Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 179




Thứ gì đây? Viết tên ai là người đó chết à?

Cậu là Thần Chết hả?

Trước ánh mắt của mọi người, Chu Kỳ An vẫy tay ra hiệu bình tĩnh: "Chỉ là có khả năng thôi."

Chỉ là khả năng 80% thôi mà.

Mọi người có mặt rõ ràng đều nghĩ đến một chuyện, không lâu trước đây, trò chơi đã thông báo toàn hệ thống rằng người sở hữu thánh khí đã nhận được đạo cụ truyền thuyết 【Xương Nguyền Rủa Tử Vong】, còn sử dụng những từ chúc mừng như "hồng phúc tề thiên, khiến người khác phải ghen tị."

Bây giờ xem ra chẳng phải ghen tị gì cả.

Là đem người khác ghen tị đến chết đấy chứ.

Lúc này không chỉ có Chu Kỳ An, mọi người đều chăm chú nhìn dòng ghi chú sau tên của  cổ vật: "Dùng được mấy lần?"

Chu Kỳ An tỏ ra tiếc nuối: "Hai lần."

Nói rồi, y lấy ra 【Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ】 nhìn thời gian, còn chưa đầy hai mươi phút nữa là đến giờ đóng cửa.

Ứng Vũ bảo mọi người đợi tại chỗ, giờ không còn thấy bóng dáng của anh ta ở tầng một nữa.

Chu Kỳ An không mấy lo lắng, y rất tin tưởng vào khả năng của Ứng Vũ. Cho đến nay, đối phương chỉ mắc sai lầm đúng một lần, mà lần đó là do bị một đám đồng đội vô dụng kéo xuống.

Thể chất thông linh đột nhiên cảm nhận được từng cơn lạnh lẽo, Chu Kỳ An chuyển sự chú ý khỏi cái tên bước vài bước về phía cửa, ánh sáng chiều tà chiếu xuống giếng lớn trong sân, màu nước phản chiếu ánh sáng nóng rực.

Nước giếng vẫn trong vắt.

Chỉ là khi y nghiêng cổ nhìn xuống, đáy giếng sâu thăm thẳm lại xuất hiện những cái bóng xác chết, ánh sáng khúc xạ tạo nên một khung cảnh lạ kỳ như khi chơi kính vạn hoa.

Những xác chết đó dần dần lớn lên, tay trong tay nhón chân trôi nổi lên trên.

Rõ ràng còn cách giếng một khoảng, nhưng gương mặt của Chu Kỳ An đã phản chiếu trên mặt nước, như thể hòa làm một với khuôn mặt sưng phồng của xác chết bên dưới.

Y lập tức lùi lại.

"Thứ quỷ quái gì thế này?"

Không khỏi khiến y nhớ đến cảnh tượng ở thôn Phong Thủy, thi thể bị ném xuống giếng nhà trưởng thôn rồi sống lại.

Diên cau mày: "Những xác chết này có thể sẽ trồi lên khỏi mặt nước vào ban đêm."

Nghe vậy, chàng sinh viên cũng nhìn xuống toàn thân nổi da gà.

Số lượng xác chết ở đáy giếng nhiều như vậy, lúc bò lên chắc chắn sẽ làm người ta mắc chứng sợ đám đông.

Ngoài nước giếng, xung quanh người chơi cũng có chút khác thường.

Sắp đến giờ đóng cửa, phần lớn mọi người đã kết thúc tham quan trước giờ quy định, nhiều người chơi tụ tập ở đây đều là những gương mặt lạ. Phần này không tham gia vào vụ vây giết trước đó, chỉ tập trung làm nhiệm vụ.

Giờ bọn họ tụ tập từng nhóm nhỏ, có vẻ như đang lập đội tạm thời.

Lập đội ngay trước giờ đóng cửa quả là không bình thường.

Người mặc áo choàng đỏ cũng để ý thấy điều này, cô ta vừa nhìn thấy một người chơi từng giao tiếp trước đây, liền tiến đến chủ động nói chuyện với người đó.

Một lát sau, khi người mặc áo choàng đỏ quay lại, vẻ mặt cô ta có hơi kỳ lạ.

Rõ ràng sau khi trao đổi thông tin, cô ta đã nhận được tin tức ngoài dự đoán.

Cô ta sử dụng đạo cụ chống nghe lén, nói: "Bọn họ dự định không trở về vào buổi tối, muốn ở lại đối phó với xác chết."

Lần này đến lượt Chu Kỳ An ngạc nhiên.

"Có liên quan đến Nhật Điệt Quán." Người mặc áo choàng đỏ nói rồi nhìn về phía sếp, trong nhóm chỉ có sếp trong nhóm họ đã từng đến đó.

