Đôi mắt đã tiến hóa hoàn toàn có khả năng nhất định để phân biệt được lệ quỷ.Mặc dù đến nay nó chưa bao giờ thể hiện khả năng như vậy, nhưng ít nhất nó đã phát hiện được ngụy trang của một bàn tay lệ quỷ.
Hai bàn tay đặt trên vai y không phải là màu da của người bình thường. Nói chính xác hơn, đó là một nắm đấm kỳ lạ.
Màu hơi đỏ, được bọc trong một lớp mỡ nhớt nháp. Nắm đấm nhỏ và hẹp, ngón tay chưa tách rời. Khi nó vỗ lên vai, cái lạnh tỏa ra khiến đỉnh đầu Chu Kỳ An lạnh toát.
Khi nhận ra điều này, khứu giác của y trở nên đặc biệt nhạy bén.
Một mùi hôi thối thoang thoảng bay đến từ một bên má.
Chu Kỳ An kiểm soát bản năng run rẩy, trong đầu vẽ lên cảnh tượng hiện tại sau lưng mình.
Trưởng thôn quay lưng lại với y, khối thịt dị dạng trực tiếp biến thành hình dạng một đứa bé chưa phát triển hoàn chỉnh, đang giả giọng trưởng thôn để nói chuyện với y.
"Chuyên gia, có thuốc không?"
"Có dân làng bị thương, cần thuốc."
"Trưởng thôn" vẫn không ngừng hỏi.
Chu Kỳ An đột nhiên hơi tò mò: "Này, ông có mặc quần áo không thế?"
Bình thường, khối thịt của trưởng thôn đều bị quần áo che khuất, chẳng lẽ giờ đối phương đang khỏa thân nửa trên?
"..."
Trưởng thôn im lặng một lúc, Chu Kỳ An hoàn toàn bình tĩnh lại.
Không thể chạm vào mục sư.
Từ cái chết của thành viên hội Mũ Đỏ, cho thấy chạm vào thông qua lớp vải cũng không được.
Điều kiện tử vong này cũng không quá khắc nghiệt, nhất định là chỉ áp dụng khi cố ý chạm vào. Nếu không, lúc này y đã chết rồi.
Cảm thấy chưa an tâm, Chu Kỳ An thử hỏi: "Ông không phải có sở thích chạy khắp nơi mà không mặc gì chứ?"
Nếu trưởng thôn chạy khỏa thân một vòng, người chơi vô tình chạm mắt với khối thịt trên lưng của mục sư, tất cả sẽ bị tiêu diệt, vậy còn chơi làm gì nữa?
Tiếng nghiến răng phát ra từ phía sau.
Căng thẳng này kéo dài khoảng nửa phút.
Chu Kỳ An đến chết cũng không quay đầu lại, y dường như đứng yên bình, nhưng thực tế các cơ bắp toàn thân đang căng lên dưới lớp áo sơ mi.
Những cái cây gần đó nhòe đi dưới ánh hoàng hôn, Chu Kỳ An tập trung cao độ, chỉ cần trưởng thôn có hành động, y sẽ lập tức phản ứng.
Dù sao, cần phải đảm bảo không bao giờ nhìn thẳng vào đứa trẻ quái dị này.
Có vẻ như nhận ra bị phát hiện, nắm đấm trên vai dần dần có xu hướng mở ra.
"Chuyên gia." Giọng của trưởng thôn càng lúc càng gấp gáp, mùi hôi thối lan tỏa gần hơn, "Cậu có nghe tôi nói không?"
"Sao cậu không quay lại nhìn tôi?!"
Khi nói câu thứ hai, giọng nói đã cao hơn một tông.
Cơ bắp ở vai và cổ của Chu Kỳ An như bị đông cứng.
Y đột nhiên giơ tay lên, chậm rãi nói: "Chuyên gia đang cầu nguyện."
Vừa nói, vừa nghiêm túc làm dấu thánh giá trước ngực: "Nguyện Chúa bảo vệ tôi."
Chúa?
Câu này dường như kích thích thứ đang đứng sau lưng, giọng nó đột nhiên từ khàn khàn chuyển sang sắc bén: "Chúa sao? Ha ha ha... Chúa..."
Giọng nói chứa đầy chế nhạo.
Chu Kỳ An im lặng một lúc.
