Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 46




Thà đến sớm còn hơn đến muộn, Chu Kỳ An đã sớm tưởng niệm hai bà lão dính liền, rồi quay sang nhìn về phía khác.

Bạch Thiền Y đang ngồi đó, lặng lẽ quan sát mọi thứ xảy ra trong căn tin, bốn mắt nhìn nhau, cô mỉm cười nói: "Cậu không sao là tốt rồi."

Nhìn cái dáng vẻ hung ác của người đàn ông lúc trước, cô còn tưởng kết cục sẽ là một người chết, một người bị thương, suýt chút nữa đầu tư ban đầu đã thành công cốc.

Chu Kỳ An liếc nhìn hướng mà cấp trên vừa rời đi, ám chỉ rõ ràng: "Cô có muốn xuống lầu xem thử không?"

Biết đâu có thể moi được tin tức gì từ miệng của hai bà lão dính liền.

Bạch Thiền Y ngay lập tức hiểu rõ ẩn ý trong câu nói, cô rất quyết đoán, dù đã thấy cảnh tượng kinh hoàng khi cấp trên ăn chân quái vật, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này.

Khi gần ra khỏi cửa, một cuốn sổ bay tới, cô theo phản xạ bắt lấy.

【Nhật ký Kỳ Môn】.

Hệ thống tự động nhảy ra gợi ý.

Xác nhận đây là manh mối, Bạch Thiền Y gật đầu: "Cảm ơn."

Thuốc cá cờ đã trao cho đúng người.

Cậu nhóc gấp giấy đứng một bên gần như nghiến nát răng, rõ ràng trước đó còn đấu giá trên xe, sao bây giờ lại hào phóng như vậy?

Thứ đó nhìn là biết manh mối quan trọng, nói ném là ném.

·

Vì cầm cuốn sổ mà bị trễ một chút, thang máy mà cấp trên đi đã vừa xuống, Bạch Thiền Y chỉ có thể đợi chuyến tiếp theo, có một người chơi đi cùng, cả hai tranh thủ thời gian này để xem nhật ký.

Người chơi xem xong không nhịn được nói: "Chị Bạch, không chừng xác nữ quỷ đang bị giấu trong văn phòng của Kim Phú Nhân này, nếu vậy, hắn có lợi thế lớn hơn nữ quỷ một chút."

Bọn họ hoàn toàn có thể giả vờ hợp tác với Chu Kỳ An, thực chất lại ngầm hợp tác với Kim Phú Nhân để tiêu diệt nữ quỷ, cuối cùng giết luôn Kim Phú Nhân.

Dù sao Kim Phú Nhân vẫn là người, giữ ông ta lại để giải quyết sau sẽ dễ dàng hơn.

Bạch Thiền Y mỉm cười lắc đầu.

Cô ngắt lời người chơi, lắc lắc cuốn nhật ký trong tay: "Cậu takhông giữ lại bất cứ điều gì với tôi."

Cuốn nhật ký này đủ để giúp họ hiểu rõ những chuyện đã xảy ra trong tòa nhà.

Khi một người thông minh có vẻ như không giữ lại điều gì, thì không nên tham lam.

Nếu không, thường sẽ không có kết cục tốt.

·

Căn tin.

Chu Kỳ An đang dọn dẹp bàn sau khi đổ mì, tiện thể nói: "Một lát nữa tôi sẽ đi phòng khiêu vũ, cậu cứ tự nhiên."

"Anh đến đó làm gì?" Chàng sinh viên có chút lo lắng, nơi đó có lời nguyền kẻ chết thay, bản thân cậu từng phải chịu thiệt từ nó.

Chu Kỳ An thản nhiên nói: "Khai quang."

"..." Chàng sinh viên nghe mà không hiểu gì.

Chu Kỳ An không cho cậu nhiều thời gian suy nghĩ, tiếp tục nói: "Đồng thời cũng để làm việc. Phòng khiêu vũ là nơi duy nhất có lời nguyền nhưng sẽ không khiến người ta chết ngay lập tức, đến đó làm kế hoạch sẽ không bị ai quấy rầy."

Chắc không có ai ngốc đến mức biết có lời nguyền kẻ chết thay mà vẫn lao vào đó chứ?

Chàng sinh viên há hốc mồm: "Chỉ vì những điều này?"

Chu Kỳ An suy nghĩ một chút: "Nếu may mắn, còn có thể thử vận may."

"Thử vận may?"

"Nơi duy nhất có quy tắc tử vong kỳ diệu như vậy, không nên thử vận may, xem có thể phát hiện gì không sao?"

Bọn họ không hạ thấp giọng nói một cách cố ý, những người khác trong nhà ăn cũng đang thảo luận sôi nổi, nội dung đều liên quan đến việc kiếm đầu và hộp sọ ở đâu, nên cuộc trò chuyện của hai người dễ dàng bị che lấp.

Cậu nhóc gấp giấy đứng một mình với nét mặt thay đổi liên tục, trước đó Bạch Thiền Y đã tập hợp những người chơi còn lại lại với nhau, nhưng không tìm cậu ta.

Chỉ cần những người chơi đó không tách ra, cậu ta rất khó tìm ai đó để giết làm quà sinh nhật.

Người mặc áo choàng đỏ đang bước ra ngoài, bước chân dừng lại một chút trước bàn của cậu ta.