Chu Kỳ An đang suy nghĩ cách nào để gợi chuyện từ sếp của mình, ai ngờ người đó vì chuyện vui được miễn kỳ nghỉ đã khá vui vẻ, dưới ánh mắt tò mò của "chú rể", hắn chủ động nói:

"Bên trong Nhật Điệt Quán, tất cả các khu triển lãm đều là pháp khí cổ đại trừ tà diệt quỷ."

Mọi người chưa kịp hoàn hồn, ánh mắt của Thẩm Tri Ngật đã lộ ra hiểu rõ.

Anh nhìn Chu Kỳ An: "Nhật Thăng Quán và Tịch Thực Quán lần lượt nằm ở hai bên, chính giữa là Nhật Điệt Quán, giữ vị trí chủ đạo, các dụng cụ bên trong vừa khéo có thể áp chế sát khí của hai tòa kiến trúc bên cạnh, từ đó đạt được sự cân bằng."

Mí mắt Chu Kỳ An giật giật.

Người ta bảo nghề nào thì chuyên môn nấy.

Vị này rốt cuộc làm nghề gì thế?

Lắc lắc đầu, Chu Kỳ An tập trung suy nghĩ vào cổ vật, liên kết với hành động kỳ lạ của những người chơi bên ngoài, đoán: "Phương pháp tham quan triển lãm ở Nhật Điệt Quán là săn quỷ?"

Sau khi được sếp xác nhận người chơi đó không nói dối, người mặc áo choàng đỏ gật đầu: "Thuê pháp khí, rồi bắt quỷ bên ngoài cổ vật. Ban đầu có người chơi chọn phong ấn những cô hồn dã quỷ ở sau núi, nhưng không hiểu sao tỷ lệ tử vong lại đặc biệt cao. Sau đó, họ dứt khoát ở lại đối phó với xác chết vào ban đêm."

Ở một mức độ nào đó, đây không phải là lựa chọn sai, thậm chí còn rất khôn ngoan.

Họ vừa rời khỏi Tịch Thực Quán, chỗ chứa đầy hàng giả, buộc phải quay lại thị trấn để phân tích tham quan.

Nhưng đối với những người chơi chuẩn bị giết xác chết dưới giếng, một khi dám làm vậy, chứng tỏ trong Nhật Điệt Quán không có quá nhiều hàng giả.

Một phút trước khi bảo tàng đóng cửa, người đầu dê mang theo chiếc khóa nặng tiến vào, đứng trước cửa, chuẩn bị khóa cửa đúng giờ.

Dường như biết vẫn còn người chơi trong Tịch Thực Quán chưa ra ngoài, nó cứ quanh quẩn quanh chỗ Chu Kỳ An và mọi người.

Chỉ còn chưa đầy nửa phút nữa là đóng cửa, Chu Kỳ An đang cân nhắc xem có nên dùng loa phóng thanh hô một tiếng vào trong không thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân bên trong, Ứng Vũ bước ra.

Bước chân của anh ta rất nhanh, nhưng không lộ vẻ gấp gáp, vừa đi vừa lau tròng kính.

Chu Kỳ An nheo mắt.

Kính của sếp là kính không độ, chủ yếu dùng để tăng thêm vẻ chuyên nghiệp khi làm việc. Còn kính của Ứng Vũ... dù có là đạo cụ hay không, Chu Kỳ An rất chắc chắn nó là kính có độ.

"Những bí ẩn chưa được giải đáp của con người ngày càng nhiều."

Rõ ràng là một người đã tiến hóa hoàn toàn, nhưng lại đeo kính cận có độ.

Lúc này, Ứng Vũ đã bước đến bên cạnh họ, gật nhẹ đầu.

Chu Kỳ An không quan tâm đến kính nữa, ánh mắt sáng lên, xem ra đã thành công.

Xe dê chỉ đón người chơi một lần duy nhất, buổi tối phải đi bộ về.

Trời trong núi tối sớm, Chu Kỳ An dẫn đầu bước về phía cửa ít người, vừa bước qua ngưỡng cửa thì nhớ đến người đầu dê làm khó dễ lúc sáng, định phỉ nhổ một cái thì lại thôi.

Y lười quay lại.

Ánh mắt vô tình nhìn thấy xe dê, Chu Kỳ An phồng má, học theo lạc đà Alpaca: "Tui!"

Con dê: "..."

Có người chơi thử trộm cổ vật trên xe hoặc tấn công xe dê, theo quy tắc, dê có quyền giết người.

Nhưng chỉ xúc phạm bằng hành vi thì dê chỉ biết trừng mắt.

Mặt trời đã lặn, rất ít người chơi chọn quay lại thị trấn.

Khoảng cách giữa các nhóm rất xa nhau, trao đổi thông tin không cần đến đạo cụ chống nghe lén.

Trên đường đi, Ứng Vũ nói ra chữ đã giải mã được: "Vân."

Đồng thời nhắc nhở mọi người rằng cổ thư không thể mang ra ngoài, mỗi lần sử dụng đều cần phải làm nhiệm vụ giải mã.