Mục Sư rất am hiểu về văn hóa tôn giáo, có lẽ trong thân phận, gã không lừa dối dân làng, gã thực sự từng là một mục sư.
Khi niềm tin mãnh liệt không được đáp lại, tai họa đến đúng hẹn, niềm tin đó dễ dàng chuyển hóa thành cơn giận dữ điên cuồng.
Nắm bắt khoảnh khắc khi mục sư kích động, Chu Kỳ An bình tĩnh triệu hồi cây đinh ba vàng. Ngay khoảnh khắc kim loại lạnh lẽo xuất hiện trong lòng bàn tay, y siết chặt nó đâm ngược về phía sau.
Toàn bộ động tác không hề có chút do dự.
Khoảng cách gần thế này, dù là con của trời cũng sẽ bị đâm thủng.
Trưởng thôn lúc này đang đứng quay lưng lại với Chu Kỳ An, khối u thịt màu tím đỏ kỳ dị bám trên lưng ông, cố gắng lộ ra một khuôn mặt dị dạng.
"Ha..."
Bên ngoài khuôn mặt còn có một lớp màng mỏng riêng biệt, tiếng cười bị ngăn cách bên trong. Khối thịt cứ thế nhìn cây đinh ba mang hơi thở đáng sợ đối với quỷ quái đâm tới, kéo ra một nụ cười quỷ dị.
Chu Kỳ An đột nhiên dừng lại.
*
"Có gì đó không đúng."
Khối thịt mọc trên lưng trưởng thôn, vậy phạm vi hoạt động chắc chắn rất hạn chế, mục Sư phải làm sao để bảo vệ tính mạng?
Một khoảnh khắc do dự, khiến Chu Kỳ An mạo hiểm thu hồi lại thánh khí.
Y là một người rất quyết đoán.
Cây đinh ba vàng biến mất khỏi tay.
Thay vào đó là một cây gậy dài mảnh, thay thế đinh ba đập mạnh về phía sau.
Chu Kỳ An: "Chết tiệt!"
Tao đánh!
Cây gậy giống như đập vào một nhúm bông, cuối cùng khi có chút cảm giác thì nghe thấy một tiếng động khá trầm.
Dường như có gì đó đang lan lên theo dòng khí từ cây gậy.
Chu Kỳ An cảm thấy cả cánh tay như bị đốt cháy.
Rất đau.
Không phải cảm giác bỏng da thịt, mà là cảm giác tác động lên thần kinh, như thể lửa đang thiêu đốt bên trong cơ thể.
"Ha..."
Lần này y nghe thấy tiếng cười mơ hồ của khối thịt.
Chu Kỳ An bất ngờ hét lên một tiếng thảm thiết: "Thánh nữ!"
Giống như y thực sự nhìn thấy Thánh nữ vậy.
Thứ ở sau lưng có phản ứng, cùng lúc đó, tay còn lại của Chu Kỳ An đột nhiên xuất hiện một cái 【cây búa nhỏ】.
Chu Kỳ An trở tay phát động tấn công lần thứ hai.
Tiếng kêu đau mơ hồ truyền đến.
Chu Kỳ An: "Hi."
Khối thịt: "..."
Chiêu thức hiệu quả là tốt rồi. Sau khi gọi Chúa, Chu Kỳ An lặp lại mánh khóe cũ, sử dụng hình ảnh Thánh nữ để làm phân tán sự chú ý của quái vật.
Một loạt âm thanh nhắc nhở lạnh lẽo vang lên:
【Bạn đã thành công làm tức giận mục sư】
【Mục sư đã luôn dõi theo thôn, từ giờ sẽ luôn dõi theo bạn】
Không còn tâm trí để quan tâm đến nội dung nhắc nhở, Chu Kỳ An dường như nhận ra điều gì đó, nụ cười trên khóe môi biến mất. Trong giây tiếp theo, y nhanh chóng nghiêng người tránh né.
Chỉ trong khoảng không đầy vài phần trăm giây, vị trí nơi y đứng trước đó đã có thêm vài cây nến lơ lửng trên không.
Trong chút ánh sáng cuối cùng, bóng nến đổ xuống mặt đất trông rất kỳ lạ, trước đó Chu Kỳ An đã nhìn thấy bóng nến, do đó y lập tức né tránh.
