã lặng lẽ bố trí một nhóm cảnh sát vũ trang, đánh đâu thắng đó, không ai có thể lấy mạng cháu, yên tâm!”