Chu Kỳ An im lặng: "Tôi thay mặt trưởng thôn cảm ơn anh."
Thẩm Tri Ngật thản nhiên nói: "Tặng người hoa hồng, tay còn vương hương thơm."
Không ngoài dự đoán, bầu không khí lại trở nên im lặng.
Chu Kỳ An nhìn quanh, con quái vật da người không theo ra ngoài, có vẻ như Ứng Vũ và nữ giáo viên đã giải quyết xong nó. Sau khi mất đi khả năng ngụy trang, đối đầu với hai người không đáng lo ngại.
Ngoài thành viên hội Mũ Đỏ, trong nhiệm vụ lấy mẫu, tất cả đều sống sót.
Sau cú sốc ban đầu, giờ đây không ai tỏ ra bất mãn khi Từ Côi giấu diếm. Kết quả tốt là được, người chơi đều ích kỷ, miễn là không phải mình chết là được.
Chỉ không biết sau khi bàn thờ bị phá hủy, lợi hay hại sẽ chiếm ưu thế.
Chu Kỳ An bình tĩnh nói: "Sai lầm trăm bề, đều là lỗi của nhân viên."
Ai bảo bọn họ nắm bắt thông tin có hạn.
Không biết mình lấy phải nồi cơm điện thì cũng thôi, giờ lại còn không xác định được giới tính của người chơi, trách ai bây giờ?
Trách bọn họ thôi.
Tiếng hệ thống đột nhiên vang lên, tất cả mọi người lập tức im lặng, Từ Côi cũng trở lại tư thế ngồi thục nữ.
【Nhiệm vụ chính tuyến – Lấy mẫu đã hoàn thành.】
【Vui lòng nhanh chóng đến chỗ của đội trưởng tiểu thư Thân để chế biến Thánh Thủy.】
Những dân làng đầu tiên bị nổ tung ra ngoài, giờ đây những người còn lại mới lần lượt chạy ra.
Thôn Phong Thủy có vài trăm người, họ chưa kịp tháo mặt nạ, những mảnh xương rơi từ nhà thờ không ngừng rơi xuống người họ.
"Về thôn thôi." Thẩm Tri Ngật đột nhiên lên tiếng, thản nhiên liếc nhìn về phía thôn.
Ánh mắt lạnh lùng của anh dường như lướt qua núi xanh nước biếc, nhìn về phía xa, một lúc sau mới nói: "Tiểu thư Thân thanh nhã của chúng ta, có lẽ sắp trở lại rồi."
...
Trên con đường núi gập ghềnh, bùn lầy tụ lại sau cơn mưa, chỉ cần không để ý là có thể giẫm vào.
Hôm nay tiểu thư Thân vẫn rất linh hoạt.
Chỉ là khuôn mặt giống con người của cô có hơi tối sầm.
Sau khi không tìm thấy dân làng mất tích ở sâu trong núi, cô phát hiện một loạt dấu chân lộn xộn ở cổng làng, lần theo dấu vết đó, cuối cùng cũng đến được Vĩnh Khê.
Từ đây đến Vĩnh Khê, xe chỉ đi được nửa đường, khi đưa người chơi đến cũng phải đi bộ, cô cũng buộc phải dùng đôi chân của mình để qua đó.
May mà cuối cùng vẫn tìm thấy dân làng mất tích.
Chân gần như muốn gãy rồi!
"Đừng để tôi biết là chuyện gì, đang đùa với khỉ sao..."
Khuôn mặt tiểu thư Thân thoáng hiện lên một chút âm hiểm, sâu trong ánh mắt độc ác đó ẩn giấu một tia kiêng kị.
Khi cô tìm thấy dân làng, bọn họ gần như đã bị dọa phát điên.
Thị trấn Vĩnh Khê không có quỷ.
Nhưng trong lòng họ có quỷ.