"Thì ra là vậy..." y nheo mắt lẩm bẩm.
Ngoài trùm cuối, thôn Phong Thủy còn có hai loại quỷ khác đã biết: quỷ da người và quỷ nến mà Chu Kỳ An đã gặp vào đêm trước.
Chu Kỳ An từng bị quỷ nến truy sát đã thấy bóng quỷ ảo trong nước. Thay vì gọi là quỷ nến, đúng hơn nó là một loại sương mù trong suốt ngưng tụ thành hình dáng quỷ, cầm nến để giết người.
Chu Kỳ An nghi ngờ chúng đã hóa thành từ những người dân trong làng sau khi chết, nếu không thì tại sao lại kính cẩn như vậy khi đối diện với nhà thờ.
"Suýt nữa thì toi rồi." Chu Kỳ An nghĩ lại mà sợ
Máu chảy quá nhiều.
Thánh khí mỗi khi đâm xuyên qua một con quái vật sẽ tiêu hao khoảng 400 ml máu, nếu mấy con quỷ trong suốt không âm thầm chắn trước mặt trưởng thôn, một cú đâm của cây đinh ba đã đủ để y đoàn tụ với tổ tiên nơi thiên đường.
Ngày càng nhiều cây nến lơ lửng xung quanh.
Mặt trời sắp hoàn toàn lặn xuống, những ánh nến lờ mờ trông giống hệt những con rắn độc phun nọc từ trên cây, tất cả đều nhằm vào một con mồi duy nhất.
Vòng lửa không ngừng thu nhỏ, thu nhỏ... Khi cây nến sắp chạm đến cơ thể, lần này Chu Kỳ An lại cực kỳ bình tĩnh, chỉ thấy y bất ngờ rút ra một vật từ trong tay—
Đó là một chiếc dây chuyền hình giọt nước.
Y từng sử dụng nó để thoát khỏi nhà thờ một lần, hy vọng lần này vẫn hiệu quả.
Gần đây bị quá nhiều chuyện làm tức giận, mặc dù biết Chu Kỳ An đã trộm chiếc dây chuyền, nhưng do liên tiếp gặp nhiều chuyện bất ngờ, trưởng thôn không có thời gian quan tâm.
Huống hồ là mục sư.
Những sự cố bất ngờ này cũng khiến gã không thể suy nghĩ kỹ lưỡng từng việc như trước đây.
Ngay khoảnh khắc chiếc dây chuyền xuất hiện, ánh lửa của cây nến như ngưng lại trong giây lát, Chu Kỳ An giơ cao chiếc dây chuyền, ngay giây sau đã như mũi tên phóng đi, miệng lẩm bẩm: "Là thế này, tôi vừa nhặt được một chiếc dây chuyền bên bờ sông, tôi đi hỏi xem của dân làng nào rơi!"
Trước khi lời nói tan biến, y đã sử dụng chút thuốc tăng tốc cuối cùng của mình, dưới tốc độ siêu nhanh, đã chạy được hơn mười mét.
Khoảng cách càng ngày càng xa, đằng sau, hai con ngươi còn chưa hoàn toàn hình thành của khối thịt màu tím đỏ không ngừng nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang chạy phía trước.
Màu sắc của con ngươi bắt đầu thay đổi, dần trở nên đậm rồi tối đen giống như màu trời.
Chu Kỳ An không ngừng lao về phía vùng an toàn, nhưng ánh mắt độc địa của rắn vẫn như bóng quỷ ám ảnh, không hề rời đi.
...
Trên đường quay lại nhà, không gặp phải bất kỳ trở ngại nào khác. Trong sân đối diện, chỉ có nữ giáo viên ở đó, những người khác chưa trở về.
Chu Kỳ An nhìn trời đã hoàn toàn tối đen, đoán rằng Thẩm Tri Ngật và những người khác gặp phải rắc rối gì đó, nếu không sẽ không ở lại khu vực nguy hiểm sau khi mặt trời lặn.
"Có phát hiện gì không?" Nữ giáo viên hỏi.
Vì khát nước, Chu Kỳ An không muốn nói chuyện, chỉ xoa cánh tay rồi ừ một tiếng qua loa.
Cảm giác như bị lửa đốt vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Nhận ra thái độ thờ ơ của y, nữ giáo viên cũng không nói thêm gì, cùng im lặng chờ đợi những người khác trở về.