"Lý Vân." Chu Kỳ An đã ghi nhớ cái tên này.

Chưa biết đối phương là thành viên nào của Hội săn cá voi, vì vậy Chu Kỳ An đương nhiên sẽ không dùng 【Xương Nguyền Rủa Tử Vong】 ngay lập tức.

Bắt giặc thì phải bắt tướng trước, đạo cụ phải dùng đúng chỗ quan trọng nhất.

Người mặc choàng đỏ hằn học nói: "Từ giờ trở đi, gặp bất kỳ ai thuộc Hội Săn Cá Voi thì giết ngay."

Trong câu nói có lẫn oán hận cá nhân sâu đậm, nhưng không ai phản đối.

Sử dụng Xương Nguyền Rủa để loại bỏ hoặc đánh trọng thương thủ lĩnh của Hội Săn Cá Voi là cách tối ưu hóa lợi ích nhất.

Hiện tại có khoảng mười mấy món đồ cổ liên quan, nhưng số lần cập nhật thông tin về chúng lại rất hạn chế. Vì vậy, cần phải giảm bớt số thành viên của hội khác, giết đến khi chỉ còn vài người để dễ dàng thu hẹp phạm vi xác định mục tiêu.

Mặt khác, người chơi phải tham quan đủ bốn cổ vật mới có quyền mua.

Quá trình đối đầu với Hội Săn Cá Voi cũng chính là lúc họ đang tham quan cổ vật, có thể nói là "một mũi tên trúng hai đích."

Khi sắp đến Thị Trấn Mặc, Chu Kỳ An nheo mắt: "Tối nay hãy cẩn thận."

Người dân trong thị trấn về cơ bản đều là do cổ vật biến thành, ban đêm không biết sẽ có mối nguy hiểm gì chờ đợi họ.

Khi Chu Kỳ An vừa định bước vào thị trấn, một con quạ trên cây kêu lên, từ phía sau giọng nói lạnh lùng của người đầu dê vang lên: "Đợi đã."

Nó âm thầm xuất hiện, lặng lẽ gần Thị Trấn Mặc ít nói hơn.

Người đầu dê đi lên phía trước Chu Kỳ An để dẫn đường. Không biết có phải do phát hiện ra thanh Ẩm Long Đao là hàng giả ở bảo tàng hay không mà người đầu dê đã đổi chỗ ở cho y.

Chu Kỳ An được dẫn đến nhà của một cô gái có nụ cười duyên dáng.

Y chăm chú nhìn cô gái vài giây, chủ yếu vì nghi ngờ liệu cô có phải là thành viên của Hội Săn Cá Voi không.

Nếu không thì tại sao người đầu dê lại đặc biệt dẫn y đến đây?

Cô gái mỉm cười, nhìn rất quyến rũ. Ban đầu cô định cười thêm vài cáu nữa, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Thẩm Tri Ngật, nụ cười của cô đột nhiên tắt lịm.

"Vào đi." Hai mắt cô lấp lánh, mời Chu Kỳ An vào nhà.

Chỗ ở không thể tự chọn, việc cưỡng ép thay đổi có thể kích hoạt quy tắc tử vong. Trong ánh mắt đầy cảm thông của đồng đội, Chu Kỳ An và cô gái bước vào sân.

Khi cánh cổng đóng lại, mặt trời cũng vừa lặn hoàn toàn.

Dưới màn đêm, cô gái tinh nghịch làm một động tác trái tim trên đầu để lại nụ cười đầy ẩn ý trước khi bước vào căn phòng bên phải.

Chu Kỳ An cau mày.

Thông thường, khi đối diện với đồng đội có ý định phản bội, y sẽ làm động tác này.

Một NPC không thể tình cờ thực hiện một hành động không phù hợp với vai trò của mình như vậy... Liệu đây có phải là cố tình che giấu? Hay thật sự cô là thành viên của hội?

Bao nhiêu suy nghĩ lướt qua đầu y, cuối cùng chỉ đọng lại ba chữ: "Kệ mẹ đi."

Cả sân chỉ có hai căn nhà, Chu Kỳ An đành vào căn bên trái.

Sân vô cùng yên tĩnh. Theo diễn biến của đêm qua, sau nửa đêm, các cổ vật sẽ tự động gây rắc rối. Người chơi có quyền lựa chọn có chấp nhận thách thức từ chúng hay không.

Còn vài tiếng nữa mới đến nửa đêm, Chu Kỳ An nằm trên giường nghỉ ngơi, không dám lơ là dù chỉ một chút, thánh khí luôn được giữ bên mình.

Thời gian trôi qua chậm rãi trong bóng đêm. Sau một ngày chiến đấu, cơ bắp y bắt đầu cảm thấy đau nhức mệt mỏi ùa đến. Bộ hỉ phục màu đỏ sẫm của Chu Kỳ An đã hoàn toàn biến thành giấy mỏng, rơi xuống như tro tàn mỗi khi y lật người.