Hầu hết bọn họ đều từng tham gia vào cuộc xét xử phù thủy năm đó, khi phát hiện mình bị mắc kẹt ở Vĩnh Khê, phản ứng đầu tiên của họ là đã xúc phạm Thánh nữ, vì vậy mà bọn họ bị dọa đến phát điên.
"Đừng giết tôi, đừng giết tôi..."
Để ngăn bọn họ chạy loạn, cũng như người đầu bò, tiểu thư Thân mang theo xích sắt, buộc phải xích người lại rồi kéo về.
Trong tiếng lặp đi lặp lại sợ hãi của dân làng, cô lặng lẽ suy nghĩ về lý do bọn họ chạy đến Vĩnh Khê.
"Trong nhóm người chơi này, có ai đó có thể sở hữu kỹ năng điều khiển ý niệm đặc biệt."
Tiểu thư Thân trước đây đã thấy người chơi sử dụng kỹ năng tương tự, nhưng lại cảm thấy có điều gì đó không đúng. Điều chắc chắn là, người khiến dân làng đến Vĩnh Khê và người khiến đứa trẻ một thời gian bị mất tích là cùng một người.
Trong đầu cô bỗng hiện lên khuôn mặt của Thẩm Tri Ngật khi anh nói muốn dạy bọn trẻ đọc sách.
"Đáng chết." tiểu thư Thân đã nghĩ ra hàng nghìn cách để giết chết đối phương.
Nhưng dần dần.
Ánh mắt cô thay đổi.
Tiểu thư Thân ngạc nhiên phát hiện, mỗi lần nhớ lại người đàn ông đó, khuôn mặt trong đầu cô lại thay đổi.
Từ một cảm giác nho nhã giống như người trí thức, đến khi khí chất trở nên lạnh lùng, cuối cùng là cực kỳ băng lãnh. Giống như bức chân dung đứng riêng trước bàn thờ linh thiêng, càng nhìn càng thấy kỳ lạ, khuôn mặt mờ mịt, nhưng đôi mắt lạnh lẽo lại ngày càng rõ ràng.
Xuyên qua ký ức của bộ não, đôi mắt ấy lại đang nhìn chằm chằm vào cô.
"Á!" Mặt hoa của tiểu thư Thân tái mét, bất ngờ hét lên một tiếng.
Ngay sau đó, cảm giác khác thường biến mất, cô như bị trúng tà, đột ngột trở lại kết luận ban đầu: Đó là một người chơi có kỹ năng điều khiển ý niệm đặc biệt.
Gió núi thổi qua, tiểu thư Thân kéo chặt sợi xích trong tay, thúc giục dân làng đi nhanh hơn.
Leo đèo vượt núi, thôn phía trước yên tĩnh mọc lên giữa rừng núi.
Nhìn thấy bia đá ở cổng thôn, tiểu thư Thân buông xích, trong lòng không tao nhã mà chửi một tiếng thô tục.
Nhân viên nhà ai lại làm rơi NPC khắp nơi trong phó bản thế này?
Trong không khí phảng phất mùi máu tanh.
Tiểu thư Thân khẽ động mũi, nhân viên luôn nhạy cảm với mùi máu.
Cô đoán rằng có người chơi đã chết, hơn nữa chết rất thảm, cô lại trở nên thanh lịch, chỉnh sửa những nếp nhăn trên quần áo, bước vào ngôi làng.
"Thánh nữ! Thánh nữ xin tha thứ cho chúng con..."
Tiếng cầu xin kinh hãi vang lên từ phía trước, dân làng đang nghi ngờ rằng có phải nhà thờ do linh mục lập ra đã thất bại, Thánh nữ đã trở lại trạng thái hung ác trước khi được thanh tẩy.
Bọn họ khiêng những người bị thương chạy trong hỗn loạn, làn da từ trắng như tuyết chuyển sang trắng bệch, khuôn mặt đầy sợ hãi cầu xin sự tha thứ từ bầu trời.
