Hôn Là Nghiện

Chương 146: Tức giận




Khách sạn Kỳ Tinh.

Trong phòng bao của nhà hàng ẩm thực quốc gia, hai anh em Trần An Trần Tín đều thấp thỏm bất an ngồi đợi.

Khúc Thi Văn cũng rất căng thẳng, còn căng thẳng hơn cả Trần An và Trần Tín nữa.

Chị ta không giống như là hai em họ, tuy ban đầu đều cùng bị đưa tới bên cạnh cậu tư, nhưng anh em nhà họ Trần có cha mẹ, là từ trong cung mà ra, còn chị ta không cha không mẹ, đều được nhà họ Nghê nhận nuôi giống như Trang Tuyết.

Cô đã học làm cơm, Trang Tuyết thì học y, lúc hai người ở nhà họ Nghê, không có nói chuyện bao nhiêu, nhưng rất hay gặp nhau.

Sau này, bọn họ đi cùng với Lăng Ngạo, lòng dạ Trang Tuyết đen tối, bị Lăng Ngạo nhìn thấu, trong lòng anh đối với cô ta cũng có phòng bị, nhưng mà Trang Tuyết không biết gì hết, có rất nhiều chuyện vặt trong cuộc sống thường ngày, cô ta cũng giở thủ đoạn để có được thứ mà mình muốn.

Trần An cũng rất phản cảm với tính cách của cô ta, anh ta đối với Khúc Thi Văn lâu ngày sinh tình.

Hôm nay gặp mặt, có thể nói là tính cách quyết định vận mệnh.

Lúc này đây tay của Khúc Thi Văn gần như là nắm chặt lại với nhau, chị ta không sợ gì hết, chỉ sợ ông ba chồng Chính nhất phẩm này của mình, sẽ không thích một nữ cô nhi không có chút bối cảnh nào như chị!

Trần An và Trần Tín không biết suy nghĩ trong lòng của chị ta, còn tưởng chị ta là lần đầu tiên gặp ba chồng nên mới căng thẳng.

Trong căn phòng luôn rất yên tĩnh, bọn họ không có nói cười với nhau, không có an ủi lẫn nhau, toàn bộ đều yên lặng chờ đợi!

Đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Cố Duyên xông vào từ bên ngoài cửa đầu tiên!

“Chị dâu! Anh hai!” Cố Duyên kêu xong, cô nhìn Trần An lạ lẫm ở trước mắt, khóe mắt ửng đỏ mà mỉm cười: “Anh cả!”. Truyện Việt Nam

Bọn người Trần An đều đáp một tiếng, trên mặt mỗi người đều mang đầy nụ cười, ai nấy cũng khóe mắt ửng đỏ.

Đầu lưỡi Khúc Thi Văn như xoắn lại với nhau rồi vậy, đặc biệt là khi nhìn thấy bóng ảnh cao lớn xuất hiện ở sau lưng Cố Duyên, chị ta sợ đến nỗi lời nói cũng không được hoàn chỉnh: “Cố Cố, không, Duyên Duyên, không…chị, xin lỗi, nhũ danh của em là gì nhỉ?”

Cố Duyên nghiêng người qua, sau khi tiến vào thì trực tiếp nắm lấy tay của Khúc Thi Văn, nói: “Chị dâu, chị đừng căng thẳng! Hôm nay chỉ có hai người phụ nữ chúng ta thôi, nếu như đám đàn ông này dám ức hiếp chị, em sẽ đánh bọn họ giúp chị!”

Trong lòng Khúc Thi Văn nghĩ, cô gái nhỏ này cũng thật là một người chu đáo, chị ta gật đầu và mỉm cười: “Ừm, có em ở đây, chị không sợ gì hết!”

“Con nhóc thối! Nói giống như là ba với hai anh của con hung ác lắm vậy!” Một thanh âm của đàn ông trung niên ập đến, phá vỡ sự hàn huyên của mọi người.

Hai anh em nhà họ Trần đã nhìn thấy Phú Nhất từ khi ông bước vào rồi.

Chỉ là bọn họ kích động quá không biết phải nói gì, ai nấy cũng đều nước mắt lưng tròng, nhưng lại không nỡ chớp mắt, cứ như vậy mà mở to mắt nhìn chằm chằm vào Phú Nhất!

Bọn họ biết, lần gặp nhau này của họ, chỉ có thời gian một tiếng thôi!

Phú Nhất vốn đã nói với vợ của mình trong điện thoại, rằng nhất định sẽ không khóc, để tránh cho các con khó chịu trong lòng.

Trên đường đón Cố Duyên từ bệnh viện, ông cũng đã nói với Cố Duyên, bảo cô điều tiết bầu không khí nhiều một chút, đừng để cho cuộc gặp gỡ hiếm có trở thành một cảnh tượng khóc lóc inh ỏi, gặp nhau là chuyện vui, không nên bi thương.

Mà bây giờ, hai đứa con trai vậy mà lại lớn đến như vậy rồi!

Con dâu lớn vậy mà lại là một cô gái trắng trẻo thanh tú như vậy!

Ai nói với ông, nói là con trai của ông đã nhìn trúng một bà chằn, một người phụ nữ có thể đánh chết mười người đàn ông vậy chứ?

Lúc đó khi ông biết Trần An sắp kết hôn, trong lòng rất khó chịu, không thích một cô con dâu như vậy. Nhưng mà con trai đã thích thì cũng hết cách, ông đã không thể ở bên chăm sóc con trai từ khi còn nhỏ, không lẽ còn có thể cướp đoạt đi sự tự do kết hôn của con trai sao?

