Hôn Là Nghiện

Chương 156: Đắc ý




Tống Vĩnh Nhi không ngờ rằng Lăng Ngạo lại có thể vì chuyện này mà ghen tị!

Cô biết nấu mì, chuyện này có gì mà phải nói?

Hơn nữa thời gian cô và Lăng Ngạo quen biết cũng không được tính là quá dài, mặc dù yêu nhau, nhưng có một số việc không hiểu rõ cũng là rất bình thường.

“Ông chú, anh thích kiểu gì?”

Tống Vĩnh Nhi nhìn anh, chân thành nói: “Em chỉ biết một loại mì cải bẹ thịt băm, những cái khác không biết!”

Cô hơi thấm thỏm.

Nấu đồ ăn cho Lạc Kiệt Hy là vì cô muốn đi ra ngoài một lát để hai cha con bọn họ có cơ hội ở riêng với nhau, hơn nữa, nếu như cô không biểu hiện bất thường cũng không sao, cô có thể nhận ra rằng lúc này Lạc Kiệt Ky vẫn còn đang nịnh nọt Lăng Ngạo, cũng sẽ không ghét bỏ đồ ăn cô làm không ngon.

Nhưng nấu đồ ăn cho Lăng Ngạo, cũng không phải chuyện như vậy.

Vị giác của Lăng Ngạo, ngoại trừ Khúc Thi Văn, còn có ai dám nói có thể giải quyết được?

Lăng Ngạo lại nhìn cô, vẻ mặt nhu tình cười: “Cái khác tôi đều không thích ăn, tôi thích nhất là mì cải bẹ thịt băm.”. Truyện Gia Đấu

Khóe miệng Tống Vĩnh Nhi giật một cái, vừa muốn mở miệng, liền nghe thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế salon phía đối điện nói: “Ta cũng vậy, những món mì khác tôi đều không thích ăn, ta thích nhất là ăn mì cải bẹ thịt băm!”

Hô ~

Tống Vĩnh Nhi thở dài một hơi: “Được rồi, hai ngài, tiểu nhân đi xuống dưới nấu mì, hai ngài chờ đấy!”

Cô đẩy xe lăn về phía bên kia của ghế sô pha, đối diện với Lăng Kiệt Hy.

Lấy hai bình nước táo chua trong tủ lạnh ra, đi qua nhét vào trong tay ông lớn và ông nhỏ mỗi người một bình, xem như chiêu đãi bọn họ, sau đó cô nhóc quay người chạy về phía phòng bếp.

Lăng Ngạo cũng không nhìn ai, vặn nắp bình ra, há miệng uống ừng ực như một thói quen.

Toàn bộ động tác đều như nước chảy mây trôi, tùy tiện nhìn cũng đều cảm thấy động tác ưu nhã không tưởng tượng nổi, rất giống mẹ của anh.

Đối với đứa con trai này, Lạc Kiệt Hy càng nhìn lại càng thích, dường như Lăng Ngạo giống một viên ngọc, toàn thân trên dưới đều là báu vật.

Từ lúc bước vào cửa cho đến bây giờ, ông ta thật sự vẫn chưa nhìn thấy bất cứ khuyết điểm nào trên người Lăng Ngạo.

Lăng Ngạo uống gần nửa bình nước táo chua, vặn nắp lại đặt lên trên bàn trà sau đó anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Có vài người đối với anh mà nói, thì nên nhắm mắt làm ngơ!

Lạc Kiệt Hy nhìn anh từ từ nhắm hai mắt, đôi mắt của ông ta lại càng thêm nóng rực và càn rỡ hơn.

Khi còn bé, ông ta không cảm thấy người cha Lạc Thiên Lăng của mình đẹp trai đến mức nào, có lẽ là do mỗi ngày đều nhìn thấy, cho nên nhìn mãi cũng chán.

Bây giờ nhìn gương mặt này ông ta thật sự cảm thấy đẹp trai!

Nhìn vào cái bình trong tay.

Thứ gì đây?

Trên đó được viết chữ, ông ta nhận ra hai chữ nước táo, chữ chua tạm thời không hiểu được.

Vặn ra, ông ta học bộ dáng của con trai, ưu nhã ngửa cằm lên, ừng ực uống!

“Khụ khụ, hụ khụ khụ khụ ~!”

Điều bất hạnh chính là, từ nhỏ Lạc Kiệt Hy đã sợ ăn chua, ăn sủi cảo không chấm dấm, chưa bao giờ động vào sườn xào chua ngọt, quýt chua hay quả dương mai gì đó, ông ta lại càng chưa bao giờ động vào.

Hương vị chua chua ngọt ngọt vừa vào đến cổ, lúc này ông ta không thể chịu được mà ho lên.

Bàn tay to lớn dứt khoát thu lại rất nhanh, không để cho toàn thân mình bị dính khắp nơi.

Ông ta đặt bình nước xuống, rút khăn tay ra lau miệng, chợt nhớ tới lời nói trước đó ông ta đã nói với Phú Nhất: “Ta chính là đi tìm ngược, ta thích bị con trai ta hành hạ!”

“Ha ha ha ~ ha ha ha ~ ”

Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, tự mình nở nụ cười.

Cứ như vậy vừa tự mình ho một cái lại tự mình cười một cái, đã thành công thu hút sự chút ý của người đàn ông đang ngồi trên xe lăn ở phía đối diện.