Từ xa xa, có thể thấy lờ mờ những đám sương mù kỳ lạ từ núi hậu, lẫn với một chút khí đen, cuồn cuộn thành hình cây nấm bốc lên trên bầu trời.
"Ưm, ưm." Có lẽ tức giận đến nỗi nói cũng không rõ ràng, trưởng thôn chỉ có thể phát ra vài âm tiết, dùng cử chỉ chỉ huy.
Hai chữ "thánh nữ" đã kích thích những người dân vừa được tìm thấy từ Vĩnh Khê, lập tức hét lên: "Phù thủy chết là đáng đời, không liên quan đến chúng tôi... là hương trưởng muốn giết ngài, đừng giết tôi..."
Trong phút chốc, cả thôn có thể được miêu tả bằng cụm từ: người bị thương, người điên, và người chết.
"Thân tiểu thư!" Giữa cơn hoảng loạn, một giọng nói trong trẻo hoàn toàn khác biệt vang lên.
Một thanh niên phấn khởi chạy tới trong gió, tràn đầy sức sống, phía sau y là dân làng đang cầu xin Thánh nữ tha thứ và bỏ chạy tán loạn.
Cả hai bên như sống trong hai tầng đối lập.
Bối cảnh rộng lớn, Chu Kỳ An xuyên qua đám đông, chạy về phía trước.
"Lấy mẫu nước thánh thành công rồi!" Y như tìm được báu vật, ánh mắt sáng rỡ nói: "Mau giúp chúng tôi chế biến nó đi."
"..."
Trong nửa phút im lặng chết chóc, sắc mặt của tiểu thư Thân dần dần biến dạng.
Ít nhất ba nghìn lần, cô muốn đập vỡ cái lọ thủy tinh lấy mẫu cùng với đầu của thanh niên kia.
Tiểu thư Thân siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay bị xiềng xích hằn lên những dấu vết.
Cô thậm chí nghi ngờ rằng đối phương cố tình chạy đến, hiên ngang đặt chiếc lọ mong manh trước mặt cô để kích động cô.
Nếu phá hủy đạo cụ nhiệm vụ của người chơi, người chơi sẽ được bồi thường trong trò chơi, còn cô thì phải đối mặt với sự trừng phạt kinh hoàng.
"Cực, khổ, quá." Tiểu thư Thân cười gượng nhận lấy chiếc lọ từ tay y, giọng nói dịu dàng như nhỏ từng giọt nước: "Có thể nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì không?"
Chu Kỳ An trên mặt mang vài phần ngơ ngác: "Không biết nữa."
"Trưởng thôn dẫn chúng tôi làm nghi lễ cầu nguyện lần thứ hai, rồi nhà thờ nổ tung." Y do dự một chút, đề nghị nói: "Hãy để trưởng thôn tự kiểm điểm."
"..." Tiểu thư Thân đã gần như không thể kiềm chế được nữa.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nghi lễ hôm nay chắc chắn đã bị phá hoại.
Từ suối nước nóng đã căng thẳng đến giờ, lại còn phải chạy ra phía trước lấy mẫu, cảm giác mệt mỏi không thể kìm nén đang tràn đến.
Chu Kỳ An cũng không đợi tiểu thư Thân chế biến xong nước thánh, liền trực tiếp quay về, trước khi đi còn nói với Khấu Đà: "Nhớ lấy đồ."
Sau khi quay lưng lại, vẻ nhẹ nhàng đối diện với tiểu thư Thân biến mất hoàn toàn, đôi mắt nửa ẩn dưới mái tóc rối nặng nề, còn lại vẻ mệt mỏi.
Cô gái trẻ nhíu mày: "Thứ quan trọng đến mức phải liều mạng lấy về, anh ta cứ như vậy ném thẳng cho chúng ta sao?"
Khấu Đà nhìn theo bóng lưng Chu Kỳ An rời đi, không nói lời nào.
