Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 178




Chu Kỳ An có khả năng nuốt chửng mạnh mẽ, đến nỗi Thẩm Tri Ngật cũng phải thán phục, anh từng công nhận khả năng này của Chu Kỳ An và mẹ Chu không thua gì một con trăn.

Sau khi trả lời xong câu hỏi, Chu Kỳ An chân thành hỏi ngược lại: "Cổ vật của cô là ngọc bội, kích thước không lớn, tại sao cô không nuốt nó?"

Này không phải tốt hơn để nó tự lớn ở trong cơ thể sao?

Đáp lại y là một ngụm máu.

Chu Kỳ An lắc đầu tiếp tục giới thiệu về trái tim của mình: "Trái tim kỳ diệu này, và cả thánh khí nữa, tôi đều nhận được từ một phó bản ba sao rưỡi. Tại sao tôi lại may mắn đến mức nhận được hàng tặng kèm nhỉ?"

"... À, đúng rồi, không biết cô có nghe nói về trái tim tình yêu của đầu bếp chưa. Thứ đó cũng có thể tự ký sinh, nhưng tôi coi thường nó vì nó là đồ bỏ đi, cuối cùng trái tim khác của tôi đã nuốt chửng nó."

Sau khi châm chọc xong, y còn chẳng buồn nhìn ả, mà quay người đi thẳng vào trong tòa nhà.

Tấm lưng vốn đơn bạc nay nhờ bộ hỉ phục rộng lớn lại trở nên thanh nhã trang trọng. Cả người y toát lên một loại khí chất ngạo mạn không thể hị đánh bại.

Chu Kỳ An đã dễ dàng phủ nhận toàn bộ giá trị cấy ghép cổ vật, rồi dùng những trải nghiệm thực tế của mình để chứng minh y đã thu về toàn bộ lợi ích từ đó.

Cảm xúc của người phụ nữ mảnh mai bị đẩy lên đến đỉnh điểm bởi những lời dẫn dắt của Chu Kỳ An. Chấn thương nghiêm trọng khiến cảm xúc của ả càng trở nên bất ổn.

Trong vòng chưa đầy nửa ngày, ả bị ép phải lộ thân phận thật sự là thành viên của hội giữa các người chơi. Là NPC, ả còn bị buộc phải kích hoạt nhiệm vụ. Dù có lợi thế sân nhà, nhưng từng bước tính toán lại rơi vào bẫy của người thanh niên mà không hay biết.

Ngày xưa, đối thủ cũng đã từng như vậy, từng bước dẫn dắt mọi người làm bàn đạp, còn bản thân lại tự do bay cao.

"Tại sao..."

Tất cả sự căm hận bùng phát như một trận lũ lớn, ánh sáng đỏ tan vỡ từ phía sau bắn ra.

Thế giới cổ vật đã sụp đổ không có tác dụng gì lớn, nhưng vẫn có thể khiến cơ thể người chậm lại trong hai giây. Người phụ nữ không tiếc hy sinh tất cả, dao găm đã sắp đâm vào sau gáy Chu Kỳ An.

Tuy nhiên, Chu Kỳ An dường như đã chuẩn bị từ trước, y giơ cây gậy lên ngăn lại lưỡi dao đang lao tới.

Người phụ nữ mảnh mai đã đến giới hạn, Chu Kỳ An chỉ cần phản công một cauz, con dao găm đã cắm thẳng vào động mạch cổ của ả.

"Kẻ cướp đoạt." Người phụ nữ bị thương nặng hơn Hạ Dương, lần này Chu Kỳ An không dùng cây đinh ba, nhưng khi thấy ả sắp tắt thở, y lặp lại những gì đã nói với Hạ Dương, giải thích chi tiết về khả năng của mình.

"Cảm ơn vì món quà của cô vào lúc cuối đời."

【Phổi của bạn tiếp tục được tiến hóa nhỏ】

【Dạ dày của bạn cũng tiếp tục được tiến hóa nhỏ】

"Mày..." Mỗi một thông tin tiết lộ sau khi rời khỏi thế giới cổ vật đều gây tổn thương cho người phụ nữ. Máu và giọng nói của ả tràn ra cùng một lúc.

Chu Kỳ An chỉ đứng lặng lẽ nhìn ả.

Dù giết người có thể giúp y cướp năng lượng từ Hội Săn Cá Voi, nhưng tham lam quá mức sẽ mang lại tai họa, những giọt nước xui xẻo đó sẽ tiếp tục đeo bám y.

