Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 47




Tấm biển ngoài cửa phòng khiêu vũ treo một biển quảng cáo lớn ghi "Tuyển sinh nóng hổi", nhưng suốt cả buổi chiều, ngoài nhóm người chơi như Chu Kỳ An, không có người lạ nào ghé qua.

Nói chính xác hơn, cả tầng bốn không thấy bóng dáng của khách hàng nào.

Bỏ qua cái bóng mờ mờ đang ngại ngùng lắc lư, Chu Kỳ An lại chú ý đến cái tủ đựng đồ bên kia, nữ quỷ luôn quanh quẩn ở khu vực đó, y không thể nhìn rõ được.

Chàng sinh viên đại học chú ý đến ánh mắt của Chu Kỳ An, nói nhỏ: "Tối hôm đầu tiên, khi em định đi đến đó, đã bị cô ta ngăn lại."

Ý là, nếu đi thẳng tới đó thì chắc chắn không được.

Chu Kỳ An suy nghĩ một lúc, rồi đứng dậy, kéo chân đang tê cứng bước tới gần cô gái tóc đen dài.

"Thưa quý cô xinh đẹp, có thể mời cô nhảy một điệu không?"

Cậu nhóc gấp giấy vẫn đang âm thầm quan sát. Dựa theo quy luật đã tổng kết được cho đến giờ, càng đến gần cô gái tóc đen dài, nguyền rủa trên người càng dễ bùng phát.

Chu Kỳ An không những bước tới, mà còn bất ngờ ngoảnh đầu nhìn về phía này, ngón tay khẽ quấn lấy, ra hiệu tiếp tục học, đừng dừng lại.

Cậu nhóc gấp giấy bất giác lùi lại một bước, trong lòng thầm mắng một câu kẻ điên.

Đúng lúc này, bàn tay trắng bệch như xác chết đặt lên lòng bàn tay của Chu Kỳ An.

Chu Kỳ An không hề bất ngờ.

Nhảy múa một mình lâu như vậy, cô gái tóc đen dài đương nhiên sẽ không từ chối một bạn nhảy chủ động bước tới.

Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, như có hàng ngàn chiếc kim đâm xuyên qua da thịt, sắc mặt Chu Kỳ An không đổi, chỉ có một vài sợi tóc bên thái dương ướt nhẹ.

Hai bên bắt đầu nhảy múa nhẹ nhàng.

Chu Kỳ An điều khiển các bước nhảy, giả vờ như vô tình tiến lại gần tấm ảnh chụp chung.

Giữa chừng, y cuối cùng cũng nghe rõ bài hát cũ mà cô gái tóc đen dài đang hát đứt quãng, không theo nhịp, dường như là bài "Thế giới bên ngoài".

Giai điệu đặc trưng của bài hát cũ lan tỏa.

Âm thanh quảng cáo giá rẻ phía dưới không làm giảm đi sự rùng rợn khi cô gái tóc đen dài hát, mà ngược lại, càng làm cho không khí thêm phần mâu thuẫn và kỳ quái.

Mỗi lần bước nhảy di chuyển, những đường nét màu đen trên cổ tay sẽ uốn lượn theo mạch máu, như đang nhảy múa trên mũi dao, Chu Kỳ An chợt nghĩ có thể lên ý tưởng cho một dự án nàng tiên cá.

Nhờ vào bước nhảy, y tiếp cận khu vực mà cô gái tóc đen dài thường xuyên hoạt động, nhìn thoáng qua bức ảnh chụp chung.

Chu Kỳ An dẫn dắt cô gái tóc đen dài nhảy bước xoay tròn, đến giữa chừng thì nhẹ nhàng nói: "Bác đầu bếp nói tối nay sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, mời rất nhiều người, cô có đi dự không?"

Tiệc sinh nhật.

Chỉ cần nghe ba từ này, cơ thể cô gái tóc đen dài đã bắt đầu run rẩy không kiểm soát, Chu Kỳ An nhanh chóng rút tấm ảnh ra với tốc độ nhanh như chớp.

Cậu nhóc gấp giấy đang âm thầm theo dõi cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội.