Giao tiếp với người này, phải giữ ít nhất một trăm sự cẩn thận.
·
Y đi thẳng một mạch về phía sân.
Từ khi biết đây là nơi Thánh nữ từng ở, Chu Kỳ An luôn cảm thấy ngay cả ban ngày cũng có gió lạnh thổi qua.
Cảm giác này khiến y rất thoải mái!
Y ở gần lễ đàn, khi lễ đàn nổ tung, làn da bị bỏng rát, giờ vẫn còn đau âm ỉ.
May mắn là sân này đủ mát, cảm giác khó chịu đã giảm đi nhiều.
Chu Kỳ An lấy ra một chiếc lọ nhỏ, sáng nay y đã giữ lại một chút thuốc cho dân làng, giờ thì có thể sử dụng rồi.
Khi những ngón tay nhẹ nhàng mở nút áo, y như cảm nhận được cái gì đó, ngẩng đầu lên.
Hóa ra là Thẩm Tri Ngật đã theo đến đây, anh đang đứng ngoài sân.
Gió lạnh thổi qua, làm áo sơ mi phồng lên, để lộ lớp da mỏng hơi đỏ phía dưới.
Thẩm Tri Ngật tự nhiên nhận lấy lọ từ tay y: "Để tôi giúp."
Lưng không có mắt, thật khó để thấy rõ mức độ vết thương,
Chu Kỳ An không từ chối.
Có lẽ là ánh mắt của Thẩm Tri Ngật lúc này sâu sắc hơn bình thường, dường như che giấu điều gì đó, Chu Kỳ An không hoàn toàn cởi áo sơ mi ra.
Y chỉ mở nút áo phía trước, để lại tay áo mặc trên người, lộ ra phần lưng từ eo đến lưng. Như vậy chỉ cần nhấc tay một chút, áo sơ mi sẽ trở lại trên người.
"Mau lên đi." Chu Kỳ An khẽ thúc giục.
Không hay biết gì về đôi mắt xám nhạt phía sau co rụt lại, dường như bị kích thích.
Khi ánh mắt lướt qua gò má tái nhợt của Chu Kỳ An, ham muốn trong đáy mắt giảm đi một chút, Thẩm Tri Ngật nhớ lại một số chuyện từ trước.
Người và quái vật có sự chênh lệch lớn về sức mạnh, nhưng Chu Kỳ An bẩm sinh có sự bền bỉ tuyệt vời.
Trong quá trình đấu tranh, dù có mệt mỏi đến mấy, ăn một bữa, chợp mắt một lát, khi thức dậy đối phương lại trở nên hăng hái.
Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được sức sống tuyệt vời của loài người.
"Tại sao lại giao nước thánh cho người khác?"
Chu Kỳ An chờ đợi thuốc trên lưng thẩm thấu, nửa nhắm mắt nói: "Có nước thánh để xua đuổi lời nguyền, bước tiếp theo là tìm cây cọc bị nguyền rủa. Với công việc bắt buộc phải hoàn thành, tôi không làm thì người khác cũng sẽ làm, sao không giao cho Khấu Đà?"
"..."
"Tôi thì muốn nghỉ ngơi, dưỡng sức để suy nghĩ về vấn đề của mục sư."
Người ta nói rằng mục sư đang quan sát cả thôn, phải đề phòng gã trong bóng tối cho bọn họ một nhát dao.
Chu Kỳ An mặc lại áo, quay người nhìn Thẩm Tri Ngật: "Đây, chính là phân công lao động theo năng lực."
Y phụ trách suy nghĩ, người khác phụ trách làm.
Thẩm Tri Ngật có bản tính văn hóa hẹp hòi lại sắc bén, hỏi anh về kiến thức liên quan đến quái vật, anh có thể nói ra từ A đến Z, nhưng những khía cạnh khác lại trống rỗng như đồng bằng.
