Một giây trước Tống Vĩnh Nhi còn tươi cười như hoa thì một giây sau sắc mặt lại trắng bệch.
Lạc Kiệt Hy hoang mang trong lòng, ông ta là quân vương ngọc thụ lâm phong thế này, sao lại để cô gái nhỏ người ta bị dọa giống như nhìn thấy quỷ vậy?
Ông ta chứa đầy chân thành muốn đến gặp con trai của mình!
Lạc Kiệt Hy quan sát Tống Vĩnh Nhi từ đầu đến cuối một chút, cuối cùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào bụng cô.
Cô và con trai đều sống chung, không biết trong bụng liệu có cháu trai hay không?
“Cô Tống!”
Phú Nhất vừa lên trước mở miệng nói: “Bên ngoài gió lớn, gần đây sức khỏe bệ hạ không được tốt, không thích hợp đứng trước cửa, chúng tôi đã ở đây được một lúc, có thể để chúng tôi vào trong uống chén trà nóng không?”
“Trà nóng?”
Vẻ mặt Tống Vĩnh Nhi sụp đổ, vô cùng xoắn xuýt quay đầu nhìn về hướng ghế salon, nhưng thấy Lăng Ngạo không về phía bên này, trong lúc nhất thời cô không quyết định chắc chắn được.
“Ông chú!”
Cô gọi một câu.
Lăng Ngạo phớt lờ.
“Ông chú! Bọn họ muốn uống trà nóng!”
Lăng Ngạo vẫn không để ý tới.
“Ông chú!”
Tống Vĩnh Nhi muốn chui xuống đất!
Trước có bệ hạ, sau có Ham Tử, còn có Lăng Ngạo giống như đang tức giận: “Ông chú ~!”
Cô không sợ điều gì khác, chỉ sợ ông chú tức giận với mình.
Trong không khí, dường như truyền đến một tiếng thở dài trầm thấp rất nhẹ.
Lăng Ngạo vẫy tay với Trần Tín, Trần Tín nhanh chóng bước tới đỡ anh từ ghế sô pha lên xe lăn.
Sau khi anh ngồi xuống liền viết một chữ đưa cho Trần Tín.
Trần Tín tiến lên, hướng Tống Vĩnh Nhi nói: “Cô Tống, cậu Tư nói để cô lên lầu nghỉ ngơi.”
Trong lòng Tống Vĩnh lập tức có tự tin, ánh mắt nhìn Lăng Ngạo lộ ra một tia áy náy.
Cô quay đầu hướng người ngoài cửa nói: “Mọi người hãy trở về đi, ông chú muốn ngủ, mọi người tiến vào cũng thế… Khụ khụ, trong nhà có chó, rất lớn, mọi người nên thận trọng!”
Nói xong, cô quay người nhưng cũng không đóng cửa, cứ như vậy vui vẻ chạy tới chỗ của Lăng Ngạo!
Đi đến trước mặt anh, cô mỉm cười dỗ dành: “Thật xin lỗi nha! Em nghĩ rằng chỉ có một mình Phú Nhất đại nhân, nghĩ bọn họ có lẽ vì biết anh không thích người lạ cho nên không dám để cho Phú Nhất đại nhân đi vào. Nếu anh đã không đồng ý, bọn họ lại rất sốt ruột, em lại là nữ chủ nhân trong nhà này, nên em mới tự ý đi mở cửa. Thật thật xin lỗi!”
Bờ môi Lăng Ngạo vốn đang mím chặt.
Nhưng khi ba chữ ‘nữ chủ nhân’ bay ra, khóe miệng anh rõ ràng đã cong lên một độ cong đẹp mắt.
Bầu không khí nặng nề trong toàn bộ phòng khách cũng vui vẻ và thoải mái hơn.
Trong đôi mắt to của Tống Vĩnh Nhi lóe lên một tia giảo hoạt, thấy tâm trạng Lăng Ngạo đang tốt hơn, vội vàng nghiêng người sang, đẩy anh sang bên cạnh một chút.
Cô cố ý tránh một góc nhìn, từ chỗ hiện tại của Lạc Kiệt Hy nhìn sang, ông ta và Phú Nhất dễ dàng nhìn thấy Lăng Ngạo ngồi ngay ngắn ở trên xe, góc mặt thanh nhã xuất trần như vậy.
Trái tim Lạc Kiệt Hy lập tức bị nhấc lên.
Hai chân như rót khối chì, một bước cũng không thể tiến lên!
Đó là con của ông!
Vì không có sự che chở của ông, nên bây giờ mới trở thành như vậy!
Trong mắt đều là nước mắt vui mừng, Lạc Kiệt Hy siết chặt nắm đấm chịu đựng, nhìn hình dáng như ánh sáng rực rỡ của người kia.
Nếu ba có thể sang đây xem một chút, có thể nhìn thấy đứa trẻ này giống ông ta đến mức nào, có lẽ ba cũng sẽ khóc!
Lăng Vân!
Lạc Kiệt Hy tôi thề nhất định phải khiến ông chết không yên lành!
Trong phòng khách, cô gái cười nhẹ nhàng trêu đùa nói chuyện với người đàn ông trên xe lăn, anh vẫn không nói gì, nhưng cô lại tươi cười như hoa dỗ dành khến anh vui vẻ.
Khi anh cười một tiếng, giống như tất cả hoa đào trên thế giới đều nở, giống như hơi thở mùa xuân.
Nước mắt Phú Nhất đã không nhịn được mà rớt xuống, Trần Tín đứng trước cửa cũng không đành lòng cản trở tầm mắt của bọn họ, lấy khăn tay đưa cho ba, khẽ nói: “Đừng khóc!”
