Hôn Là Nghiện

Chương 147: Bị gạt




“Phú Nhất tôi cũng không có loại con dâu không biết nói đạo lý, không phân được trắng đen như cô!”

Phú Nhất xị mặt, tức giận tột độ nhìn Trần An, nói: “Ly hôn đi! Một người phụ nữ ngu ngốc không phân biệt nổi 1 2 3 4 5 này còn cần làm gì nữa!”

“Ba!”

“Dựa vào địa vị bây giờ của Phú Nhất ba thì có loại con dâu nào mà tìm không được chứ? Ly hôn! Ba lập tức xin Bệ hạ cho con một quận chúa!”

“Ba!”

Trần Tín và Cố Duyên cũng lên tiếng!

Cố Duyên nhìn Phú Nhất đầy quở trách: “Ba độc tài ở nhà thì cũng thôi đi, sao mà còn can thiệp đến cả hôn nhân của anh cả và chị dâu như vậy chứ? Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, có cần làm quá đến như vậy không?”

“Là cô ta đứng dậy định đi trước, hoàn toàn không nể mặt ba!”

“Đó là do ba nói chuyện quá khó nghe rồi! Ba có bao giờ nghĩ, hai mươi năm rồi, cuộc sống của ba và các anh đã hoàn toàn không giống nhau nữa rồi! Bây giờ các người ai có chủ nấy! Không có đúng sai! Chỉ có lập trường mà thôi!”

“Là con trai của ba thì phải nghe lời ba!”

“Anh cả chị dâu cũng có con trai rồi! Ba không muốn cháu nội nữa sao? Đứa cháu trai mà con chưa từng được gặp mặt, cũng là đứa con trai của chị dâu con! Ba độc tài như vậy, coi chừng cháu nội của ba cả đời cũng không chịu nhận ba luôn đó!”

Cố Duyên nhìn chằm chằm vào ba mình, từng câu từng chữ giống như là viên đạn bắn vào trong lồng ngực của ông ta vậy!. truyện kiếm hiệp hay

Phú Nhất sững sờ một lúc, ông ta tức giận cực kỳ, siết chặt nắm đấm giống như là đang sắp lên cơn vậy!

Trần Tín trầm mặt xuống, cất giọng không vui mà nói: “Ba, con không biết tại sao ba lại hận người nhà họ Lăng như vậy, nhưng mà cậu tư không phải là cốt nhục của nhà họ Lăng, đây chính là sự thật như đinh đóng cột!”

Phú Nhất gào lên một câu: “Nói láo! Cậu ta chính là nghiệt chủng của nhà họ Lăng! Là nghiệt chủng đã cản trở giữa Bệ hạ và phu nhân Nguyệt Nha!”

Trần Tín giống như là bị tức đến hóa cười rồi, anh cạn lời đưa tay nắn nắn huyệt thái dương: “Ba! Tại sao ba lại nói như vậy chứ? Chúng con đều biết cậu tư là con trai của phu nhân Nguyệt Nha.”

Bây giờ, đây đã không còn là vấn đề của riêng ai nữa, mà thật sự là một vấn đề trắng đen không rõ ràng.

Sự thật là như thế nào, trong lòng ba người Trần An đều biết, bởi vì mấy ngày hôm nay bọn họ đã cùng cậu tư trải qua rồi!

Phú Nhất tức giận chỉ vào mặt Trần Tín, quát: “Im miệng! Phu nhân Nguyệt Nha là một người phụ nữ ưu nhã như vậy, xứng đáng làm quốc mẫu, không cần đứa con trai như vậy! Phu nhân Nguyệt Nha, chưa từng sinh ra một đứa con trai nào như vậy! Bọn bây không được phép nói lung tung!”

Đáng chết!

Là ai nói cho bọn chúng biết?

Trần An nhìn Phú Nhất, sắc mặt vô cảm mà nói: “Ba, báo cáo giám định ADN của cậu tư và Lăng Nguyễn mới có vào hai ngày nay, báo cáo còn đang ở trên người của Trần Tín. Bọn họ thật sự không phải là cha con! Hơn nữa, giữa bọn họ còn có một chút quan hệ họ hàng nữa!”

Trần Tín khẽ bĩu môi, có chút bất lực: “Em không có mang báo cáo theo. Hôm qua lúc ở Tử Vi Cung em lấy cho cậu Nghê xem. Sau đó thì cất vào trong túi quần. Hôm nay thay quần áo, báo báo khóa trong két sắt rồi, quần cũng đem đi giặt rồi.”

Trần An lại nói: “Nhưng mà ba, chuyện lớn như thế này chúng con không thể gạt ba được, chúng con là con ruột của ba! Cho dù hai mươi năm không gặp thì cũng là con ruột của ba mà!”

Hai đứa con, anh một câu em một câu, khiến cho Phú Nhất phải sững sờ.

Cố Duyên thì kinh ngạc che miệng lại, suy nghĩ cả một lúc mới nói: “Phu nhân Nguyệt Nha đã từng sinh con?”

Vô số ánh mắt sắc bén cùng phóng về hướng của Cố Duyên!

Cố Duyên vội vàng lắc đầu, nói: “Không, em không nói gì hết, hôm nay ra khỏi căn phòng này, em nhất định sẽ quên hết đi! Em xin thề!”

Phú Nhất khẽ thở dài một tiếng, giống như là rất bất lực vậy.