Dù vậy, anh cũng không phải người mù chữ.
"Tôi nhớ rằng, phân công lao động theo năng lực là sự phủ nhận căn bản của chế độ bóc lột."
Tóc của Chu Kỳ An bị gió thổi tung, ừm ừm lẩm bẩm nói: "Vậy à?"
"..."
·
Theo nguyên tắc phân công lao động, Chu Kỳ An về nằm ngủ một giấc.
Trong giấc mơ luôn có một bóng đen, bóng hình xuất hiện trong màn sương nước ở nhà thờ, nửa thực nửa ảo, đôi khi lại hòa cùng với khuôn mặt của Mục Thiên Bạch.
Trước đó sau khi Chu Kỳ An rời đi, Thẩm Tri Ngật nhìn lên bầu trời, tử khí dày đặc hơn, điều đó có nghĩa là phó bản sắp bước vào một bước ngoặt dị biến.
Ánh mắt của Thẩm Tri Ngật hạ xuống lòng bàn tay, anh phát hiện rằng sự kiên nhẫn của mình đã được cải thiện.
Ngoại trừ quy tắc của trò chơi, không ai có thể nhìn thấu trước, ngay cả những quái vật trong truyền thuyết.
Nhưng không phải là không có lối tắt, ví dụ...
Giết hết đồng đội cùng xuống phó bản với Chu Kỳ An, tất nhiên, giết luôn cả bản thân, tương đương với việc tặng một gói kinh nghiệm miễn phí.
Tuy nhiên, anh đã vài ngày không nghĩ đến điều này rồi.
"Sau một thời gian sống trong xã hội loài người, cuối cùng mình cũng... có được một chút sức mạnh nhân tính?"
...
Nếu Chu Kỳ An biết Thẩm Tri Ngật gọi thứ này là sức mạnh nhân tính, y nhất định sẽ mắng chửi anh ta là kẻ mù chữ.
Sau đó nghiêm trang nói với đối phương rằng, mình mới là người đạt 100% độ thân thiết, mới phù hợp với định nghĩa từ vựng liên quan.
Đáng tiếc là y không biết.
Giấc ngủ này kéo dài trong mơ màng, cuối cùng đánh thức y vẫn là tiếng nhắc nhở từ hệ thống:
【Gợi ý manh mối: Nước thánh đã được chế biến xong】
【Hãy nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của lời nguyền, sử dụng nước thánh đã được tinh chế để loại bỏ ảnh hưởng của chú văn, trả lại cho thôn Phong Thủy một bầu trời xanh như nước trong.】
"Trả lại ông nội nhà mày..." Chu Kỳ An lẩm bẩm một câu, xoay người tiếp tục ngủ.
Khi tỉnh dậy, bên ngoài đã là hoàng hôn.
Thôn Phong Thủy rất hiếm khi có ánh hoàng hôn tiêu chuẩn như thế này, thường thì nó chỉ thoáng qua bầu trời, chưa kịp dừng lại thì đêm đen đã buông xuống.
Hoàng hôn hôm nay kéo dài mãi, sắc cam đỏ khác thường gần như bao phủ toàn bộ ngôi làng và cả ngọn núi xung quanh.
Người chơi vội vã trở về trước khi mặt trời lặn, tranh thủ ánh chiều tà cuối cùng.
Trong sân, nấm đang được nướng.
Chu Kỳ An đã tỉnh dậy, vui vẻ vẫy tay: "Về rồi à, mau lại đây ăn nào."
Cô gái trẻ là người đầu tiên tiến đến, thưởng thức nước nấm ngon lành rồi cảm ơn: "Cảm ơn anh."
Chợt nhận ra có điều gì đó không đúng, cô thấy đối phương tinh thần phấn chấn, tóc hơi rối, còn đôi mắt thì mơ màng như vừa mới thức dậy không lâu.
Mọi người đột nhiên đều im lặng.