Ánh mắt cậu ta lóe lên một tia sáng, định lên tiếng vạch trần tên trộm to gan này, nhưng chàng sinh viên đại học kịp thời mở miệng: "Anh Chu nói chỉ cần cậu không gây rối, lát nữa anh ấy cũng sẽ cho cậu xem bức ảnh."

Nói xong, cậu còn làm động tác thề.

Kết thúc điệu nhảy, Chu Kỳ An tự nhiên nhét tấm ảnh vào trong áo.

"Sắp đến giờ đổi ca ở cửa hàng gạo rồi, rất hân hạnh được nhảy cùng cô một điệu."

Miệng nói hân hạnh, nhưng chân không do dự đi về phía cửa, chiếc váy trắng bên dưới bước đi như sao băng.

Cô gái tóc đen dài tạm thời chưa phát hiện ra chuyện của khung ảnh, từ khi Chu Kỳ An nhắc đến tiệc sinh nhật, cô ta đã luôn mất tập trung.

Không khí ở cửa ra vào cũng có vẻ tươi mới hơn một chút.

Chu Kỳ An vừa bước ra, cậu nhóc gấp giấy đã vội vã đuổi theo, giọng nói mang theo chút đe dọa nhẹ: "Cho tôi xem bức ảnh."

Nếu không thì bây giờ cũng chưa xa phòng nhảy là mấy, cậu ta chỉ cần hét lên một tiếng, đối phương sẽ chết chắc.

Chàng sinh sinh viên đại học nhỏ giọng kể lại những gì đã xảy ra lúc nãy.

Sắc mặt Chu Kỳ An không lộ rõ vui buồn: "Vậy à."

Cậu nhóc gấp giấy đi vòng ra phía trước y, thái độ kiêu căng và ngạo mạn không giảm.

Một lúc sau, Chu Kỳ An dường như đã thỏa hiệp, rút tấm ảnh ra.

Trong bức ảnh, cô gái tóc đen dài và Kim Chi khuôn mặt còn non nớt, má vẫn còn chút bầu bĩnh. Giống như trong bức ảnh cũ nhận được tối hôm trước, đôi mắt cô gái tóc đen dài vô hồn, bẩm sinh bị mù.

Cậu nhóc gấp giấy che giấu niềm vui sướng trong lòng, đi theo quả thật là một quyết định sáng suốt, không tốn chút sức lực nào mà đã có được manh mối mà người khác phải liều mạng để lấy.

Mặt sau là lời bài hát được chép lại: "Thế giới bên ngoài".

Khác với lời gốc mang chút buồn bã, phía dưới có một dòng chữ nhỏ kiên định: "Thế giới bên ngoài chắc chắn rất tuyệt! Khi tớ rời khỏi ngọn núi này, tớ nhất định sẽ đưa cậu đến thành phố lớn."

Ngay cả khi viết, cô gái tóc đen dài cũng phải dùng chữ nổi, chữ nhỏ rõ ràng là của người còn lại trong bức ảnh.

Cả ba người nhanh chóng hiểu ra.

Đây là lời hứa thầm kín của nữ quỷ dành cho cô gái tóc đen dài khi còn sống, tiếc rằng lời hứa này mãi mãi không thể thực hiện được.

Cậu nhóc gấp giấy có chút thất vọng, hóa ra chỉ là một manh mối phụ, nhằm làm rõ mối quan hệ giữa các quái vật trong tòa nhà này.

Chu Kỳ An đưa bộ tóc giả cho chàng sinh viên: "Giữ lấy cái đầu thứ hai của tôi."

Chàng sinh viên gật đầu đầy nghiêm túc.

"Anh Chu, bây giờ chúng ta làm gì?"

Chu Kỳ An chuẩn bị trả lại cái bóng mảnh mai đang trốn trong bóng tối cho Mục Thiên Bạch.

Vừa mới cất tấm ảnh vào, từ bên trái xuất hiện một chiếc áo choàng đỏ, bên hông gắn đầy xương, từ bên phải một chiếc áo hoodie đen xuất hiện, tay Mục Thiên Bạch xách một túi rác đang nhỏ máu.

"..."

Cảnh tượng này, thật hoành tráng.