Khúc Thi Văn thì nhíu mày lại nhìn Phú Nhất: “Có phải ba đã luôn bảo thủ nhận định rằng cậu tư là nòi giống của nhà họ Lăng cho nên chúng con có nói gì ba cũng sẽ không tin không?”

Phú Nhất hừ lạnh một tiếng, nói: “Cậu ta vốn là như vậy!”

Khúc Thi Văn cười khẩy: “Cái gì mà đại quan nhất phẩm chứ, con thấy cũng chỉ có vậy thôi!”

“Cô!”

“Ba già rồi, chưa chắc đánh lại con đâu! Con nể mặt Trần An, nếu như ba ra tay với con, con nhường ba vài phần là được!”

“Cô!”

“Đừng có cô cô mãi như vậy, ba là cái máy phát lại sao?’

“…”

Phú Nhất quả thật là đã bị con dâu cả của mình làm nghẹn họng không nói ra được câu nào rồi!

Trần An nói: “Ba, cậu tư giống với Đại Đế Thiên Lăng y như đúc, cậu ấy chắc hẳn là con trai của Đại Đế Kiệt Hy! Báo cáo giám định cha con ADN là sự thật, mẫu giám định cũng là do Trần Tín đích thân nhìn thấy cậu tư tận tay nhổ từ đầu của Lăng Nguyễn trong văn phòng của ông ta! Cả quá trình, thậm chí là ngay cả bác sĩ làm chuyện này cũng là do con và Trần Tín đích thân tìm, tuyệt đối không có vấn đề gì!”

Sự chú ý của Phú Nhất đã bị sốc từ câu đầu tiên của Trần An rồi!

“Tên nghiệt chủng đó lại giống y đúc với Đại Đế Thiên Lăng sao? Con đùa cái gì vậy?”

Khúc Thi Văn cười khinh miệt nói: “Ba bị ngốc sao? Nhiều năm như vậy rồi, con trai hầu hạ ở bên cạnh ai, ba cũng không đòi xem một tấm ảnh nào của người ta sao?”

Phú Nhất không nói gì.

Nhiều năm như vậy, những tin tức của Trần Tín và Trần An đều được phu nhân Nguyệt Nha đưa vào cung. Hơn nữa phu nhân Nguyệt Nha căn bản là không đưa tấm ảnh của cậu tư cho ông ta xem, đặc biệt là khi đứa trẻ Lăng Ngạo đó vốn chính là chiếc gai đâm trong tim của mọi người!

Ai dám nhắc chứ?

Bao nhiêu năm nay, Bệ hạ nhẫn nhịn sự tồn tại của đứa trẻ đó đã là một sự khoan dung cực hạn rồi!

Bệ hạ càng không gặp cậu ta!

Khúc Thi Văn móc điện thoại ra, mở ảnh chụp chân dung mà thường ngày mấy người bọn họ lặng lẽ chụp khi cậu tư và Tống Vĩnh Nhi ở cùng nhau, rồi đưa đến trước mặt Phú Nhất.

“Ba xem đi, người đàn ông trong tấm ảnh chính là cậu tư, người phụ nữ là cô Tống, cũng là vợ chưa cưới của cậu tư!”

Phú Nhất trừng Khúc Thi Văn một cái rồi nhận lấy điện thoại xem một cái, cả người tức tốc sững sờ!

Bàn tay to lớn run lên vì sợ hãi!

Ông ta chỉ cảm thấy trái tim của mình sắp vỡ tung rồi!

Sao…lại thật sự giống với Đại Đế Thiên Lăng….cái này…

“Bây giờ thì ba tin rồi chứ?” Khúc Thi Văn rút điện thoại của mình lại, ngữ khí cũng dịu hơn rất nhiều: “Cho nên, đừng có tưởng tuổi tác mình lớn là có thể cậy già lên mặt trước đám vãn bối! Tuy ba đi đường nhiều hơn bọn con, ăn muối nhiều hơn bọn con ăn cơm, nhưng các người chưa chắc đã là chân lý!”

Sắc mặt Phú Nhất trắng bệch!

Ông ta căn bản là không dám tin, thì ra Đại Đế Thiên Lăng trước giờ không hỏi đến vấn đề nối dõi với Bệ hạ, không hề lo lắng là sau này giang sơn không người kế thừa, căn bản không phải là do ông ta văn minh tiến bộ?

Thì ra ba đích thân đón hai đứa trẻ nhỏ xíu xuất cung và giao cho phu nhân Nguyệt Nha, không phải là để bảo vệ đứa nghiệt chủng của Lăng Vân sau khi cường bạo bà ta, mà là con trai của Bệ hạ?

Ông ta bừng tỉnh ngộ mà vỗ vào trán mình: “Chúng ta bị lừa rồi! Bệ hạ bị lừa rồi! Lăng Vân căn bản không có cường bạo qua phu nhân Nguyệt Nha, phu nhân Nguyệt Nha là trong sạch! Nhưng mà ông ta lại nói với Bệ hạ là ông ta đã cường bạo phu nhân Nguyệt Nha…nhưng mà…không đúng a, tại sao phu nhân Nguyệt Nha lại chịu đựng tội danh không đáng có này cho đến bây giờ chứ! Trời ơi!”

Phú Nhất ngồi phịch xuống ghế, cả người đều ngây ngốc!

Mà lúc ông ta xuất ngôn không lựa lời trong sự hoảng hốt, cũng đã khiến cho đám con cái xung quanh ngây người!

Lăng Vân?

Lăng Vân không phải là anh trai của Lăng Nguyễn sao?