Trong khoảng thời gian biến mất đó, chẳng lẽ y chỉ đơn giản là trốn việc?
Chu Kỳ An kịp thời hỏi: "Tìm được cọc gỗ chưa?"
Giọng điệu của Khấu Đà lạnh lùng: "Có manh mối, nhưng thông tin chưa đủ, vẫn cần kích hoạt nhiệm vụ phụ."
Chu Kỳ An: "Vậy cố gắng lên nhé."
"..."
Tiểu thư Thân vẫn đang kiểm tra bàn thờ trong nhà thờ, chủ đề của người chơi dần chuyển sang những phần nghiêm túc hơn, thảo luận về nguyên nhân cái chết của thành viên hội Mũ Đỏ.
Hắn ta chết quá im lặng, là một người chơi dày dặn kinh nghiệm, trong tình huống bình thường trước khi chết chắc chắn sẽ có chống cự, nhưng xung quanh suối nước nóng không hề có dấu vết máu.
Trừ khi hắn ta đã kích hoạt quy tắc tử vong, không có cơ hội để phản kháng.
Mọi người cẩn thận hồi tưởng lại những gì thành viên hội Mũ Đỏ đã làm trong ngày, cuối cùng tổng kết được vài điều đặc biệt:
Khấu Đà nói rằng, nửa đêm thành viên hội Mũ Đỏ đã đi vệ sinh trong sân, không đến nhà vệ sinh mà giải quyết ngay trước cây.
Cô gái trẻ nói trên đường đi đến suối nước nóng, hắn ta vô tình giẫm phải phân của động vật trong rừng. Cô cũng đã lén lấy một chút chất thải đó, sau đó bôi lên đuôi tóc.
Cuối cùng, khi vừa đến gần suối, trưởng thôn bất ngờ tiến tới gần phát ra tiếng động, thành viên hội Mũ Đỏ phản xạ đẩy ông. Khi đó mọi người đều có mặt, có thể chắc chắn trưởng thôn không bị đẩy xuống nước, thành viên hội Mũ Đỏ phản ứng rất nhanh, kịp thời kéo ông lại.
Thông tin còn thiếu, không ai có thể chắc chắn điều gì là điều kiện tử vong.
Khấu Đà: "Dù sao đi nữa, từ giờ trở đi hãy tránh làm những việc này."
Bữa ăn mọi người ăn rất nhanh, giải quyết vội vàng xong rồi quyết định chia nhau ra để tìm hiểu.
Dân làng vẫn đang dọn dẹp hậu quả của vụ nổ, trời cũng chưa quá muộn, khoảng thời gian này tương đối an toàn. Bọn họ phải tranh thủ thời gian để tìm cách kích hoạt nhiệm vụ phụ, hoàn thiện thông tin.
"Đi nhà thờ xem sao?" Ứng Vũ hiếm khi mời Thẩm Chi Ngật theo.
Bàn thờ nổ tung, phẫn nộ của thánh nữ có thể tưởng tượng được, bây giờ đó có thể coi là khu vực cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng bọn họ cần xác định xem cọc gỗ có ở đó không.
Thẩm Chi Ngật nhìn lên bầu trời, nơi ánh hoàng hôn vẫn kéo dài hơn bình thường, không từ chối.
Khi độ bất thường của phó bản ngày càng sâu, thời tiết thường là dấu hiệu thay đổi rõ ràng nhất, đặc biệt là những điểm đen dày đặc ẩn hiện sau hoàng hôn.
Trước khi rời khỏi, anh nói với Chu Kỳ An: "Cẩn thận cô hồn dã quỷ."
Chu Kỳ An gật đầu, khi vào phó bản anh đã nói nơi này có khả năng tồn tại lỗ hổng không gian.
Mọi người tản ra tự lo việc của mình.
Chu Kỳ An không tham gia đội khám phá nhà thờ.