Mãi đến gần tám giờ, Chu Kỳ An không định chờ thêm, đứng dậy chuẩn bị đi xem xét.
Nữ giáo viên nhắc nhở y: "Ra ngoài vào lúc này, chưa chắc đã đi đến được đó."
"Tôi sẽ chạy đến đó."
"..."
Nữ giáo viên còn muốn khuyên thêm vài câu, không phải lo lắng cho sự an toàn của đối phương, mà là vì một mình ở lại sân cũng là chuyện đáng sợ.
Khi cô định mở miệng, bên ngoài vang lên vài tiếng bước chân, cả hai ngẩng đầu nhìn, những người còn lại bao gồm cả Thẩm Tri Ngật đều trở về cùng lúc.
Cô gái trẻ có một vòng băng quấn quanh cánh tay, vết thương sâu đến tận xương trên tay đang hồi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, rõ ràng là đang sử dụng đạo cụ chữa trị.
Còn Khấu Đà và Từ Côi thì thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Tri Ngật và Ứng Vũ, biểu cảm vô cùng phức tạp.
Nữ giáo viên vội hỏi: "Mọi người đi đâu vậy? Sao giờ mới về?"
Thẩm Tri Ngâht không nhìn nữ giáo viên, đi thẳng đến chỗ Chu Kỳ An nói: "Có vài phát hiện tốt."
Anh đã nói là tốt, chắc hẳn là có giá trị lớn, Chu Kỳ An im lặng chờ đợi.
"Địa điểm của cây cọc đã được tìm thấy."
Chu Kỳ An đột nhiên ngẩng đầu lên: "Ở đâu?"
Cô gái trẻ bắt đầu giải thích cho y.
"Điều này phải bắt đầu từ nhiệm vụ cản thi. Trước đó tôi đã đi một vòng quanh thôn, không phát hiện gì nhiều, liền đến nhà thờ. Cửa nhà thờ tạm thời treo biển "Đang sửa chữa, tạm ngưng sử dụng"..."
Cảm giác thật kỳ dị.
Chu Kỳ An đặt ngón tay lên cằm, cuối cùng tấm biển cũng đã được treo lên rồi.
"Vừa nhìn thấy biển hiệu, chúng tôi đã biết chắc chắn là Thẩm tiên sinh có ở đó."
Chu Kỳ An nhạy bén nhận ra, khi cô gái trẻ nói câu này, vẻ mặt cô có chút kỳ quặc.
Điều mà y không biết là, nói cho chính xác hơn là đụng phải, thực tế khi đó cô gái trẻ đã nhìn thấy một cảnh tượng, Thẩm Tri Ngật dùng cái bóng của mình để ngăn chặn sự tấn công của xương trắng, điều này có thể được giải thích bằng kỹ năng... Nhưng một điều khác, cô gái trẻ không thể không nhìn Ứng Vũ thêm một lần nữa.
Người này đã sử dụng rất nhiều đạo cụ khác nhau liên tiếp, các động tác vô cùng nhuần nhuyễn, cứ như thể trong một trò chơi mà người chơi nghèo có một đại gia nạp tiền.
"Biết bọn họ đã kích hoạt nhiệm vụ cản thi, tôi liền cùng đi hỗ trợ."
Cô gái trẻ trước đó đã liên minh với Khấu Đà, cả hai có phương thức liên lạc, liền dùng đạo cụ liên lạc gọi Khấu Đà đến.
Nữ giáo viên hỏi theo phản xạ: "Nhiệm vụ cản thi là gì?"
Khấu Đà: "Cô không đi thì tất nhiên không biết rồi."
Nữ giáo viên ngẩn người.
Khấu Đà luôn giữ khuôn mặt hiền lành, không hiểu sao bây giờ lại làm cô khó xử trước mặt mọi người.
"Là đi vào núi đào xương, để lấp đầy phần bị hư hỏng của nhà thờ." Khấu Đà nói với giọng rất lạnh lùng: "Theo gợi ý từ nhiệm vụ, cây cọc gỗ được giấu ở nơi nuôi xác chết."
Nữ giáo viên vừa định mở miệng, Khấu Đà đã ngắt lời: "Đừng hỏi tôi nơi nuôi xác chết là gì? Manh mối không phải là thứ đòi hỏi bằng miệng."