Nếu quá lợi dụng điểm yếu này, khả năng cướp đoạt thành công sẽ giảm đi trong tương lai.

Y cần phải giảm thiểu cướp đoạt.

Giống như bây giờ, y chỉ là tự vệ.

Tận cùng của thù hận cùng với ký ức xưa cũ hiện về, người phụ nữ đột nhiên đưa tay ra, dường như muốn chạm vào mặt của thanh niên, cũng như muốn bóp chặt cái cổ mỏng manh của y.

Chu Kỳ An rũ mắt, giọng nói không còn châm chọc hay cố ý khiêu khích như trước: "Thật ra tôi cũng khá muốn gặp cô trước khi cô mất lý trí."

Nhược điểm cấy ghép cổ vật đã quá rõ ràng, tư duy của các thành viên trong hội trở nên ngày càng cực đoan, trong tiềm thức đầy hung hãn không quan tâm đến hậu quả.

Nếu bọn họ vẫn giữ lý trí như khi thiết kế phó bản Hoa Anh Thảo, chắc chắn bây giờ y sẽ phải đau đầu vô cùng.

Cơ chế của phó bản Hoa Anh Thảo là một trong những điều tồi tệ nhất mà Chu Kỳ An từng thấy, chỉ riêng việc thiết lập nhà xác cũng đủ để làm khó rất nhiều người.

"Đáng tiếc..."

Không ngoảnh đầu lại, lần này Chu Kỳ An quay lưng đi thẳng. Tiếng báo thành công cướp đoạt vang lên, điều đó có nghĩa là trò chơi đã xác nhận cái chết của người phụ nữ.

Những người chơi đứng gần đó lúc này thậm chí không dám nghe lén.

Có người đã nhận ra khuôn mặt của Chu Kỳ An, xác nhận rằng y cũng là một người chơi, nhưng mọi hành động của y lại giống như một oan hồn đoạt mệnh.

"Đi thôi, vào trong trước đã."

Thấy thanh niên nhìn về phía này, bọn họ vội vàng muốn rời đi.

Không lâu sau khi bóng tối tan biến, Ứng Vũ và những người khác biến mất, vài người chơi này bèn ở lại với hy vọng có cơ hội chứng kiến những gì diễn ra sau bức màn đỏ.

Bây giờ Chu Kỳ An trông giống như lệ quỷ đòi mạng đi tới, trừ khi bọn họ điên mới tiếp tục đứng đó.

Thực ra Chu Kỳ An không nhìn bọn họ, mà là nhìn con chó.

"Gâu!"

Một tiếng sủa vang lên từ đằng xa.

Dưới tán cây ven đường, bộ lông đen của con chó săn hòa vào bóng tối âm u, nếu không nhìn kỹ sẽ khó mà nhận ra.

Không xa lắm, vài bóng người quen thuộc bước tới.

Xác nhận mọi người đều ổn, biểu cảm của Chu Kỳ An dịu lại đôi chút. Khuôn mặt đầy phấn son của y không trắng bệch như trước, mà giờ giống một chàng công tử non nớt, sạch sẽ.

Những người vừa thoát khỏi thế giới cổ vật nhìn y với biểu cảm đầy khó hiểu.

Quần áo của chàng sinh viên thì bẩn thỉu, đường chỉ trên tay áo của Diên đều bị xổ ra, chưa kể đến người mặc áo choàng đỏ. Sau khi vết thương đóng vảy, trông cô càng thê thảm đáng sợ hơn.

So với họ, Chu Kỳ An trông giống như một bông hoa nhài trắng tinh khiết giữa thế giới nhơ nhuốc.

Không đúng, phải là đỏ tươi.

"..."

Không biết những người khác nghĩ gì, Chu Kỳ An vừa dùng nhẫn xương để liên lạc với Thẩm Tri Ngật, vừa cúi đầu tìm kiếm xác chết khắp nơi.

Đồng đội không sao, vậy có chuyện gì chắc chắn là do Hội Săn Cá Voi gây ra.

"Bị cổ vật hấp thụ rồi." Ứng Vũ đẩy kính lên, như thể biết y đang tìm gì: "Một người chết, một người trọng thương, còn một người chưa tìm thấy."

Cuối cùng, anh ta bổ sung thêm: "... Người bị thương nặng có lẽ không sống được lâu."