Có Thẩm Chi Ngậy và Ứng Vũ, thêm một người nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Năm phút sau, Chu Kỳ An đi dạo một mình trong thôn.
Mỗi hộ gia đình trong thôn Phong Thủy đều cách nhau một đoạn không nhỏ, y chủ yếu đi dọc theo kênh nước. Những gợn sóng trên kênh giống như lỗ chân lông của cơ thể con người, có chức năng hô hấp nhất định, chỉ có điều mỗi lần hấp thụ và thải ra là những thứ khác nhau.
Đứng nhìn lâu, lại cảm thấy choáng ngợp.
"Chậc."
Đi gần như vòng quanh thôn một vòng rưỡi dọc theo kênh, Chu Kỳ An trầm ngâm vài giây, như thể phát hiện ra điều gì.
Y chọn một cây lớn gần đó, dùng cả tay chân để leo lên.
Một con rắn độc đã nằm phục sẵn từ lâu, thè lưỡi đột ngột tấn công, Chu Kỳ An phản xạ chộp lấy ném nó đi.
"Cái gì đây? Chưa bằng một sợi tóc của mẹ mình nữa."
Y leo lên đến ngọn cây, từ xa nhìn thấy mũi nhọn màu trắng của nhà thờ, hầu hết thôn Phong Thủy gần như được thu nhỏ lại thành một bản đồ phẳng dưới mắt y.
Đứng trên một nhánh cây lớn, Chu Kỳ An nhìn lâu, mắt dần dần nheo lại: "Thì ra là vậy."
Tất cả các kênh nước đều đi qua nhà trưởng thôn ở phía tây, dường như đó mới là nguồn gốc của chúng.
Trong toàn bộ phó bản, điều khiến y cảm thấy kỳ lạ nhất, cũng là ông trưởng thôn này.
Từ một số chi tiết, Chu Kỳ An có thể chắc chắn rằng thái độ của trưởng thôn đối với Thánh nữ sợ hãi nhiều hơn là tôn kính, có lẽ còn xen lẫn một chút căm ghét.
Cứ nhìn vào ngôi nhà cũ của thánh nữ mà nói, cỏ dại mọc um tùm, nếu thực sự tôn kính thì ít nhiều cũng sẽ sửa chữa một chút.
"Người già thì gian xảo, ông già này đã sợ Thánh nữ đến vậy, sao còn muốn giúp cô ta tái sinh?"
Chu Kỳ An nhảy xuống cây, bước đi chậm rãi, chỉ cảm thấy như có một ý tưởng đang hình thành nhưng vẫn còn thiếu một chút gì đó.
Trong lúc trầm tư, trời đã tối dần.
Toàn bộ cảnh sắc của thôn dường như đột ngột biến đổi, cảm giác tĩnh lặng khó chịu lại quay trở lại.
Chu Kỳ An vô thức muốn quay về, nhưng vừa ngẩng đầu, y mới nhận ra mình đã đi đến nhà trưởng thôn lúc nào không hay. Đến giờ, những bức tường bị cháy đen vẫn còn tỏa ra mùi khó chịu.
Y chợt nhớ đến ba điều kiện có thể gây ra cái chết của thành viên hội Mũ Đỏ.
Khi nghe chuyện đó, thực ra y đã loại trừ hai điều đầu tiên.
Đi vệ sinh mà không vào nhà xí, việc này chắc chắn không chỉ mình thành viên hội Mũ Đỏ làm, khi Khấu Đà nhắc đến điều đó, vẻ mặt hắn cũng không được tự nhiên, rất có thể hắn cũng đã làm.
Dù gì thì nhà xí cách xa nhà gạch một đoạn, nửa đêm không thể chịu nổi, ai cũng sẽ không chịu đi xa.
Còn về điều thứ hai, cô gái trẻ thậm chí cố tình làm bẩn tóc cũng không sao.
"Vì đẩy ông trưởng thôn sao?"