So với bất mãn của nữ giáo viên, Châu Kỳ An trực tiếp phớt lờ sự quái dị của Khấu Đà, tiêu hóa thông tin trong lời của hắn.
Những "vật dự phòng" trước đây được gửi đến tế đàn để trở thành thể xác chuyển sinh của thánh nữ, được lưu giữ tại một nơi, được dưỡng bằng tử khí và hàn khí, sau đó những xác chết này còn tràn ra khỏi một phần của phó bản.
Nơi mà Khấu Đà nhắc đến, có lẽ chính là nơi chứa những xác chết này.
Lúc này, Khấu Đà đột nhiên nói thêm: "Tôi hy vọng quý cô đây ít nhất có thể đóng góp một chút trong phó bản."
Nữ giáo viên cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, phản bác lại: "Tôi còn không biết có nhiệm vụ cản thi, không ai nói với tôi cả."
"Thật sao?" Khấu Đà lạnh lùng nói: "Vậy về những manh mối khác, cô đã đóng góp được gì chưa?"
Ánh mắt của nữ giáo viên hơi dao động, quả thực cô chủ yếu chú trọng bảo toàn tính mạng, điều này trong phó bản không có gì đáng trách.
"Bắt nạt một mình tôi thì có gì hay ho? Có giỏi thì chửi tất cả như nhau đi."
Rõ ràng là đang ám chỉ về buổi chiều khi "phân công theo lao động" của Chu Kỳ An.
Ngay khi nói ra câu đó, nữ giáo viên đột nhiên hối hận, cô mơ hồ cảm thấy mình đã rơi vào một cái bẫy nào đó.
Bên cạnh, Chu Kỳ An đã nghĩ ra lý do, nụ cười rất khó hiểu.
Dần dần, nữ giáo viên tỉnh ngộ. Khấu Đà và những người khác không trực tiếp đi tìm cọc gỗ, chỉ có một lý do duy nhất, họ không biết cụ thể vị trí của nơi nuôi xác chết.
"Nuôi xác chết."
Nữ giáo viên lẩm bẩm lặp lại, giả sử không có vụ nổ chiều nay, Từ Côi có khả năng cao sẽ chết trên tế đàn, vậy sau khi chết, xác của cô ta sẽ được đưa đi đâu?
Có thể chính là nơi nuôi xác chết?
Cô cảm thấy lo lắng mãnh liệt.
"Chưa nghỉ ngơi sao?" Một giọng nói già nua bất chợt vang lên từ cửa, sắc mặt mọi người biến đổi, nữ giáo viên vốn đã lo lắng càng giật mình suýt nhảy lên.
Trưởng thôn ăn mặc chỉnh tề, nở nụ cười, nhưng ý cười không chạm đến đôi mắt đục ngầu.
Ông hầu như chỉ dán mắt vào Chu Kỳ An, như muốn xuyên thấu y bằng ánh nhìn. Những người khác vẫn còn thắc mắc lý do, nhưng ngay lập tức bị câu nói tiếp theo của trưởng thôn thu hút sự chú ý:
"Thánh đàn gặp chút vấn đề, buổi lễ cầu phúc tạm thời không thể tiến hành. Sự cố này đã khiến bốn người tử vong," trưởng thôn thở dài: "Ngày mai họ sẽ được chôn cất, nhóm khách quý cần phải cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì. Bởi vì..."
Ông cố tình kéo dài giọng nói: "Chúng tôi ở đây rất kỹ tính, lỡ như có một bé gái chết, thì sẽ ưu tiên đưa đi nơi khác chôn cất."
Chữ "ưu tiên" được nhấn mạnh.
Sắc mặt nữ giáo viên thay đổi rõ rệt.
Chu Kỳ An không hề ngạc nhiên.
Nhiệm vụ chính luôn tiếp nối nhau, theo quy trình bình thường, người chơi lần lượt lên tế đàn chắc chắn có người chết, sau khi chết, xác của họ sẽ được đưa đến nơi nuôi xác chết, những người còn lại sẽ có cơ hội tìm thấy cọc gỗ.
Tất nhiên bây giờ cũng có cơ hội.