Một đôi mắt đen sâu không thấy đáy sâu kín nhìn Lạc Kiệt Hy: “Không ngờ đương kim bệ hạ cũng chơi trò lòe thiên hạ như vậy, thất kính!”

“Không, ba không cố ý, chỉ là ba không thể uống đồ chua!”

Lạc Kiệt Hy nhìn anh, vẻ mặt chân thành giải thích, đôi mắt trợn trừng lên, dường như không sợ sự dò xét của Lăng Ngạo!

Mà lúc này, Lăng Ngạo mới thật sự gần gũi, chăm chú nhìn rõ nét mặt của Lạc Kiệt Hy.

Cảm giác nhìn người này so với nhìn trên TV vẫn có chút chênh lệch.

Khi ông ta lấy thái độ khiêm nhường như vậy bước vào cửa nhà của anh, chắc chắn ông ta phải đoán trước được rằng thản thân anh sẽ không thích và không hoan nghênh ông ta như thế nào.

Nhưng ông ta đến rồi!

Lăng Ngạo nhìn chằm chằm vào gương mặt ông ta, đồng thời đầu óc cũng đang suy tư.

Bốn mắt nhìn nhau, thật lâu sau, Tống Vĩnh Nhi bưng hai cái khay đi tới.

Cô đặt hai bát mì riêng biệt trước mặt hai người bọn họ, và sắp xếp xong bộ đồ ăn. Thấy Khúc Thi Văn chuẩn bị các loại đồ ăn ăn với cơm khác nhau trong phòng bếp, cô cũng đặt mỗi thứ một ít vào cái đĩa nhỏ và bưng lên.

Đứng lên, cô rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lăng Ngạo.

“Được rồi, có thể ăn.”

Lạc Kiệt Hy biết hoàn cảnh của Tống Vĩnh Nhi, gia đình từ Thanh Thành đến thành phố M để phát triển, cũng coi là gia đình giàu có, không ngờ cô còn biết nấu mì.

Hơn nữa, từ khi cô vừa mới bước ra, mùi thơm của thịt đã ngập tràn phòng khách.

Cầm lấy đũa, trong lòng Lạc Kiệt Hy trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đây chính là món mì con dâu nấu cho ông ta.

Sau khi nếm thử một miếng, sắc mặt ông ta lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Trước đó trong lòng đã chuẩn bị xong là cho dù cô nhóc này cô nấu khó ăn đến mức nào cũng dự định hung hăng khen ngợi đến cùng, nhưng tô mì trước mặt này, thật sự là thơm, ăn rất ngon.

“Cô Tống, chỉ cần một tô mì này, cô có thể mở hàng kinh doanh buôn bán!”

Ông ta không tiếng lời khen ngợi từ đáy lòng.

Tống Vĩnh Nhi sửng sốt một chút, rõ ràng là có chút thụ sủng nhược kinh. Khi nhìn thấy ánh mặt chân thành của đối phương, cô càng cảm thấy có vài phần tiểu nhân đắc ý.

Nhưng cũng không dám tự mèo khen mèo dài đuôi, vì Lăng Ngạo vẫn chưa đặt đũa.

Lăng Ngạo nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt dương dương đắc ý của cô, trong lòng cũng đưa ra một quyết định, cho dù cô nhóc này đem muối và đường trộn lẫn, đem xì dầu trở thành dấm chua, anh cũng sẽ kiên trì ăn hết bát mì, một giọt cũng không để thừa.

Anh quý trọng không phải là bát mì, mà là phần tình cảm lần đầu tiên cô xuống bếp nấu ăn cho mình.

Nhưng miếng đầu tiên khi anh hút vào trong miệng, Lăng Ngạo ưu nhã ngậm miệng nhai nhai nhấm nuốt một chút, và nuốt xuống, sau khi mím môi, ánh ngước lên nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.

Trái tim nhỏ của Tống Vĩnh Nhi nhấc lên, căng thẳng nói: “Không, không ngon sao?”

Lăng Ngạo cười, tay trái kéo bàn tay nhỏ của cô, siết chặt trong tay mình, tay phải cầm đũa, trước khi chuẩn bị ăn tiếp, anh nói: “Không ngờ tay nghề của em lại tốt như vậy, tôi thật sự đã nhặt được báu vật!”

“Ha ha ~” Cô hơi xấu hổ: “Nếu mọi người thích thì sau này mỗi ngày em đều nấu cho mọi người ăn!”

“Được.”

“Được!”

Ông lớn ông nhỏ đều đồng thanh đáp lời, sau khi đáp xong hai người đều sửng sốt nhìn thoáng qua nhau, sau đó lại tự vùi đầu ăn phần của mình.

Lạc Kiệt Hy lại ăn thêm hai miếng, bỗng nhiên dừng đũa đặt ở một bên, đẩy tô mì trước mặt về phía trước, cảm giác giống như không muốn ăn nữa và ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường.

Ông ta nhìn Tống Vĩnh Nhi, nói: “Có bình giữ nhiệt không?”

“Sao cơ?” Tống Vĩnh Nhi không hiểu.

Ông ta lại nói: “Ta, ta muốn mang về, cho Nguyệt Nha nếm thử!”

Dù sao cũng là tay nghề của con dâu, chắc chắn Nguyệt Nha cũng rất muốn nếm thử.

Nguyệt Nha đã nói, chín giờ tối để xe riêng đến đón bà ấy, nếu lúc này ông ta từ Tử Vi Cung về khách sạn, đúng lúc Nguyệt Nha cũng trở về khách sạn, có thể cho bà ấy ăn!