Chu Kỳ An cố gắng nhớ lại cảnh ở suối nước nóng, mô phỏng lại hành động vươn tay ra, đẩy trưởng thôn rồi lập tức kéo lại của thành viên hội Mũ Đỏ.
Mình đã đá trưởng thôn, đánh trưởng thôn, thậm chí hạ độc ông ta, không có lý gì người đó chỉ đẩy một cái mà lại...
Khoảnh khắc chạm vào bức tường, sắc mặt Chu Kỳ An đột nhiên thay đổi.
Lúc đó, chẳng lẽ hắn đã chạm vào khối thịt trên lưng ông trưởng thôn?
Hơn nữa, hành động này còn kích hoạt buff chủ động vươn tay.
Thật đáng tiếc sương mù quá dày, khi đó y cũng không nhìn rõ.
"Thánh nữ muốn mượn thân thể của người ngoài để tái sinh, còn mục sư thì sao?" Chu Kỳ An nhíu mày: "Trong các thông tin liên quan đến mục sư, dây rốn là từ khóa, xem ra cũng liên quan đến việc tái sinh."
Không được chạm vào mục sư, đó là vượt quá giới hạn, sẽ chết; càng không được cắt dây rốn của mục sư, đó là điều cấm kỵ...
Y nuốt nước bọt, sinh ra một suy đoán đáng sợ.
Mục sư—
Đang phát triển trong khối u trên lưng trưởng thôn.
Trưởng thôn bị gã kiểm soát, phải lặp đi lặp lại việc tẩy não dân thôn Phong Thủy trong suốt nhiều năm.
Nhớ lại, khối thịt đó dường như ngày càng lớn hơn, giống như bụng của một phụ nữ mang thai, lưng của trưởng thôn ngày càng còng xuống trầm trọng.
Từ khi ý nghĩ này xuất hiện, Chu Kỳ An bất giác cảm thấy một lường khí lạnh bò lên sống lưng, cơn lạnh này ngày càng mạnh mẽ, gần như thấm vào tận xương tủy.
Bức tường đen kịt của sân tỏa ra một luồng khí cực kỳ xấu, y lập tức muốn quay đầu bước đi.
"Chuyên gia đáng kính..." Một giọng nói khàn khàn vặn vẹo bỗng vang lên từ phía sau.
Trưởng thôn không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng y, "Nghe nói có người dân trong thôn bảo cậu có thuốc." So với bình thường, giọng nói như tiếng gió của ông bỗng tăng thêm vài phần non nớt kỳ quái.
Cơ thể Chu Kỳ An cứng đờ tại chỗ.
Về thông tin liên quan đến mục sư, có tổng cộng ba điều, còn một điều là:
Không được nhìn vào mắt mục sư, đó là bất kính, sẽ chết.
Y cố gắng giữ bình tĩnh.
Nhiều người đã chú ý đến khối thịt của trưởng thôn, nhưng không ai gặp chuyện gì cả, có lẽ điều kiện để khởi phát là không được nhìn trực diện vào mục sư được hình thành từ khối thịt sau lưng trưởng thôn.
Dù gì thì hình dáng thật của khối thịt luôn được che giấu dưới lớp quần áo của trưởng thôn.
"Chuyên gia..." Mỗi lần trưởng thôn nói một chữ, bước chân của ông lại tiến gần hơn, trong chớp mắt khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đến nửa mét.
Bàn tay lạnh buốt nhẹ nhàng chạm vào bờ vai gầy guộc của Chu Kỳ An, giọng của trưởng thôn chứa đựng một chút khẩn thiết, dường như muốn Chu Kỳ An quay đầu lại.
Khi nhìn thấy bàn tay đó, sắc mặt Chu Kỳ An thay đổi.
Y đứng yên không nhúc nhích, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng.
Thằng nhãi, đừng hòng lừa tao nhìn thẳng vào mày!