Cái bóng có chút e dè, lặng lẽ lướt qua khe hở không đáng chú ý để hòa nhập lại với chủ nhân.

Chu Kỳ An hoàn toàn không biết rằng mình cũng khá "hoành tráng".

Y, chàng sinh viên vừa bước ra, cùng với cậu nhóc gấp giấy giống như ba bản sao của cô gái tóc đen dài, trong đó Chu Kỳ An vốn đã mảnh khảnh hơn người đàn ông trưởng thành bình thường, giờ đây càng toát lên khí chất yếu đuối dễ tổn thương.

Mục Thiên Bạch trước tiên nhìn thấy Chu Kỳ An yếu đuối bên ngoài trông chẳng khác gì một bông hoa nhỏ, rồi sau đó nhìn thấy cái bóng bị co rút của mình.

Trong vài giây yên lặng, không ai biết anh đang nghĩ gì.

Từ khi phát hiện ra cái bóng kỳ lạ đó trong thang máy, giờ đây mỗi lần nhìn thấy Mục Thiên Bạch, cậu nhóc gấp giấy đều cảm thấy lo sợ. Cậu ta nhanh chóng bước đến bên cạnh người mặc áo choàng đỏ, tóm tắt những gì đã xảy ra trong phòng khiêu vũ trước đó.

Người mặc áo choàng đỏ nghe xong thì nhíu mày, chủ động làm người thay thế, dường như mong muốn lời nguyền lan nhanh hơn, nhưng cuối cùng chỉ nhận được một tấm ảnh vô dụng.

Nhìn từ bất kỳ góc độ nào, đây cũng là một chuyến đi vô nghĩa.

Đúng lúc đó, Chu Kỳ An ngẩng đầu lên, giọng nói nhẹ nhàng thốt ra ba chữ: "Chỉ là chơi thôi."

Kẻ điên.

Vào khoảnh khắc này, người mặc áo choàng đỏ và cậu nhóc gấp giấy hiếm hoi có chút đồng cảm với nhau.

Hai bên đối đầu trong con hẻm hẹp, cuộc đấu khẩu còn chưa kịp bắt đầu đã bị một tia sét cắt ngang.

Bên ngoài đột nhiên mưa như trút nước, thỉnh thoảng sấm chớp vang lên xuyên qua khe hở của những khung cửa sổ bị bịt kín, tạo ra những ánh sáng kinh hoàng phản chiếu xuống mặt đất. Bóng đèn trên trần nhấp nháy điên cuồng vài lần rồi cuối cùng tắt hẳn.

Trời mưa bão nên trung tâm thương mại không có nhiều người, khách hàng dưới lầu bị mất điện làm cho hoảng sợ, mắng chửi vài câu rồi rời đi. Người đầu bò cao lớn dùng xích sắt khóa cửa giữa cơn mưa.

Thời tiết xấu, tòa nhà đóng cửa sớm. Điều này khiến người chơi không thể ra tay với khách hàng, việc chặt đầu quái vật trong môi trường này cũng trở nên khó khăn hơn.

"Ai đó?" Người mặc áo choàng đỏ cảnh giác nhìn sang một bên.

Trong bóng tối, một bóng dáng gầy cao xuất hiện.

Là cấp trên, thang máy ngừng hoạt động, hắn vừa từ thang cuốn đi lên.

"Mấy người đi chết ở đâu vậy?" Bóng tối không làm ảnh hưởng đến tầm nhìn của hắn, cấp trên phớt lờ chiếc áo choàng đỏ, chính xác tìm thấy nhân viên của mình.

Tí tách, tí tách.

Tiếng chất lỏng nhỏ giọt trong sự im lặng trở nên vô cùng rõ ràng.

Mưa bên ngoài không thể lọt vào trong tòa nhà, âm thanh đặc biệt dính nhớp này là máu.

Nghĩ đến việc đối phương vừa đi qua thang cuốn đầy nguy hiểm, Chu Kỳ An khẽ hít một hơi. Hai cái đầu của bà lão chắc chắn không đủ cho ba người họ, cấp trên có lẽ đã tiện đường chém thêm một con khác ở thang cuốn.