Cậu nhóc gấp giấy rất khôn ngoan, nắm bắt cơ hội hỏi: "Cần tôi làm gì?"

Người mặc áo choàng đỏ rất thích người nông cạn như cậu ta. Giết thương gia rất khó, nhưng không có nghĩa là không thể tìm thấy xác chết sẵn có trong tòa nhà, có cái cửa hàng đặt quan tài, chứng tỏ có xác chết tồn tại.

Cậu nhóc gấp giấy rõ ràng lo lắng đến mức quên mất điều này.

Người nông cạn sử dụng mới yên tâm.

Người mặc áo choàng đỏ ném cho cậu ta một dụng cụ liên lạc, liếc về phía Chu Kỳ An: "Vì người đó lần nào cũng thoát được, cậu cứ theo dõi cậu ta, cậu ta làm gì cậu làm cái đó, chẳng phải xong sao?"

Cảnh tượng này bị Mục Thiên Bạch nhìn thấy, bóng đen nhắc anh đi mách.

Mục Thiên Bạch nhìn bóng đen dưới chân, không nói gì.

Biểu cảm kỳ lạ của y ngay lập tức bị Chu Kỳ An chú ý, y chủ động hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Mục Thiên Bạch thu ánh mắt lại, nói hai câu về chuyện của người mặc áo choàng đỏ, nhưng giọng điệu mang chút chế giễu: "Thứ mà người phụ nữ đó đưa có vẻ là dụng cụ liên lạc, thực ra còn có mục đích khác."

"Hử?" Chu Kỳ An liếc nhìn về phía đó, người đi qua lại, khó có thể thấy rõ động tác nhỏ của người mặc áo choàng đỏ.

Mục Thiên Bạch: "Ác giả ác báo."

Vì anh đã nói vậy, Chu Kỳ An nhún vai, cũng không lãng phí tâm trí chú ý thêm.

Ở phía bên kia, cậu nhóc gấp giấy biết rõ cái gọi là chiến lược bắt chước của người mặc áo choàng đỏ không phải để cứu mình, mà chỉ là muốn cậu ta làm một "máy theo dõi".

Tuy nhiên, giao dịch này cũng không quá lỗ, cậu nhóc gấp giấy có chút động lòng.

Người mặc áo choàng đỏ: "Báo cáo kịp thời động tĩnh của cậu ta, nếu không lấy được đầu và hộp sọ từ cậu ta, tôi sẽ cung cấp cho cậu."

Cậu nhóc gấp giấy lập tức đồng ý ngay: "Được."

Cậu t bước đi rất nhanh, lập tức theo dõi Chu Kỳ An vừa mới dọn dẹp bàn xong.

- --

Thang máy.

"Anh nói đúng." Chu Kỳ An chú ý đặc biệt đến màu sắc hiển thị trên mỗi tầng của thang máy, tầng tám thực sự có hơi đỏ hoa hải đường.

Mục Thiên Bạch vừa định mở miệng, một bóng người bước vào ngay trước khi cửa thang máy đóng lại, là cậu nhóc gấp giấy.

Chàng sinh viên cảm thấy có điều gì đó không đúng, vì sau khi người kia bước vào không nhấn nút chọn tầng, dường như muốn xem họ đi tầng nào trước.

"Cậu đi tầng mấy?" Chàng sinh viên cố tình hỏi.

Cậu nhóc gấp giấy nhai kẹo cao su, không nói gì, quyết định chờ xem Chu Kỳ An đi đâu thì cậu ta sẽ theo đó, rõ ràng là đang giở trò chơi xấu.

Xác định được ý đồ của đối phương, chàng sinh viên im lặng suy nghĩ, mong rằng trong mắt anh Chu và cấp trên, mình không ngốc như vậy.

Cậu nhóc gấp giấy coi sự khó xử của cậu là bất mãn, nụ cười cong lên.

"Cậu thích làm cái bóng của người khác?" Mục Thiên Bạch bất ngờ lên tiếng.

Giọng nói trầm khàn không mang theo chút đe dọa nào, chỉ như một câu hỏi đơn thuần.

Cậu nhóc gấp giấy đang trong tâm trạng tốt, nhưng khi nghe câu này, cậu ta bất ngờ thấy điều gì đó, một nỗi sợ hãi tột cùng và lạnh lẽo ập đến.

Nụ cười của cậu ta lập tức đông cứng lại, cơ thể cũng không thể kìm chế sự run rẩy. Trong thang máy lắp đèn không bóng, nhưng lúc này trong ba người, chỉ có một người có hình bóng mờ nhạt.

Đây là lần đầu tiên cậu nhóc gấp giấy cảm thấy việc có bóng người là một điều kinh hoàng.

Mục Thiên Bạch im lặng chờ đợi câu trả lời.

Bóng của anh cũng đang chờ đợi.

Cậu nhóc gấp giấy toàn thân nổi da gà, con hạc giấy trong túi đang trong tư thế sắp cất cánh, sẵn sàng đối phó với bất kỳ nguy hiểm nào có thể xảy ra.

Thang máy đột ngột dừng lại, ngay khi cửa mở ra, không khí trong lành tràn vào.

Cậu nhóc gấp giấy cảm thấy như được giải thoát!