Hôn Là Nghiện

Chương 152: Thả chó




Trần An đang ngồi trước màn hình giám sát, mấy màn hình giám sát đều đang đồng thời phát sóng hình ảnh chiếc Bentley màu đen đang dần đến gần, chỉ là ở những góc quay khác nhau mà thôi.

Một nhóm nhỏ bao gồm các sĩ quan và cảnh sát vũ trang được chia đều trong hai chiếc xe van ẩn nấp ở xung quanh, cũng bị camera giám sát của Tử Vi Cung ghi lại.

Rõ ràng, những người này đều đang bí mật bảo vệ Đại Đế Kiệt Hy. Truyện Hot

Trần An nuốt nước bọt, anh khó xử mà đứng dậy, đi đến đại sảnh.

Sau bữa tối, Tống Vĩnh Nhi cảm thấy buồn chán nên náo loạn đòi chơi bài, thế là Cố Duyên giơ tay tham gia, Khúc Thi Văn cũng tham gia.

Ba người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa chơi bài tú lơ khơ, bộ bài tây vung vãi trên bàn cà phê, trong không khí lan tỏa một mùi hương trà sữa nồng đậm, bầu không khí rất đẹp đẽ.

Lăng Ngạo lặng lẽ ngồi ở phía sau Tống Vĩnh Nhi và nhìn cô gái nhỏ đánh vài ván, anh không cần chú tâm học cũng đã biết chơi luôn rồi.

Một tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của Tống Vĩnh Nhi, một tay thỉnh thoảng lại bóc đồ ăn vặt hoặc là trà sữa vào trong miệng của cô.

Lăng Ngạo thích phục vụ cô như thế đó, đối với anh mà nói, đây chính là thời gian nhàn nhã và hưởng thụ nhất trong một ngày.

Nhìn thấy cảnh thoải mái vui vẻ như vậy, Trần An sững sờ một lúc, không biết nên mở miệng như thế nào nữa.

Chiếc điện thoại rung lên liên tục trong túi.

Anh có chút khó xử mà quay lưng lại, đưa lưng về phía cảnh tượng tươi đẹp kia, móc điện thoại ra: “Alo.”

“Mở cửa ra! Không phải đã nói với con mà bảy giờ rưỡi tối mở cửa đúng giờ sao?” Thanh âm sốt sắng của Phú Nhất truyền đến.

Trần An nghe thấy mà căng thẳng không yên.

Nếu như thực sự mở cửa ra, cậu tư sẽ tức giận, bọn người Bệ hạ đến xong phủi mông rời đi, còn anh ở lại chính là xui xẻo đó!

Phú Nhất lại nói: “Nhanh lên! Đây là ý chỉ của Bệ hạ! Là Thánh chỉ!”

“Khụ khụ, con biết rồi.”

Trần An cất điện thoại đi, quay người lại rồi tiến đến chỗ ghế sofa hai bước, nhưng mà vẫn do dự xem nên mở miệng thế nào đây.

Lúc này, một giọng nói chầm chậm quét tới.

“Đi đến hậu cung dắt Ham Tử qua đây, nếu như cậu muốn mở cửa thì thả Ham Tử ra trước!”

Giọng điệu của Lăng Ngạo không mặn mà cũng không nhạt, nhưng lại khiến toàn thân Trần An toát mồ hôi lạnh!

Ham Tử là con chó ngao thuần chủng mà bọn họ đã nuôi bốn năm, lúc hung mãnh thì còn lợi hại hơn cả sư tử nữa. Cậu tư trước đây luôn nuôi nó trong tiền viện, nhưng sau khi cô Tống đến, sợ Ham Tử làm cô Tống bị thương nên đã dời nó ra hậu cung rồi.

Trước đây, theo cách nói của Trần Tín, Ham Tử có thể coi như là một nhị lang thần khuyển tận tâm với cương vị của mình.

“Cậu tư, cái này…không được hay cho lắm?”

Thả chó để nghênh tiếp Bệ hạ, cho Trần An một vạn cái gan cũng không dám nữa!

Lăng Ngạo quay đầu qua, liếc nhìn anh một cái: “Muốn tôi tự mình đi sao?”

“Không, không dám!”

Trần An lúc này mới đi xuống tầng hầm, rời khỏi ánh mắt của đám người.

Đôi mắt của Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn về phía cánh cửa của nhà mình, nhưng thứ phát ra từ trong đó không chỉ có tàn nhẫn, mà còn có vô số khinh miệt và trào phúng nữa!

Anh ôm cô bé trong lòng mình, đặt chiếc cằm lên trên bờ vai nhỏ nhắn thơm phức của cô.

Cả đời này, cho dù là trời long đất lở, chỉ cần anh còn là một người đàn ông, anh sẽ không để cho người phụ nữ của mình chịu đựng sự khổ sở như mẹ của anh đâu!

Trần Tín ra khỏi bếp với một đĩa trái cây, mỉm cười ha ha nói: “Hôm nay các người cứ chơi vui vẻ đi, để tôi phục vụ cho mấy người được rồi, có cần gì thì cứ nói với tôi!”

Anh đặt đĩa trái cây xuống, Khúc Thi Văn nhanh gọn lẹ đá chân anh một cái.

Người khác không biết Ham Tử thì cũng thôi đi, nhưng Khúc Thi Văn thì biết.

Khúc Thi Văn không biết sự việc cụ thể, nhưng chắc chắn là ở nhà sắp có chuyện xảy ra rồi. Chị ta đưa một ánh mắt ra hiệu với Trần Tín, nói: “Anh cậu đi xuống dưới dắt Ham Tử rồi, cậu đi xem thử đi.”

