Tống Vĩnh Nhi nhìn Lăng Ngạo, trong lòng tràn đầy sự không nỡ.
Dùng sức nắm thật chặt bàn tay anh, cô nâng mắt nhìn Lạc Kiệt Hy, trong mắt lộ ra vẻ trông đợi: “Bệ hạ?”
Lạc Kiệt Hy hít sâu một hơi, dường như muốn làm dịu đi sự ứ đọng trong lòng.
Khẽ cười cười, mà nụ cười này cho dù rất chân thành như lại lộ ra vài phần cứng ngắc, có thể thấy được trong lòng ông ta cũng vô cùng khó chịu.
“Cô Tống là người trong nhà, cứ ở lại đi!”
“Được. Tạ ơn bệ hạ!”
Tống Vĩnh Nhi vừa mới cảm ơn xong, lại nghe thấy Lăng Ngạo nói một câu: “Ai là người nhà với ông? Tôi là một phế vật toàn thế giới cười nhạo, không dám trèo lên một hoàng đế kim quang lóng lánh như ông! Có phải ông nhầm chỗ, nhận nhầm người rồi không?”
Lăng Ngạo lạnh lùng vô cùng!
Anh càng nói kiên quyết, càng nắm chặt cánh tay nhỏ của Tống Vĩnh Nhi!
Nhiều lần cô bị đau đến mức gần như muốn kêu lên thành tiếng nhưng lại nhịn xuống được.
Nếu như vậy có thể phát tiết sự đau khổ trong lòng ông chú, đôi tay này của cô cho dù phế đi thì đã sao.
Hốc mắt Lạc Kiệt Hy đỏ lên, nhưng nước mắt lại không thể rơi xuống!
Bởi vì ông ta chịu tất cả sự dày vò, so với những đau khổ mà đứa trẻ này đã trải qua, quả thực là không có ý nghĩa.
Đứa trẻ nói rất đúng, ông ta không bảo vệ được người phụ nữ và đứa con của mình chính là ông ta ngu dốt và bất tài, nói đến những lý do và sự viện cớ khác, tất cả đều là cái rắm!
Ông ta gần như run rẩy muốn vươn tay ra, nhưng bỗng nhiên lại dừng ở giữa không trung.
Giọng nói của Lạc Kiệt Hy lộ ra âm thanh khàn khàn và run rẩy, từng câu từng chữ nói: “Ba, có thể đẩy con không?”
“Đừng đụng vào tôi!” Một ánh mắt Lăng Ngạo cũng không cho ông ta!
Anh tiến gần hơn đến bên người Tống Vĩnh Nhi, ôm cô, giống như một đứa trẻ tìm hiếm hơi ấm, tựa vào vòng tay của mẹ.
Tống Vĩnh Nhi mặc dù xấu hổ nhưng lại không đành lòng đẩy anh ra.
Bầu không khí căng thẳng, phong thái khẩn trương.
Giống như toàn bộ không khí trong phòng khách đã bị người ta hút đi gần hết, mà mỗi người bọn họ cho dù là ai cũng đều muốn thở nhiều hơn một ngụm không khí, đều nơm nớp lo sợ!
“Bệ hạ, thứ cho tôi nói thẳng, thật ra hôm nay ngài đến không có ý nghĩa gì.” Tống Vĩnh Nhi ôm đầu Lăng Ngạo, vỗ nhè nhẹ vào phía sau lưng của anh an ủi.
Lại hướng Lạc Kiệt Hy nói: “Anh ấy không có khả năng tiếp nhận mội người cha như ông ngay bây giờ. Nếu như ngài thật sự muốn nhận anh ấy trở về, vậy nên cho phu nhân Nguyệt Nha một thân phận rõ ràng. Bây giờ phu nhân Nguyệt Nha nói cả đời này cũng không muốn gặp ông chú một chút nào, lý do trong đó, ngài biết giải quyết rồi sao?”
Lạc Kiệt Hy giống như bị sét đánh trúng!
Ông ta đã từng nghiêm khắc nói với Nghê Tịch Nguyệt vô số lần rằng không được đi gặp đứa bé này.
Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là lỗi của mình!
Nhưng nếu chỉ là lý do này tại sao bà ấy không sớm giải thích rõ với mình?
Ngay giữa lúc Lạc Kiệt Hy đang suy nghĩ, Lăng Ngạo đã lạnh nhạt mở miệng: “Bà ấy bị người khác uy hiếp, mà một lần uy hiếp chính là nhiều năm như vậy, ông đã làm được cái gì rồi?”
Lạc Kiệt Hy: “…”
Hóa ra trong ánh mắt đứa con trai này lại có thể nhận ra suy nghĩ của ông ta.
Lăng Ngạo dường như không muốn nhiều lời với ông ta, không nhìn ông ta, chỉ nói: “Rời đi đi, tôi thật sự không muốn gặp ông!”
Lạc Kiệt Hy không cam lòng: “Con…”
“Ông không cần giải thích gì với tôi, cũng không cần ở đây tranh thủ điều gì. Ông có nghĩ việc ông trốn bà ấy đến gặp tôi như vậy, có phải đã làm trái lại ý nguyện của bà ấy? Nếu như bà ấy muốn ông biết tôi tồn tại, trước kia liền nói. Cho đến bây giờ ông cũng chưa từng nghĩ đến việc làm sao để thật sự giải quyết việc này. Chẳng qua ông chỉ cảm thấy đưa tôi đi, kết hôn với bà ấy thì tất cả sẽ kết thúc. Nhưng tôi có thể nói rõ ràng cho ông biết, đây không phải kết quả mà chúng tôi mong muốn, cho dù đưa tôi đi hay là cùng bà ấy kết hôn, đều không giải quyết được vấn đề mấu chốt, mà là tự ông cho rằng mình có thể đền bù cho chúng tôi!”