"Bản kế hoạch ban đầu đã viết xong rồi, tôi đang định đưa cho sếp xem qua... làm phiền sếp xem xong thì chỉ dẫn thêm cho tôi..."

Dù trong bóng tối, mọi người cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cúi đầu khúm núm của Chu Kỳ An.

Trước đây y đâu có như vậy.

Đặc biệt là cậu nhóc gấp giấy, khuôn mặt hoàn toàn méo mó. Không phải kẻ vừa nói "chỉ là chơi thôi" là một kẻ điên sao?

Chu Kỳ An ra hiệu cho chàng sinh viên theo sau, bản thân cũng cười nịnh nọt đi theo cấp trên: "Trời tối, sếp cẩn thận dưới chân."

Giọng nói càng lúc càng xa, để lại những người còn lại với cảm xúc khó tả.

Mục Thiên Bạch vớ lấy cái bóng mảnh mai của mình, dường như muốn tìm chỗ riêng để giải quyết.

Chỉ còn lại người mặc áo choàng đỏ và cậu nhóc gấp giấy, khi họ chuẩn bị rời đi, một tia sáng xuất hiện từ lối thoát hiểm. Bạch Thiền Y và một nữ người chơi khác bước lên, họ không phải là những kẻ gan dạ như cấp trên, dám trực tiếp đi qua thang cuốn.

Trong đầu Bạch Thiền Y vẫn không ngừng hiện lên cảnh tượng vừa xảy ra.

Lời đề nghị của Chu Kỳ An rất hữu ích, tên đàn ông tinh anh kia không làm hại họ, thậm chí còn dọa dẫm để hỏi về tung tích thi thể của Kim Chi từ bà lão.

"...Thi thể ở trong văn phòng của Kim Phú Nhân."

Khi nhận được câu trả lời, cấp trên ngay lập tức vặn gãy một trong hai cái đầu của mụ già, bước tiếp theo là chuẩn bị chặt đầu đối phương để làm quà sinh nhật.

Bà lão hốt hoảng kêu lên: "Không, không, tôi đã trả lời rồi, ngài không thể giết tôi..."

Cấp trên không chút động lòng, vẫn nắm chặt đầu còn lại như đang vặn cổ một con ngỗng.

Khoảnh khắc đó, không chỉ Bạch Thiền Y, mà cả những người chơi đi cùng cũng bị sốc nặng.

Cơn thịnh nộ và sợ hãi trước cái chết khiến bà lão chửi rủa:

"Tao nguyền rủa tất cả bonn mày xuống địa ngục!"

"Còn Kim Chi chỉ là một con đĩ, tiện nhân... không phải chỉ vì nói vài câu chuyện về cô ta thôi sao, cô ta chết rồi mà còn trở thành quỷ để khâu bonn tao lại với nhau..."

Thích ngồi lê đôi mách, con quỷ đã khâu hai cái miệng của họ lại thành một người, để bọn họ có thể nói chuyện cả ngày; những thanh niên trong làng từng động tay động chân với Kim Chi, cô ta đã khâu tất cả tay họ vào một người.

Những người đã bóp cổ trưởng làng, dùng dao làm hắn bị thương, cô ta đều trả lại tất cả.

Dùng cơ khí lạnh lẽo thay thế những chi bị khâu, từng mảng da thịt bị lột ra đầy ghê tởm...

Người chết rồi trở thành quỷ, nhưng nếu quỷ chết thì sao?

Hồn tan xác nát chăng?

Đôi mắt mở to không nhắm của bà lão khiến Bạch Thiền Y cảm thấy thật kỳ lạ, những con quỷ này cũng sợ chết như con người vậy.

Giống như những gì họ đã suy đoán trước đó, thi thể của nữ quỷ ở trong tay chủ tòa nhà, hắn đã sống sót đến hôm nay nhờ kiểm soát quỷ bằng cách này.

Nhưng Bạch Thiền Y vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, cô mang theo đèn chiếu sáng đến đây để tìm Chu Kỳ An bàn bạc.

Người mặc áo choàng đỏ lạnh lùng nói: "Cậu ta bận nịnh bợ rồi."

"..."

Sau năm giờ, tất cả người chơi phải đổi ca.