Vốn nghĩ khi Trần Tín phản ứng lại thì sẽ nhanh chóng đi ngăn chặn, kết quả là anh ta lại vỗ một cái vào đùi của mình, hưng phấn nói: “Tốt quá!”

Khúc Thi Văn: “…”

Mọi người nhìn qua phía anh, Trần Tín nói với Tống Vĩnh Nhi và Cố Duyên: “Hai người chưa biết đúng không, trước đây chúng tôi có nuôi…”

Trần Tín cứ luôn miệng luyên thuyên nói nhảm, Khúc Thi Văn thật sự là sắp sụp đổ rồi!

Cô nhét lá bài trong tay vào tay của Trần Tín nói: “Chú đánh bài đi, anh chú cũng thật là, dắt có một con Ham Tử thôi mà cũng lâu như vậy nữa.”

“Ngồi xuống!”

Lăng Ngạo lạnh lùng nói!

Khúc Thi Văn giật mình ngồi xuống!

Lăng Ngạo nhìn Trần Tín với ánh mắt sâu thẳm: “Đưa bài cho Thi. Phụ nữ đánh bài, đàn ông ở bên cạnh nhìn!”

Lúc này, Trần Tín mới ý thức ra sự việc hình như là không hay rồi!

Trong lúc anh còn đang ngạc nhiên thì bên cổng lớn có tiếng chuông reo lên!

Tống Vĩnh Nhi nhìn qua đó với vẻ mặt ngây thơ, hỏi: “Là khách sao?”

Lăng Ngạo liếc nhìn cửa lớn một cái với sắc mặt nhàn nhạt thờ ơ, nói: “Mặc kệ nó, tiếp tục chơi bài đi.”

Chuông cửa lại reo lên.

Sau đó còn có tiếng của Phú Nhất truyền đến: “Cố Duyên! Mau mở cửa cho ba!”

Cố Duyên cầm bài trên tay, cả người đều sững sờ, sau khi nghe ra đó là giọng của ba mình thì giật mình ngây ngốc: “Ba em?”

Sắc mặt của Khúc Thi Văn cũng thay đổi: “Ba chồng?”

Trần Tín lúc này mới hiểu!

Anh ta sợ hãi lùi lại một bước, lớn giọng kêu một tiếng: “Ba đến làm gì vậy? Mau về đi!”

Thì ra anh trai đi dắt Ham Tử là như vậy a, trời ơi ai mà dám thả chó với Bệ hạ chứ!

“Trần Tín? Là Trần Tín đúng không? Mau mở cửa ra đi!”

“Cốc cốc cốc!”

“Mở cửa!”

Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, Cố Duyên căng thẳng nhìn về cánh cửa: “Ba! Ba mau đi đi! Đừng nhúng tay vào nữa!”

Vẻ mặt Tống Vĩnh Nhi đầy ngây thơ, cô không hiểu mà đứng dậy: “Các người làm gì vậy, cha con các người xa nhau hai mươi năm rồi, trưa hôm nay mới có một tiếng đồng hồ ăn cơm với nhau, ba của các người nhớ mấy người nên đến đây thăm mấy người, sao mà không mở cửa chứ?”

Cô đứng dậy định đi mở cửa, đúng lúc Trần An dắt một con chó ngao cực lớn đi ra từ trong thang máy.

Tống Vĩnh Nhi há hốc mồm, giật bắn mình!

Đó là chó sao?

Nó rõ ràng là một con sư tử a!

Nếu con chó đó đứng hai chân lên, có khi còn cao hơn cô nữa nhỉ?

Lăng Ngạo nắm lấy cổ tay của Tống Vĩnh Nhi, hôn vào mu bàn tay cô ở trước mặt của Ham Tử, rồi lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn Ham Tử cảnh cáo một cái.

Ánh mắt mà Ham Tử nhìn Tống Vĩnh Nhi ngay lập tức dịu hơn rất nhiều.

Tiếng chuông cửa tiếp tục reo, Tống Vĩnh Nhi chợt bừng tỉnh, cô vội vàng sải bước đi mở cửa, vừa đi, vừa nói: “Trần An, anh dắt chó cho đàng hoàng đi, đừng có làm ba anh sợ!”

Sau khi sống rất nhiều ngày ở đây, cô đã biết cách mở cửa rồi.

Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, cô đứng ở cửa với một nụ cười xinh đẹp như hoa, nói với người bên ngoài: “Chào bác, bác là ba của Trần An đúng không, hoan nghênh!”

Nụ cười ngọt ngào giống như một bông hoa tử vi lãng mạn, cùng với đôi mắt to sáng ngời và chân thành, vẻ ngoài nhỏ bé khiến cho trái tim của mọi người đều ngọt ngào!

Phú Nhất cúi đầu một cách kính cẩn với cô: “Xin chào cô Tống!”

Mà Lạc Kiệt Hy ở bên cạnh Phú Nhất nhìn thấy tiểu cô nương như hoa như ngọc trước mắt này, trái tim ông ta đập thình thịch!

Đây là con dâu của ông ta đó!

Con dâu ông ta trông đẹp làm sao!

Nhưng ông ta còn chưa kịp lên tiếng thì Tống Vĩnh Nhi đã giật mình ngây ngốc, bởi vì cô đã nhìn rõ được khuôn mặt của người đàn ông đang đứng ở đối diện rồi!

“Bệ Bệ Bệ Bệ Bệ Bệ, Bệ hạ!”

Nói xong một câu, Tống Vĩnh Nhi thật sự là sắp điên rồi!

Cô biết, cô ra mở cửa, gây rắc rối rồi!