Khi cổ vật bị tổn thương nhưng chưa bị phá hủy hoàn toàn, nó sẽ ưu tiên nuốt chửng vật chủ.

Chu Kỳ An nhướng mày.

Tính cả Hạ Dương và người đã chết ở Thị Trấn Mặc, có nghĩa là họ đã giải quyết được năm thành viên.

Không uổng phí một ngày bận rộn.

Y hỏi: "Giải quyết trong lúc kích hoạt nhiệm vụ à?"

Chàng sinh viên vội vàng trả lời: "Đúng ạ, hệ thống đã thông báo chúng em có đủ điều kiện để vào kho tài nguyên dữ liệu."

Trời đã bắt đầu tối, mặt trời ở phía xa dần khuất bóng, thời gian bảo tàng đóng cửa cũng không còn nhiều. Sau một lúc bàn bạc ngắn, mọi người quyết định trước tiên sẽ tìm Thẩm Tri Ngật để mua quà lưu niệm, rồi tranh thủ thời gian để tìm tài nguyên dữ liệu.

Bộ đồ tân lang thật sự gây khó khăn khi di chuyển, cảm giác gò bó rất rõ khi bước nhanh.

Chu Kỳ An bước đi nhanh chóng, gần bước qua ngưỡng cửa thì vô tình đụng phải một người, hai người đâm sầm vào nhau.

Người đi phía sau là Ứng Vũ nhìn thấy rõ ràng. Ban đầu, Thẩm Tri Ngật có thể tránh được, nhưng anh lại quay lại vị trí ban đầu, còn cùng cái bóng dưới chân vội vàng điều chỉnh tư thế.

"..." Cũng giống như ở thôn Phong Thủy, ngụy trang hoàn hảo.

Nhưng lúc này, tâm trạng của Thẩm Tri Ngật không tốt như khi giả vờ yếu đuối ở thôn Phong Thủy.

Anh nhìn vào bộ y phục đỏ rực, ánh mắt đầy sát khí lại ngạc nhiên.

Ai đã ép Kỳ An mặc cái này?

Trong vườn hoa của Vua Kịch ở Hoa Cổ Thành, gần đây đang thiếu phân bón.

Nhìn thấy đó là Thẩm Tri Ngật, Chu Kỳ An không tránh bàn tay đang vươn tới để đỡ mình: "Tôi đang định tìm anh."

Ban đầu định hỏi đồng xu đã lấy được chưa, nhưng nhận ra người kia đang chăm chú nhìn vào bộ hỉ phục của mình, y nhún vai: "Mặc vào thấy nặng, nhưng không cởi ra được."

Quần áo như thể dính chặt vào người.

Thẩm Tri Ngật bỗng vươn tay, những ngón tay lạnh buốt nâng tay áo lên, bên dưới lớp da trắng nhợt nhạt có những đường vân mờ, giống như hình xăm được khắc lên mạch máu.

Chu Kỳ An cũng hơi ngẩn người, y hoàn toàn không cảm thấy có điều gì bất thường.

Thẩm Tri Ngật nói: "Bộ đồ cưới này..."

Chu Kỳ An sửa lại: "Là hỉ phục."

Nếu không phải vì hoàn cảnh không phù hợp, Thẩm Tri Ngật hẳn đã dùng ánh mắt để lột cái bộ quần áo chướng mắt này ra: "Tòa nhà Kim Tường."

Chu Kỳ An lập tức nghĩ đến nhóm mỹ nam da kia.

"Ý anh là, bộ quần áo này giống như một lời nguyền thế mạng, có thể dần dần đồng hóa người mặc thành một thứ gì đó."

Thẩm Tri Ngật khẽ gật đầu, trong ánh mắt anh tuy bình tĩnh nhưng sát khí điên cuồng không giảm mà còn tăng, đáng tiếc là anh không thể vào thế giới cổ vật cùng họ, nếu không anh sẽ tự tay biến những cổ vật đó thành cát bụi.

Chàng sinh viên bên cạnh lo lắng hỏi: "Vậy giờ làm sao để giải trừ lời nguyền?"

Thẩm Tri Ngật: "Lời nguyền đã mất hiệu lực, không cần lo."

Chu Kỳ An cũng cảm thấy vậy, quần áo trên người càng lúc càng nhẹ, sờ thử thì thấy mỏng dần, có lẽ không lâu nữa sẽ có thể cởi ra.