Lăng Ngạo nhìn chằm chằm vào Lạc Kiệt Hy, từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim gan ông ta.
Mà Lạc Kiệt Hy căn bản không ngờ rằng đứa bé này sẽ thông minh như vậy.
“Làm sao con biết tối nay ba sẽ tới?” Ông ta nhìn Lăng Ngạo, trong ánh mắt lộ ra sự chờ đợi.
Lăng Ngạo nhắm mắt lại: “Từ khi vẻ mặt Trần Tín hưng phấn đem em gái Cố Duyên nhà mình giới thiệu cho tôi và Vĩnh Nhi, tôi đã biết. Phú Nhất đại nhân là ngự thị, hai đứa con trai không ở bên người, nhưng con gái thì lại gửi gắm toàn bộ, con gái cũng chịu ở lại, đương nhiên là biết thân phận của tôi.”
Tống Vĩnh Nhi nghe vậy thì giật mình, không ngờ Lăng Ngạo tâm tư lại kín đáo đến mức độ như vậy!
“Hơn nữa trong suốt bữa ăn tối, ánh mắt anh em nhà họ Trần nhìn tôi đều đặc biệt né tránh, bọn họ ở bên cạnh tôi hai mươi năm, tôi đã quá quen với họ.”
Lăng Ngạo yếu ớt nói xong, mở mắt ra, nhìn ông ta: “Có phải ông còn muốn biết, tại sao tôi lại kết luận rằng ông trốn phu nhân Nguyệt Nha tới?”
Lạc Kiệt Hy nhìn con trai nhà mình với ánh mắt tha thiết mong chờ.
Càng nhìn càng thích!
Nghe hắn phân tích đạo lý rõ ràng, dạng này tư duy nhanh nhẹn, càng là cảm thấy thích.
Nếu như có thể cứ như vậy đóng gói anh mang trở về cung điện thì thật là tốt biết bao!
“Ừm, làm sao con lại biết?” Lạc Kiệt Hy liên tục hỏi.
Ông ta chỉ nghĩ có thể ở lại lâu hơn một chút, nói chuyện cùng với con trai nhiều hơn một chút.
Có lẽ nói xong tình cảm liền nảy sinh giữa hai người cũng không còn xa lạ như thế.
Vẻ mặt Lăng Ngạo vẫn cứ một mực không đổi nhìn vào ông ta một cái, quay mặt sang, mang theo vài phần trẻ con, nói: “Không nói cho ông biết!”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
Lạc Kiệt Hy: “…”
Ngay giữa lúc bầu không khi đang vô cùng kỳ lạ, bỗng nhiên trong không khí vang lên một âm thanh.
Ục ục ~
Bụng của ai đang gọi?
Ục ục ~
Lại là một tiếng!
Lần này, Tống Vĩnh Nhi khẳng định là bụng của Lạc Kiệt Hy đang gọi.
Lăng Ngạo kinh ngạc nhìn ông ta một cái, giật mình khi ánh mắt của mình chạm vào ánh mắt của ông ta, sau đó anh lại quay đầu lại, tiếp tục ôm Tống Vĩnh Nhi.
Lạc Kiệt Hy có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Từ nhỏ đến lớn, miệng lưỡi của ông ta vẫn luôn dẻo quẹo, tại sao khi vừa thấy được đứa con trai này, đến ngay cả đầu óc cũng đều vụng về như vậy?
Mà lúc này, Tống Vĩnh Nhi lại có chút không thể tin được: “Bệ hạ, ngài vẫn chưa dùng bữa tối sao?”
Lạc Kiệt Hy nhìn Lăng Ngạo một chút, lại gật đầu với Tống Vĩnh Nhi.
Bộ dáng kia, thật sự thật đáng thương.
Lần này, Tống Vĩnh Nhi khẳng định, Lăng Ngạo giả ngây thơ nũng nịu, còn giả vờ yếu đuối, đặc biệt phúc hắc như vậy chắc chắn là từ trên người bệ hạ di truyền lại.
Nhún vai một cái, Tống Vĩnh Nhi đẩy đầu Lăng Ngạo ra, cười nói: “Những cái khác tôi không biết nhiều lắm, nhưng trước kia lúc sinh nhật mẹ tôi, tôi đã từng đặc biệt học nấu được một bát mì chúc mừng bà ấy. Nếu ngài không ghét bỏ, mời ngài ngồi một lát, tôi đi nấu cho ngài bát mì?”
“Không chê không chê!” Lạc Kiệt Hy lắc đầu liên tục: “Tôi rất thích ăn mì! Mùi vị thế nào cũng được!”
Tống Vĩnh Nhi cười: “Vậy chờ một lát!”
Lạc Kiệt Hy tiếp tục khen: “Được, cô Tống thật sự khéo tay, cao nhã thanh khiết!”
Ông ta phát hiện thấy lúc mình khen Tống Vĩnh Nhi, đứa bé trên xe lăn kia cũng sẽ biểu lộ dương dương đắc ý và kiêu ngạo, cho dù Lăng Ngạo đã cố gắng che giấu nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của vị quân vương này.
“Tôi cũng muốn ăn!” Lăng Ngạo kháng nghị nhìn cô: “Em chưa bao giờ nói rằng em biết nấu mì! Tôi cũng chưa từng được ăn!”