Không biết đã qua bao lâu, cảm giác chóng mặt nhẹ dần thay thế mệt mỏi.

Chu Kỳ An có cảnh giác rất cao, lập tức muốn ngồi dậy.

Nhưng đầu óc choáng váng khiến y mất vài giây mới có thể gượng dậy, đôi mắt nhấp nháy vì bị ánh sáng đặc biệt kích thích.

Nắm chặt thánh khí trong tay, Chu Kỳ An nhìn ra cửa.

Bên ngoài lớp giấy mỏng trên cửa sổ, không biết từ khi nào đã có một ánh sáng đỏ tụ lại.

Có lẽ do lớp giấy che chắn, ánh sáng đỏ nhìn mờ mờ ảo ảo, nhưng rất nhanh lớp giấy mỏng không còn tác dụng gì nữa. Ánh sáng đỏ ngày càng dữ dội, khiến Chu Kỳ An bất giác nhớ đến Hội Săn Cá Voi.

Khi Hạ Dương và người phụ nữ mảnh mai kéo y vào thế giới cổ vật, cũng có ánh sáng đỏ như thế này xuất hiện.

Dưới ánh sáng đỏ, động tác của con người sẽ chậm đi một chút.

"Hội Săn Cá Voi đến báo thù?" Chu Kỳ An thầm cân nhắc đến khả năng này.

Ban ngày, vài thành viên của bọn họ đã chết, tối đến báo thù cũng là điều bình thường, chưa kể đến hành động kỳ quặc của cô gái lúc trước, có lẽ cô ta đã quyết định ra tay.

Tuy nhiên, khi nhìn kỹ sắc đỏ này, y nhận thấy nó hơi khác so với trí nhớ, có chút hư ảo.

Nếu cứ mãi chờ trong căn phòng chật hẹp này, tình hình sẽ càng bất lợi hơn.

Khi ánh sáng đỏ trở nên dày hơn, tiếng bước chân bên ngoài cũng ngày càng gần. Dường như thứ gì đó đang tiến sát cửa.

Cánh cửa của NPC trong thị trấn có thể bị phá vỡ chỉ bằng một cú đá.

Chu Kỳ An quyết định chủ động bước đến gần cửa.

Bước chân trên mặt đất khiến y có cảm giác sẽ bị kéo đến một nơi nào đó bất cứ lúc nào.

Chu Kỳ An cắn răng chịu đựng cơn choáng váng, nhanh chóng đi đến cửa.

Cạch.

Trước khi y kịp mở cửa, cánh cửa đã tự mở ra trước.

Trong khoảnh khắc ấy, một tiếng cười khẽ lướt qua tai, mặt trăng máu trên bầu trời đỏ hơn trước. Ánh trăng đỏ như nước đổ xuống, tràn ngập toàn bộ sân cùng ngôi nhà.

Chu Kỳ An không kịp phản ứng. Một cơn ngạt thở mạnh mẽ ập đến, cảnh vật xung quanh đột ngột trở nên mờ ảo.

Mặt trăng máu, sân nhà... tất cả đều biến mất.

Chỉ còn tiếng cười vẫn vang vọng, nhưng đó không phải tiếng cười của cô gái, mà là giọng nói ngây thơ của một đứa trẻ!

"Haha, cái này vui quá, con muốn mua món đồ chơi này!"

Người lớn đi cùng đứa trẻ cũng tỏ ra dễ dãi: "Được, vậy mua đi."

Họ cười nói vui vẻ bước qua bên cạnh Chu Kỳ An.

Chu Kỳ An mất vài giây để nhận ra mình đang đứng trên một con phố lạ.

Con phố thương mại vô cùng sầm uất, đường phố bên ngoài đầy xe cộ qua lại, trên đường có rất nhiều người. Hôm nay dường như là một ngày lễ, khắp nơi toàn các cặp đôi, nhiều người còn cầm trên tay những bó hoa thơm ngát.

Trong tay Chu Kỳ An cũng có một món đồ, đó là thánh khí sáng lấp lánh.

Nhưng những người qua dường như không nhìn thấy y, vẫn cứ đi qua đi lại như thường.

"Mình... đã bị kéo vào thế giới cổ vật?"

Chu Kỳ An càng thêm bối rối, lần này phần giới thiệu hơi dài thì phải.

Cho đến giờ, cơn chóng mặt của y vẫn chưa hết. Cảm giác quay cuồng này khiến y không thể tập trung, đầu óc vốn đã có vấn đề giờ lại kèm theo những cơn đau không dứt.

Thế giới cổ vật có đủ loại cảnh tượng kỳ lạ, nhưng Chu Kỳ An vẫn chưa rút lại thánh khí, vẫn ôm nó ở trong lòng.

Dù sao thì người trên đường cũng không thấy y.