Quả nhiên không thể ở lại lâu trong thế giới cổ vật, đây là quy luật chung khi tham quan.

Dù nhiệm vụ tham quan ngọc bội không đếm ngược thời gian, nhưng thực tế luôn có một giới hạn vô hình về thời gian mà người chơi có thể ở lại.

Chu Kỳ An ngưng suy nghĩ, đổi chủ đề hỏi: "Đồng xu đã lấy được chưa?"

Thẩm Tri Ngật gật đầu.

Anh đã sử dụng một số thủ đoạn, không bị dịch chuyển trực tiếp về thị trấn.

Trước khi thăm hết các cổ vật trong những bảo tàng khác, họ không có tư cách mua quà lưu niệm của hai bảo tàng còn lại, nên không cần vội.

"Trước hết đi mua quà lưu niệm ở khu Nhật Thăng Quán cái đã."

Mặt trời ở trong núi có lúc mọc rất chậm khi lặn lại rất nhanh, người đầu dê từng nói, quyền mua chỉ có thể giữ lại trước khi mặt trời lặn.

Ban đầu, Chu Kỳ An định đến Nhật Điệt Quán để tìm sếp, ai ngờ lại không cần tốn công.

Nhà tư bản khôn khéo luôn đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu, hắn không điên đến mức bỏ mạng, thấy thời gian không còn nhiều, hắn tự động xuất hiện.

Cà vạt của hắn rất sạch sẽ, không dính một vết máu nào.

Chu Kỳ An nheo mắt lại, nghi ngờ cả buổi chiều hắn đã ngồi trong bảo tàng điều hoag chờ người khác làm việc.

Khi người đó tiến lại gần, y lập tức nở nụ cười: "Không thể mua hộ, xin hãy tự mình đi một chuyến."

Nói rồi y đưa qua một tờ tiền âm phủ, đồng thời thông báo về các loại quà lưu niệm đang hot ở Nhật Thăng Quán.

Doanh thu từ thẻ đen, sếp đã coi như đã có cổ phần, Chu Kỳ An không nói một lời nào về lợi nhuận hiện tại, chỉ thanh toán chi phí cho quà lưu niệm của đối phương, coi như chia hoa hồng.

Sếp cũng rất hào phóng, khuôn mặt anh tuấn hiếm khi nở một nụ cười: "Chúc cậu và bạn trai mới cưới tân hôn vui vẻ."

Trong lúc hắn vắng mặt, cấp dưới của hắn dường như đã kết hôn, thậm chí còn mặc áo cưới.

Vì không tổ chức tiệc cưới, nên hắn cũng tiết kiệm được tiền mừng, kỳ nghỉ sau cưới, trợ cấp thai sản, nghỉ phép chăm sóc vợ con... Công ty không cần phải duyệt bất cứ thứ gì.

Thật là một cuộc hôn nhân tuyệt vời.

Sếp rất muốn lấy ví dụ này để khuyến khích toàn bộ nhân viên công ty học theo y.

Dù đang ở xa, nhưng dường như Thẩm Tri Ngật đã nghe thấy lời của sếp. Khi nhìn thấy bộ đồ cưới màu đỏ đứng bên thềm cửa, ánh mắt nhạt của anh bỗng nhuốm thêm chút màu sắc.

Một lúc sau, đôi mắt anh, vốn chỉ toàn là sắc đen trắng, giờ bỗng sáng rực tràn đầy sức sống.

Bạn trai, mới cưới?

Hiển nhiên, người mà sếp đang nói đến là chính anh.

Lãnh đạo đáng ghét này của Kỳ An, hóa ra cũng có chút mắt thẩm mỹ.

Ở phía bên kia, Chu Kỳ An chỉ vào chiếc xe dê, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười nửa coz nửa không, lười biếng giải thích thêm, tiễn sếp đi mua quà lưu niệm.

Y đứng đợi một mình, không lâu sau, các đồng đội mua quà lưu niệm đã lần lượt quay lại.

Diên cân nhắc món quà lưu niệm trong tay, thở phào nhẹ nhõm: "Nhiệm vụ chính đã hoàn thành một phần ba."

Giờ chỉ cần thu thập thêm hai món quà lưu niệm nữa là đủ.

Khi đã sẵn sàng, mọi người quay lại sân.

Sau cuộc chiến trước đó, những người chơi khác khi thấy nhóm của họ, có phần lúng túng né tránh như thể đang nhìn thấy sát thần, nhiều người sẽ chủ động tránh đi.