Chu Kỳ An là ngoại lệ, ông chủ cửa hàng gạo sau khi bị cấp trên đánh nhừ tử, không dám sai khiến y nữa.

Trong bóng tối, Chu Kỳ An suy nghĩ nghiêm túc liệu có nên tiêu điểm để đổi lấy một vật dụng chiếu sáng hay không, nhưng rồi lại nghĩ, mất điện có nghĩa là có thể nghỉ ngơi.

Chu Kỳ An khẽ ho một tiếng: "Không có ánh sáng..."

Rầm!

Một tiếng động lớn ngắt lời y.

Cấp trên đấm một cú vào bức tường xi măng, tạo ra một lỗ nhỏ, ánh sáng từ ngày âm u chiếu vào, đôi môi mỏng khẽ động: "Giờ thì có rồi."

Nói xong, cấp trên tiếp tục đọc bản kế hoạch mà Chu Kỳ An đã viết dưới ánh sáng.

Thế hệ mới của "Khoét tường mượn ánh sáng".

Chàng sinh viên không thể không trốn sau lưng Chu Kỳ An.

Trong bóng tối, cấp trên phớt lờ sự thay đổi trên cơ thể Chu Kỳ An, như thể đối với hắn, những thứ này chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.

Điều hắn quan tâm duy nhất là kế hoạch trong tay.

Không ngoài dự đoán, cấp trên chỉ trỏ một đống thứ.

Chu Kỳ An liếc nhìn, thầm nghĩ toàn là ý kiến rác rưởi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cho đến khi gần đến nửa đêm, Chu Kỳ An vẫn bận rộn với công việc. Y mặc chiếc váy trắng, tựa lưng vào bức tường gạch lạnh lẽo, trong bóng tối mờ mờ, mảnh khảnh như thể muốn hòa vào trong xi măng.

Chàng sinh viên mở bảng giao diện, nhìn chằm chằm vào ký hiệu "Âm thú" phía sau Thiên sứ băng hải, ngẩn ngơ.

Hừm. Cậu cũng biết rằng chữ này trong game thường tượng trưng cho điều xui xẻo, âm khí, v.v.

Tiếng chuông nửa đêm sắp vang lên.

Chu Kỳ An lúc này đứng dậy: "Đi thôi, tiệc sắp bắt đầu rồi."

Chàng sinh viên lắc đầu, xua tan những suy nghĩ trước đó. Điều mình nghĩ đến, chắc chắn anh Chu cũng đã nghĩ đến. Sao phải lo lắng vô ích?

Kế hoạch đã được chỉnh sửa xong, cấp trên cũng không ngăn cản, cùng đi theo.

Làm thêm giờ xong thì tất nhiên phải đi ăn khuya.

Chàng sinh viên nhắc cấp trên: "Phải có thiệp mời thì mới..."

Chu Kỳ An hích cùi chỏ vào cậu: "Lãnh đạo muốn đi đâu là tự do của lãnh đạo."

Nhanh chóng bước lên trước mở cửa: "Mời ngài."

Chàng sinh viên: "..."

Sự thật chứng minh rằng mình lại lo lắng vô ích lần nữa.

Người mặc đồ diệt khuẩn nhìn chằm chằm vào bộ xương quái vật mà cấp trên mang theo, không ngăn cản hắn vào.

Giữa nhà ăn có đặt một chiếc bánh kem nhung đỏ nhiều tầng, mịn màng và mềm mại, trên đỉnh bánh cắm chưa đến hai mươi ngọn nến.

Trang trí trên đỉnh là một hình nhân nhỏ nhón chân, mặc chiếc váy đỏ, khẽ nhấc cánh tay lên như muốn nắm lấy thứ gì đó trong không khí, nhưng cuối cùng chỉ cúi xuống, hôn lên ánh nến.

Người mặc đồ diệt khuẩn vẫn mặc bộ đồ đầu bếp, toàn thân trắng toát. Con dao ăn lóe lên ánh sáng sắc bén, toàn thân anh ta dưới ánh nến le lói mang một vẻ sắc nhọn khó tả.

Khi Chu Kỳ An bước vào cửa, không tự chủ được mà chậm bước lại.