Cuối cùng, y từ bỏ giữ hình tượng, triệu hồi cả lụa trắng ra, tạo nên một bộ trang bị đầy đủ.

Một phút trôi qua.

Hai phút trôi qua.

Ba phút trôi qua.

Không có gì xảy ra.

Chỉ có lá rơi xoay quanh chân, tạo ra một cảm giác cô độc kỳ lạ như bị tách biệt khỏi thế giới.

......

Bên đường đối diện có một tấm biển quảng cáo lớn, hiển thị thời gian.

Lúc 2 giờ 57 chiều, Chu Kỳ An đến con phố này, chớp mắt đã là 3 giờ.

Nhiệm vụ trong thế giới cổ vật luôn có một đồng hồ đếm ngược vô hình, dù y có bình tĩnh đến đâu cũng không tránh khỏi một chút lo lắng.

Tại sao không có âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ?

So với nhiệm vụ không tiến triển, cơn đau đầu không thể thoát khỏi và cảm giác chóng mặt mới là nguồn gốc của sự khó chịu.

Nhưng nhanh chóng, y bình tĩnh lại. Nếu không có đạo cụ thế mạng, Chu Kỳ An sẽ không do dự mà sử dụng 【Thẻ cửa vạn năng】 để cố gắng thoát khỏi môi trường kỳ lạ này.

Nhưng vì có đạo cụ thế mạng, y vẫn có thể chịu đựng thêm một thời gian.

【Thẻ cửa vạn năng】 bản thân nó cũng không ít nguy hiểm, tốt nhất là phá giải vấn đề theo cách thông thường nếu như có thể.

Ngay khi Chu Kỳ An chờ đợi với hai hàng lông mày khẽ cau lại, từ xa, một cô bé nhảy chân sáo tiến lại, tay cầm một giỏ hoa tươi.

"Anh ơi, chào anh."

Khoảnh khắc cô bé xuất hiện, đầu y đau đến mức tưởng như sắp nổ tung như pháo hoa.

Chu Kỳ An gắng gượng mở mắt, ánh nhìn chăm chăm vào cô bé, cố gắng tìm ra điều bất thường trên gương mặt cô.

Ngay giây tiếp theo, cô bé quay lưng bước đi, dù Chu Kỳ An vẫy tay cũng không để ý.

"Chào em."

Chỉ khi Chu Kỳ An đáp lời chào của cô, cô bé mới dừng lại.

Gió thổi làm bím tóc của cô bé tung bay, cô xoay người lại với vẻ mặt đầy bất mãn, như thể chỉ cần y tiếp tục lờ đi, cô sẽ lập tức rời đi.

Chu Kỳ An xoa thái dương, hít một hơi nhẹ, chỉ vào giỏ hoa.

Cô bé chuyển sang mỉm cười ngọt ngào: "Anh có mua hoa không? Anh thích bông nào?"

Giỏ hoa rất lớn, các bông hoa đều được bán riêng lẻ, đủ loại, gần như sánh ngang với những quà lưu niệm trên chiếc xe dê.

Suy nghĩ một lúc, Chu Kỳ An lấy ra một nắm tiền âm phủ dính máu, trực tiếp lấy luôn cả giỏ hoa.

Chọn cái gì? Chỉ có trẻ con mới chọn thôi.

Cô bé vẫn giữ nụ cười, nhận tiền và vui vẻ rời đi.

Thình thịch thình thịch.

Ngay sau khi cô bé rời đi, tim của Chu Kỳ An bắt đầu đập dữ dội.

Trong một khoảnh khắc, hai mắt y tối sầm lại, máu trong cơ thể như chảy ngược, y không thể thở như bình thường. Trong cơn đau xé nát Chu Kỳ An chỉ có thể ôm lấy ngực, cố gắng giảm bớt cơn đau, cúi người thở dốc.

Cơn đau kỳ lạ kéo dài khoảng hai giây, trong lần hít thở tiếp theo, cảm giác khó chịu biến mất.

Giỏ hoa rơi xuống đất, những bông hoa mua trước đó rải rác xung quanh.

Sau khi hít thở đều trở lại, toàn thân Chu Kỳ An ướt đẫm mồ hôi lạnh, mất một lúc lâu mới hồi phục. Y chuẩn bị nhặt giỏ hoa lên, nhưng ngay khi cúi xuống, một khuôn mặt như búp bê bất ngờ hiện ra bên dưới.

Chu Kỳ An giật mình lùi lại một bước.

"Anh ơi, mua hoa không?" Cô bé nở nụ cười ngây thơ.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, dù cô bé còn nhỏ, khoảng cách này vẫn khiến người khác cảm thấy không thoải mái.

Đang định kéo dài khoảng cách, Chu Kỳ An đột nhiên dừng lại, ngay sau đó y thay đổi ý định, trực tiếp đẩy cô bé sang một bên.