Trong lòng Phú Nhất đều là sự hối hận!
Đã nhiều năm như vậy, ông ta có rất nhiều cơ hội chăm sóc cậu Tư, nhưng lại bỏ qua tất cả!
Lạc Kiệt Hy đứng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bóng người đang ngồi trên xe lăn, cuối cùng cũng không thể khống chế nối: “Tiểu Ngạo!”
Ông ta gọi lớn một câu!
Toàn bộ thế giới cứ yên tĩnh như vậy!
Lăng Ngạo vừa mới cong khóe miệng lên, lại mím môi, anh quay đầu nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét về phía cánh cửa!
Chỉ với một cái liếc mắt, Phú Nhất bị dọa đến mức lùi về phía sau một bước.
Cậu Tư vô cùng giống dáng vẻ quyết đoán mãnh liệt của Đại Đế Thiên Lăng năm đó!
Cũng chỉ bằng cái nhìn này, Lạc Kiệt Hy đã nhìn thấy khuôn mặt chính diện của đứa nhỏ này, trong lòng lại càng vui vẻ, sau khi vui vẻ lại là áy náy, các loại tình cảm đan xen cùng nhau, khiến trái tim ông ta đau đớn!
“Tiểu Ngạo! Ta muốn đi vào thăm con!”
Giọng nói của Lạc Kiệt Hy mang theo từng tia run rẩy, đứng im lặng trong gió, dáng vẻ mong đợi và khát vọng kia khiến cho người ta nhìn thấy cũng không đành lòng.
Mũi Tống Vĩnh Nhi chua xót, nhịn không được nói: “Ông chú, người ta thường nói người không biết không có tội, bệ hạ căn bản không biết rõ tình hình…”
“Không biết là vì dốt nát bất tài!”
Đột nhiên, Lăng Ngạo nhìn chằm chằm vào Lạc Kiệt Hy, lạnh lùng nói một câu, coi như ngắt lời Tống Vĩnh Nhi.
Trái tim Lạc Kiệt Hy đột nhiên trầm xuống!
Đau nhức!
Tống Vĩnh Nhi che miệng, giờ phút này Lăng Ngạo biểu hiện lạnh nhạt đến mức nào, cũng đủ để nói rõ rằng thật ra anh yêu ba của mình đến mức nào, sâu trong trái tim anh đau đớn đến mức nào.
Lăng Ngạo cứ nhìn chằm chằm vào Lạc Kiệt Hy như vậy, nhìn thấy sự đau khổ và tự trách trong ánh mắt ông ta, lại nói thêm một câu: “Để cho người phụ nữ của mình và đứa con của mình chịu đựng tất cả mọi thứ, mình lại hồn nhiên không biết nhận sự yêu quý và ngưỡng mộ của người trong thiên hạ, đây không phải ngu dốt thì là gì? Không phải bất tài thì là gì?”
Đối với Lạc Kiệt Hy mà nói, giọng nói nghe êm tai nhất trên đời giờ phút này lại đang nói những lời khiến trái tim khó chịu nhất.
Ông ta đã biết trước rằng chuyến đi này tới đây là tìm đến ngược, nhưng vẫn tới.
Bởi vì ông ta cảm thấy đã không còn quan trọng, ông ta cũng chỉ có một quả tim, tùy tiện tổn thương, tùy tiện nát, chỉ cần có thể để ông ta nhìn thấy con trai là được!
Lăng Ngạo quay sang, huýt sáo nhẹ một tiếng.
Ham Tử trong tay Trần An bỗng nhiên cáu kỉnh, liều mạng trốn thoát khỏi tay Trần An, lướt qua đám người nhào về phía cửa!
Trần Tín thấy thế thì sợ hãi, theo bản năng liền đóng chặt cánh cửa lớn lại!
Trong nháy mắt Ham Tử nhào tới, đúng lúc cảnh cửa đã đóng chặt.
Nó ấm ức cúi đầu rên vài tiếng, biểu đạt sự bất mãn trong lòng!
Tống Vĩnh Nhi đưa tay vỗ trái tim nhỏ của mình, sợ choáng váng, con chó này thật mẹ nó không phải hung hãn bình thường.
Cố Duyên cũng chưa từng thấy Ham Tử hung mãnh như vậy, cô ta bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch trốn trong lòng Khúc Thi Văn.
Lăng Ngạo mặt vẫn không đổi nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, liên tục nhìn chằm chằm.
Tống Vĩnh Nhi nhìn thấy trên hàng lông mi xinh đẹp của anh dường như dính lờ mờ những giọt nước, bàn tay trắng nõn thon dài của anh đang nắm thật chặt tay vịn của xe lăn.
Bộ dạng này của anh giống như muốn đuổi người ở chỗ nào? Đây rõ ràng là trông mòn con mắt!
Một đứa trẻ cho đến bây giờ vẫn chưa thật sự biết cha mẹ thật sự của mình, nhìn thấy người cha mà mình vẫn luôn mong đợi tìm đến cửa, làm sao có thể thật sự thờ ơ?
Tống Vĩnh Nhi cảm nhận được sự giãy dụa trong lòng Lăng Ngạo, cảm nhận được sự lo lắng của người cha đang đứng ở ngoài cửa đang vừa bị châm chọc vừa bị muỗi đốt, đột nhiên cô cảm thấy mình phải làm điều gì đó vì bọn họ một chút.
Cũng không biết dũng khí từ đâu tới, Tống Vĩnh Nhi nhìn Ham Tử đang ở cửa ra vào, cô hít sâu một hơi, cứ như vậy chạy vọt tới.