Một là tiếp tục chờ, chờ đến khi người dân trong thôn chôn cất vào ngày mai chắc chắn sẽ có biến cố khác; còn một cách khác, tối nay một trong số người chơi chết, ngày mai có thể trực tiếp đến nơi nuôi xác chết.
Thời gian trong phó bản kéo dài càng lâu càng nguy hiểm, buổi chiều hôm nay hoàng hôn kéo dài bất thường cũng là một dấu hiệu.
Khấu Đà đoán được một chút diễn biến cốt truyện, tập trung tấn công nữ giáo viên để khiến mọi người bất mãn, sau đó có thể yên tâm dùng mạng của cô để đẩy nhanh tiến độ trò chơi.
Nữ giáo viên không kìm được lùi lại một bước, nhìn đồng đội ngồi quanh bàn đá.
Vì bị thương, cô gái trẻ có nước mắt lưng tròng, trông rất đáng thương, lúc phản công người mặt vuông cũng có vẻ mặt này.
Khấu Đà thì không cần nói, đang mân mê một con dao găm, nhiều lần liếc qua cổ của nữ giáo viên, như thể cố tình tra tấn tâm lý đối phương.
Ba người còn lại trông cũng rất lạnh lùng, chỉ có Ứng Vũ nói với Từ Côi một câu: "Tối nay ở cùng phòng với bọn tôi."
Ít nhất điều đó giúp nữ giáo viên có một phòng riêng, không phải ở chung phòng với cô gái trẻ.
"Sợ gì chứ." Khi nữ giáo viên cuối cùng nhìn về phía Chu Kỳ An như muốn cầu cứu, y lại lạnh nhạt: "Cô nhìn ánh mắt của trưởng thôn muốn ăn sống tôi, tôi có sợ không?"
Nghe vậy, nữ giáo viên không khỏi liếc nhìn về phía cửa.
Đó thực sự là ánh mắt muốn lột da xé thịt người, dù cách một màn đêm, vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sát ý của trưởng thôn.
Khấu Đà thấp giọng hỏi: "Cậu lại làm gì nữa vậy?"
Lại có thể khiến trưởng thôn nhìn y còn tức giận hơn cả sau vụ nổ tế đàn, những nếp nhăn trên mặt ông cũng đang xoắn lại.
"Không có gì." Chu Kỳ An thản nhiên trả lời: "Chỉ là phát hiện ra khối thịt phía sau lưng của trưởng thôn, không được dùng tay sờ, cũng không được nhìn trực diện. Hiện tại chưa biết trưởng thôn "mang thai" bao lâu rồi, dù sao khi trái chín rụng, có lẽ chúng ta đều phải dự đám tang."
"Ồ, đúng rồi, ông ta mang thai một mục sư."
Toàn bộ căn nhà trầm mặc-ing.
Mặt trưởng thôn đang lại.
Người chơi còn lại thì sắc mặt cũng đều kinh ngạc.
Không biết bao lâu sau, Khấu Đà luôn điềm tĩnh đột nhiên giơ tay tự tát vào mặt mình: "Tôi đúng là miệng thối."
...
Trong không gian nhỏ hẹp của sân, mỗi từ như vang vọng bên tai mọi người.
Người chơi thậm chí còn không kịp ngạc nhiên về mối liên hệ giữa mục sư và trưởng thôn, suy nghĩ của họ lúc này lại vô cùng thống nhất: Có chuyện gì không thể nói riêng được sao?
Tại sao nhất định phải nói trực tiếp như vậy? Trưởng thôn ông không cần thể diện sao!
May thay trưởng thôn giữ được vẻ mặt, chỉ có đôi môi hơi run rẩy. Có lẽ ông cũng không thể ngờ rằng, Chu Kỳ An sẽ trực tiếp phanh phui chuyện này ngay trước mặt mình.
Khấu Đà hoàn hồn, cười khô khan một tiếng: "Chu chuyên gia vẫn giỏi đùa cợt như thế, không hổ danh là, trong đội..."
Vắt óc suy nghĩ, miễn cưỡng tìm ra một từ: "hạt dẻ cười."
Chu "hạt dẻ cười" gật đầu: "Mục sư, ông vui chứ?"
Những chiếc lá rụng bị cơn gió thổi bay lên, sân giống như một mảnh vải bị cắt rời, không khí lại rơi vào sự im lặng.