Nơi cô bé vừa đứng, là những bông hoa anh làm rơi xuống đất. Ánh mắt Chu Kỳ An ngay lập tức tập trung vào một vật nhỏ nhô ra từ giữa các nhành hoa – đó là một cái đầu nhỏ bằng lòng bàn tay.

Y lôi hết nó ra.

...Cuối cùng, ghép lại được một con búp bê nhỏ, vỡ thành nhiều mảnh.

Chu Kỳ An lập tức kiểm tra balo, quả nhiên đạo cụ thế mạng đã biến mất.

Y trầm mặt, chỉ có nhịp thở là trở nên hơi gấp gáp.

Y đã chết một lần rồi.

Y chết khi nào?

"Anh ơi, mua hoa không?" Cô bé lại tiến đến gần, luôn giữ nụ cười giọng nói vẫn như cũ.

Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán Chu Kỳ An.

Sau khi mua hoa xong, cơ thể y đột nhiên trở nên rất khó chịu, đó chính là lúc đạo cụ thế mạng đã giúp y chống đỡ một lần chết.

Trong quá trình mua hoa, chắc chắn y đã phạm phải một quy tắc tử vong nào đó.

Chọn sai hoa?

Hay là không nên mua hoa?

Không có manh mối hay đầu mối nào rõ ràng, chỉ riêng khả năng có thể xảy ra, Chu Kỳ An đã nghĩ ra không dưới mười loại.

"Mua hoa không?"

"Mua hoa không, mua hoa không..."

Cô bé càng lúc càng tiến gần hơn, giọng nói rỗng tuếch vang lên lặp đi lặp lại bên tai, xuyên thẳng vào linh hồn. Những bóng người qua lại trên đường như phông nền, không ai nhìn về phía y.

Nếu là lúc bình thường, Chu Kỳ An đã dùng cây đinh ba để xử lý từ lâu.

Nhưng bây giờ y không còn cơ hội để thử sai nữa, cô bé là người duy nhất trên con phố này chịu giao tiếp với y, giết cô có thể khiến y mãi mãi bị mắc kẹt ở đây.

Trên tấm biển quảng cáo ở xa, thời gian lại trôi qua thêm một chút.

Các dây thần kinh trong đầu Chu Kỳ An căng lên, lần đầu tiên y hoàn toàn không tìm được mạch logic nào trong nhiệm vụ.

Thẻ cửa vạn năng?

Tiêu tốn hai con át chủ bài cùng một lúc thật sự không đáng.

Máu trong cơ thể Chu Kỳ An lạnh ngắt, y cố gắng bình tĩnh rà soát lại mọi chuyện.

Không có âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ, quy tắc tử vong vô lý đột ngột, cơn đau đầu như kim châm... Khi Chu Kỳ An đang cố gắng khắc phục và suy nghĩ, đồng tử đột nhiên co lại, như thể đã nhìn thấy điều gì không thể hiểu nổi.

Sao có thể...

Cô bé đang túm lấy góc áo của anh, khuôn mặt gần như dán vào cây đinh ba, nhưng cô vẫn đang cười.

Dù là người hay quái vật, không ai có thể chạm vào thánh khí mà vẫn toàn mạng, chưa kể y chưa kích hoạt hiệu ứng của thánh khí.

Trừ khi...

Chu Kỳ An cố ý đẩy thánh khí về phía trước, quả nhiên, cô bé thậm chí còn nghiêng đầu, dựa sát vào thánh khí hỏi y có muốn mua hoa không.

Chu Kỳ An lập tức quay người, tùy ý kéo thêm vài người qua đường để thử nghiệm, không ai có phản ứng gì khi chạm vào.

"Giả."

Chu Kỳ An đã có kết luận, bao gồm cả những người qua lại, tất cả đều là giả.

Cuối cùng, y cũng hiểu mình đã vi phạm quy tắc tử vong nào—

Y đã lên tiếng.

Từ đầu đến cuối, y chưa bao giờ bước vào thế giới cổ vật, mà đang bị mắc kẹt trong ảo cảnh. Cô bé, con phố, tất cả đều không tồn tại, chỉ là ảo ảnh, hiện giờ y vẫn còn ở Thị Trấn Mặc, trong nhà của cư dân.

Khi cô bé xuất hiện, y đã nói chuyện. Nói chuyện ở Thị Trấn Mặc, chắc chắn sẽ chết.

Đây là một cái bẫy được bày ra dành riêng cho y.

Lạnh lẽo lan khắp lòng Chu Kỳ An.

Ban ngày, y nhiều lần bị Hội Săn cá voi kéo vào thế giới cổ vật, nên khi thấy ánh sáng đỏ trước đó, theo bản năng y nghĩ đó là dấu hiệu sắp bị kéo vào thế giới cổ vật.