Bây giờ, Phú Nhất chỉ cảm thấy trong lòng mình viên mãn, cũng an lòng rồi!

Ông tiến lên trước không nói gì, chỉ đưa hai cánh tay mình ra mà thôi, Trần An và Trần Tín đều xông lên trước, vùi đầu vào trong lồng ngực vững chắc của Phú Nhất khóc sụt sịt.

Cố Duyên vẫn kéo lấy tay Khúc Thi Văn, hai người phụ nữ nhìn ba người đàn ông khóc lóc, bọn họ cũng khóc theo.

Khoảng hai, ba phút sau, Phú Nhất buông bọn họ ra, lau nước mắt cho từng người bọn họ, nói: “Cuộc gặp mặt vốn đã ngắn ngủi, không nên lãng phí thời gian vào những giọt nước mắt không cần thiết, nào, ngồi xuống ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Mọi người gật gật đầu, toàn bộ ngồi xuống xung quanh bàn ăn.

Cố Duyên mỉm cười nói: “Anh cả anh hai! Trước khi em ra khỏi cung đã chạy đến Hoan Thiên Các gặp ông nội đó, ông nội nói, các anh chắc sẽ được về cung sớm thôi!”

“Thật sao?” Khúc Thi Văn nghe vậy thì kinh ngạc, rồi nhìn Trần An một cái.

Sắc mặt Trần An và Trần Tín đều thâm trầm.

Phú Nhất nhấc tay lên gõ vào đầu của Cố Duyên: “Nha đầu thối, con đi gặp ông nội khi nào? Có tin tức cũng không có nói cho ba với mẹ con nữa! Nếu không, mẹ con chắc sẽ vui mừng lắm!”

Cố Duyên bĩu môi, xoa xoa cái đầu nhỏ của mình rồi nói: “Ông nội không cho con nói với ba, ông nội kêu con nói với anh cả và anh hai là bảo vệ cậu tư thật tốt.”

Trong phòng khách đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.

Khuôn mặt Phú Nhất chợt lóe lên một tia phẫn nộ, nhưng chỉ là một thoáng rồi qua: “Tên phế vật đó có gì để bảo vệ chứ? Dù sao các con sớm muộn gì cũng phải hồi cung thôi. Các con đi rồi, tên đó cô độc bơ vơ không nơi nương tựa! Đáng đời!”

Lời này vừa thốt ra, Trần An, Trần Tín và cả Khúc Thi Văn đều không vui.

Khúc Thi Văn không có biểu hiện quá rõ ràng, chỉ là nói: “Cậu tư là một người đàn ông rất có năng lực, không phải là phế vật gì đâu ạ.”

Phú Nhất sững sờ một hồi, sắc mặt phức tạp mà nhìn Khúc Thi Văn.

Trần An sợ ba tức giận với Khúc Thi Văn, nên nhanh chóng thêm vào một câu: “Ba, cậu tư thật sự không giống như trong lời đồn đâu, nếu như các người xem cậu ấy như trong lời đồn, vậy thì chắc chắn là đã hiểu sai về cậu ấy rồi!”

“Hừ!” Phú Nhất hừ lạnh một tiếng nói: “Ăn cơm! Không nhắc đến mấy chuyện không vui nữa.!”

Khúc Thi Văn còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Trần An ngăn lại.

Cố Duyên cũng giữ chị ta lại, nhỏ tiếng nói: “Chị dâu, chị có thể là không biết chứ, ba chúng ta đặc biệt căm hận người của nhà họ Lăng ở Giang Đông! Mấy năm nay đều không cho nhắc đến, nếu như trên ti vi có những tin tức liên quan đến nhà họ Lăng cũng không cho xem, chị đừng nhắc đến nữa!”

“Nhưng mà cậu tư không phải là con cái nhà họ Lăng, sao phải trút mấy cái oán khí này lên người cậu tư chứ?” Khúc Thi Văn tức giận, điều này thật quá không công bằng rồi!

Phú Nhất cũng tức giận: “Ai nói tên nghịch tử đó không phải là nòi giống của nhà họ Lăng chứ? Bởi vì cậu ta mà Bệ hạ đến bây giờ không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở? Ba phải chính tay bóp chết cậu ta vào lúc mới sinh ra đời mới đúng! Cậu ta sống chính là một sự sỉ nhục!”

“Ba chồng! Ba cũng quá không nói đạo lý rồi!” Khúc Thi Văn đứng dậy, cầm lấy túi xách, nhìn cũng không nhìn Trần An mà trực tiếp nói: “Em về Tử Vi Cung đây, nếu như em ở lại thì chỉ e là bữa cơm này không có ai nuốt nổi đâu, cha con các anh trùng phùng sau bao nhiêu năm, cứ ăn uống nói chuyện vui vẻ đi!”

Trần An túm lấy cánh tay của Khúc Thi Văn, nhìn chị ta mà ân cần nói: “Đừng giận!”

“Sao em không giận cho được? Bao nhiêu năm nay, chúng ta theo cậu tư đã vượt qua như thế nào? Anh quên rồi sao? Có ba ruột ở đây là trở nên không biết phân biệt nữa rồi sao? Em quên mất, ba ruột của anh là ngự thị bên cạnh của Bệ hạ, là quan lớn nhất phẩm! Bây giờ anh đã có có chỗ dựa rồi, có ba của anh rồi!”

Khúc Thi Văn thật sự rất tức giận, chị ta chưa từng nhìn thấy một ba chồng nào không có tố chất, không phân biệt trắng đen, không biết nói đạo lý như vậy!