Người mặc áo choàng đỏ nhìn chằm chằm vào thanh niên bám theo cấp trên như cái đuôi, ánh mắt đầy khinh bỉ.

Cậu nhóc gấp giấy ngồi không yên ở một góc, khi gần đến nửa đêm, sức mạnh của lời nguyền trong máu càng mạnh mẽ hơn.

Cậu ta cầm một chiếc gương nhỏ, từng chút một nhìn người trong gương dần dần biến thành một khuôn mặt khác. Sự thay đổi này không hề diễn ra trong im lặng, mỗi lần các chi tiết trên khuôn mặt thay đổi, cảm giác như có hàng triệu con kiến đang gặm nhấm xương cốt, tạo hình lại.

Cậu ta đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã theo đến phòng khiêu vũ.

Chu Kỳ An vừa ngồi xuống, chống cằm nghiêng đầu nhìn qua, hỏi: "Học theo người khác, có vui không?"

Cậu nhóc giấy suýt thì lên cơn đau tim tại chỗ.

Âm khí trong tòa nhà ngày càng nặng, mọi người cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương.

Chu Kỳ An nhìn quanh, Mục Thiên Bạch đâu rồi?

Cấp trên ngay lập tức nhìn thấu y đang tìm kiếm ai.

"Cảm hứng nghề nghiệp rất quan trọng, một nàng thơ có thể giúp bạn làm ra những kế hoạch quý giá. Cậu ta mặc đồ đen như một con quạ, cậu chắc là điều đó sẽ có ảnh hưởng tích cực đến công việc sao?"

Chu Kỳ An suy nghĩ một chút: "Mắt anh ta rất đẹp. Đôi mắt đó... như thể có thể nhìn thấu mọi thứ."

Đây là con cá lớn duy nhất mà từ đầu đến giờ, y đã thả mồi nhiều lần nhưng chưa bao giờ câu được.

Bên kia, cậu nhóc gấp giấy bị mắng học theo người khác, không nhịn được mà muốn nói lại đôi ba câu, vừa định mở miệng thì bị tiếng bước chân nhẹ nhàng cắt ngang.

"Chu Kỳ An."

Mục Thiên Bạch cuối cùng cũng đến nhà ăn vừa kịp lúc.

Đây là lần đầu tiên sau khi Chu Kỳ An tự giới thiệu, Mục Thiên Bạch gọi tên y, giọng nói lười biếng không chút tạp chất, dễ dàng làm người khác cảm thấy run nhẹ.

Cậu nhóc gấp giấy cứng đờ người.

Cậu ta quay đầu lại, mái tóc dài đen nhánh tung bay tạo thành một đường cong, không vui nói: "Anh nhận nhầm người rồi."

Từ góc độ của Mục Thiên Bạch, Chu Kỳ An vừa khéo bị che khuất, chỉ có thể nhìn thấy cậu nhóc gấp giấy và cấp trên quay lưng lại với mình. Khi ngồi xuống, mái tóc dài bị nguyền rủa lại che gần hết phần eo, cậu ta cứ thế tự nhiên bắt chuyện nhầm người.

Cái bóng vừa bị hành hạ dữ dội lập tức phồng lên, ba giây sau, nó ném một cục giấy về phía bên trái.

Người tóc dài đen nhánh khác mở cục giấy ra, vô cùng khó hiểu: "Sao lại xin lỗi tôi?"

Trong ba người, chàng sinh viên là người có mái tóc ngắn nhất, cho thấy mức độ biến đổi là ít nhất.

Cái bóng nghĩ rằng bất kể Chu Kỳ An có làm gì trong phòng khiêu vũ, với thực lực của đối phương, chắc chắn đã giảm được mức độ biến dị sau một khoảng thời gian. Vì vậy, trong ba người tóc dài đen, nó quyết định chọn người có mức độ biến đổi ít nhất.

Cấp trên: "Hai mắt có thể nhìn thấu mọi thứ?"

Lúc này, Mục Thiên Bạch cuối cùng cũng đi đến bên người có mái tóc dài đen cuối cùng, khuôn mặt lạnh lùng hiếm khi hiện lên vẻ hơi ngại ngùng: "Chu..."

Chu Kỳ An không biểu cảm: "Cút đi."