Trong thế giới cổ vật, việc giao tiếp với NPC là rất bình thường, thậm chí nhiều lúc còn là giai đoạn cần thiết. Có người đã lợi dụng tiềm thức này, tỉ mỉ bố trí và tiến hành phản công, chờ đợi người khác đánh giá sai tình huống cuối cùng chết một cách oan uổng.

Thực tế chứng minh, đối phương cũng là bậc thầy thao túng lòng người, đã thành công xuất sắc.

Chu Kỳ An khẽ nhắm mắt lại.

Ảo cảnh do con người tạo ra, nếu muốn thoát ra ngoài thì ngoài việc dựa vào các loại đạo cụ tinh thần, chỉ còn một cách duy nhất... giải quyết người đã đặt ra vấn đề.

"Lụa trắng." Giây tiếp theo, y âm thầm điều khiển lụa trắng bay loạn quanh người, đồng thời sử dụng thánh khí tấn công không phân biệt xung quanh.

Không rõ người đã thi triển kỹ năng hay đạo cụ đang ở đâu, nhưng chỉ cần phá vỡ nhịp điệu của đối phương thì sẽ có cơ hội lật ngược tình thế.

Chu Kỳ An vô cùng may mắn vì trước đó luôn ở trong trạng thái trang bị đầy đủ, nếu không kẻ ẩn nấp trong bóng tối có thể sẽ tấn công bất cứ lúc nào.

Y cắn mạnh vào đầu lưỡi, mùi máu tanh giúp giữ cho ý thức tập trung hơn. Lụa trắng và thánh khí tạo nên những cơn gió lạnh, đột nhiên lụa trắng đang lơ lửng giữa không trung không còn bay mượt mà như trước nữa, tự động thắt nút trong không khí theo bản năng.

Đó là dấu hiệu siết cổ người.

Chu Kỳ An nheo mắt lại, không chút do dự điều khiển thánh khí đâm về phía đó.

Nơi mà cây đinh ba đâm tới, mơ hồ vang lên âm thanh ai đó cắn răng chịu đựng không phát ra tiếng rên rỉ.

Chính trong khoảnh khắc này, cô gái kỳ lạ và khung cảnh đường phố hoàn toàn biến mất, ánh sáng ban ngày giả dối không còn nữa, màn đêm quen thuộc lại bao trùm toàn bộ sân.

Ngay phía trước, một người đàn ông lạ mặt đang ôm tay, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán vì đau đớn. Khi thánh khí đâm tới, gã không kịp né tránh, theo bản năng cố nắm lấy một đầu của nó để ngăn cản cây đinh ba tiến lên.

Chính cú chụp đó khiến cả cánh tay của gã có cảm giác như bị đóng băng.

Những giọt mồ hôi to lớn lăn xuống, gac dùng tay còn lại vung mạnh, một chiếc roi dài có gai nhắm thẳng vào cổ họng yếu ớt của thanh niên.

Trong vài giây khi roi vung lên, chỉ nghe thấy tiếng gió chứ không nhìn thấy vật thật, người đàn ông đã dùng kỹ năng để che giấu tầm nhìn của đối phương.

Cùng lúc đó, những tràng cười vui vẻ vọng ra từ ngôi nhà đối diện.

Một cô gái chống cằm, qua cửa sổ nhìn sang đây với nụ cười trên môi, giọng nói của cô khiến người nghe cảm thấy choáng váng.

Chết tiệt!

Chu Kỳ An dựa vào cảm giác để tránh né, mắt giật mạnh.

Chủ nhân của sân có khả năng tấn công tinh thần, người chơi trước mặt cũng có năng lực tương tự gây ảo giác, vậy nên trước đây mình đã rơi vào ba lớp ảo cảnh sao?

Không đúng, là ba lớp.

Dưới đất có một chiếc ống pháo hoa kỳ lạ, nhìn qua là biết nó đã được sử dụng.

Không lạ khi mình luôn cảm thấy mơ màng.

May mắn tránh được lần vung roi, Chu Kỳ An vừa đứng vững thì người đàn ông đối diện cũng không tiếp tục chiến đấu, ném một đạo cụ khói mù nhanh chóng lẩn vào bóng tối bỏ chạy.

Khói mù đục ngầu lan ra khắp sân, sau tiếng bước chân lộn xộn, người đàn ông đã biến mất.

Dường như cô gái kia cảm thấy chán, không còn cười thành tiếng, từ ô cửa sổ nhỏ ném ra một mảnh giấy, từng từ một: "Đại, truyền."

Cô ta ném rất chuẩn, theo hướng gió, mảnh giấy lăn tròn đến ngay dưới chân Chu Kỳ An.

Cạch một tiếng.

Cô gái đưa tay mềm mại quá mức đóng cửa sổ lại.

Sau khi xác định cô gái không có ý định mở cửa sổ nữa, Chu Kỳ An cẩn thận nhặt mảnh giấy lên. Khi mở ra, trên đó chỉ có một hình vẽ đơn giản.

Một chú cá voi nhỏ dễ thương đang phun máu, những vệt máu trên giấy dường như là máu người thật, điểm trên giấy như những đóa hoa mai, tỏa ra mùi máu tanh nhàn nhạt kéo dài.

Bên dưới còn có một dòng chữ nhỏ: Chúc ngủ ngon, mơ đẹp.

Dưới ánh trăng, hàng mi của Chu Kỳ An như được phủ một lớp sương giá.

Đúng là một giấc mơ thật "tốt".

Người đàn ông sử dụng ảo cảnh đối phó với y trước đó không phải là người của Hội Săn Cá Voi, những người trong hội cần đóng vai NPC, bọn họ chỉ có thể đối phó với người khác thông qua chuỗi logic của cổ vật, sẽ không dễ dàng sử dụng roi để tấn công vào cổ họng người chơi.

Cô gái rõ ràng cũng chỉ là người mang thông điệp, nếu không nhân lúc mình đang yếu, cô ta đã ra tay kéo mình vào thế giới cổ vật rồi.

Nhưng chắc chắn bọn họ đều là người được Hội Săn Cá Voi thuê, chuyên đến để đối phó với mình.

Người đầu dê rất có thể cũng đã tham gia vào.

Chu Kỳ An siết nhẹ mảnh giấy trong tay.

Nỗi sợ hãi về cái chết ập đến một cách muộn màng, làn da vốn đã mỏng manh của y giờ đây lại càng thêm tái nhợt, như thể đã bị hút hết sắc máu.

Y đứng im trong sân suốt mười phút, trong thời gian đó, sức mạnh nhẹ nhàng từ mắt ca năm sao tỏa ra, điều chỉnh chức năng cơ thể một cách vô hình.

Chu Kỳ An không nhịn được mà dùng tay che ngực lại, cảm giác một sự quen thuộc kỳ lạ từ trái tim này.

Nó và y phù hợp đến mức kỳ lạ, hệ thống từng cảnh báo rằng khi trai tim tình yêu của đầu bếp ký sinh, ký chủ mới có thể sẽ bị ảnh hưởng bởi tính cách của chủ nhân cũ, nhưng mắt cá năm sao thì không, nó dường như chủ động thích ứng với y.

Sự tích cực này khiến Chu Kỳ An cảm thấy bối rối, y chợt nghĩ đến Thẩm Tri Ngật có hiểu biết sâu rộng về những vấn đề kỳ lạ. Chắc mình nên hỏi anh.

Dưới sức mạnh đặc biệt này, cơn đau đầu nhanh chóng tan biến, tinh thần trở lại sáng suốt như thường ngày.

Chu Kỳ An bắt đầu phân tích lại.

Với những lần tấn công tinh thần, khi liên tục bị kéo vào thế giới cổ vật, tư duy theo quán tính sẽ khiến y dễ bị đánh bại. Dù phân tích bao nhiêu lần, y cũng phải thừa nhận mình đa phần sẽ mắc bẫy.

Để thoát ra, y phải dùng đến đạo cụ thế mạng, phát hiện ra bất thường, hoặc phải dựa vào thẻ cửa vạn năng.

Tờ giấy mỏng bị gió cuốn lên không trung. Dưới ánh trăng, từng chữ trên đó đều chứa đầy chế giễu cay nghiệt.

Chu Kỳ An lặng lẽ nhìn, vết thương do cắn ở đầu lưỡi vẫn chưa lành, khi y khẽ mím đôi môi khô, màu máu lan dần đến đôi môi.

Y nhất định phải đòi lại công bằng cho đạo cụ thế mạng đã hy sinh.

Đạo cụ thế mạng:?

Dùng xương nguyền rủa tử vong ngay bây giờ... Chu Kỳ An chôn phần tàn tích của đạo cụ thế mạng dưới một ụ đất nhỏ, nhưng nhanh chóng từ bỏ ý định đó. Giết gà không cần dùng dao mổ trâu, đồ vật bảo mệnh nên để dành đến phút cuối cùng.

Một lúc sau, y dường như nghĩ ra một kế hoạch thú vị, một nụ cười lạnh lùng mờ nhạt lại hiện lên trên môi.

Được thôi.

Có một thầy giáo dạy buổi tối đã từng nói, một cộng một bằng ba.

Sáng mai, y sẽ bắt Hội Săn Cá Voi phải trả giá gấp ba lần cho mạng sống của mình.

*******

【Tác giả có lời muốn nói】

Chu Kỳ An: Đã theo tui cả một hành trình, tui nhất định sẽ cho cậu một đám tang hoành tráng... Nhưng phải chôn cất thế nào đây?

Mẹ Chu: Tìm một nhóm người tuẫn táng đi.

Chu Kỳ An (nghiêm túc nói): Hóa ra là vậy(•̪ o •̪)

Đạo cụ thế mạng:...