Điều này vô hình chung khiến họ dễ dàng di chuyển hơn.

Mỗi bảo tàng đều có lối vào kho tài nguyên dữ liệu, họ chọn Tịch Thực Quán.

Cửa Tịch Thực Quán cũng có bản đồ chỉ dẫn, giống như Nhật Thăng Quán, trên đó dường như bị phủ một lớp mờ mờ, chỉ có thể nhìn thấy mờ nhạt nhà vệ sinh và kho tài nguyên dữ liệu.

Nhưng kho tài nguyên dữ liệu ở đây có vẻ rộng hơn so với hai nơi khác, có lẽ ám chỉ dữ liệu ở đây phong phú nhất.

Mặt trời trong núi lặn sớm, những tia sáng cam đỏ nhẹ nhàng chiếu lên những chữ cái lấp lánh khác thường giữa bầu không khí đen kịt.

Thời gian không còn nhiều, mọi người nhanh chóng vào bên trong.

Khu bảo tàng giống như một nơi lưu giữ kỷ niệm cũ của một khách sạn, dọc đường đi qua, có thể thấy hình ảnh của những chiếc xe cũ kỹ và những bữa tiệc rượu champagne. Mỗi bước đi giống như đang quay ngược lại quá khứ.

Bước vào kho tài nguyên dữ liệu, không khí bỗng dưng ngưng trọng.

Trước mặt mọi người xuất hiện một con lợn đất khổng lồ cực kỳ cũ kỹ, đặt bên cạnh máy đánh bạc.

Đã muộn rồi, mọi người nhanh chóng vào trong bảo tàng.

Tại Tịch Thực Quán, những cổ vật lớn chiếm đa số, ngay khi vào, thứ đầu tiên đập vào mắt là bộ chuông nhự lớn.

"Không biết trong bảo tàng Nhật Điệt Quán có gì nhỉ?"

Chu Kỳ An nhìn sếp bằng khóe mắt. Hôm nay chắc chắn là không thể tham quan được rồi, y nghĩ mình sẽ tìm cách hỏi trên đường về.

Thẩm Tri Ngật bình thản nói: "Mấy người đi tìm kho tài nguyên dữ liệu đi, tôi sẽ kiểm tra lại số lượng các phó bản phù hợp để chuyển giao."

Y và sếp không kích hoạt được nhiệm vụ phụ ẩn từ Hội Thợ săn cá voi, nên tự nhiên không có tư cách để vào kho tài nguyên dữ liệu.

Đi theo nhóm có thể còn ảnh hưởng đến việc người khác tìm thấy kho tài nguyên dữ liệu.

Sếp thậm chí không bận tâm đến kho tài nguyên dữ liệu, chỉ gõ nhẹ vào chiếc chuông nhạc cạnh đó. Tiếng chuông trầm vang vọng khắp phòng, khiến những người chơi khác trong bảo tàng giật mình.

"Chán quá." sếp nở một nụ cười kỳ lạ: "Thua xa so với đồ ở Nhật Điệt Quán."

Lời nói của hắn khiến Chu Kỳ An càng thêm tò mò về bảo tàng duy nhất mà mình chưa đi qua.

Chỉ số may mắn của chàng sinh viên vẫn luôn ở mức cao: "Anh Chu, chỗ đó có gì đó không đúng,"

"...Khi chúng ta vừa vào, mấy người chơi đó vẫn đang xem các cổ vật. Khi nghe thấy tiếng chuông, bọn họ giật mình, còn có một người thậm chí còn lùi lại đằng sau tấm bình phong."

"Ồ?"

Mọi người, bao gồm cả Chu Kỳ An, đều nhìn về phía đó.

Có khoảng ba hoặc bốn người chơi, bọn họ đang rời khỏi khu vực gần góc cầu thang phía nam. Nhìn dáng vẻ bọn họ thảo luận với nhau nhíu mày, có thể thấy bọn họ đã không tham quan thành công.

Những người có mặt ở đây đều có thị lực rất tốt, thậm chí còn nhận ra một chút cảm giác may mắn ẩn hiện trong biểu cảm của bọn họ.

Thông thường, khi tham quan thất bại, không chết thì cũng bị trọng thương. Nhưng nhóm này lại không hề bị thương chút nào, rõ ràng là có điều gì đó không ổn.

"Đi, qua đó xem sao." Chu Kỳ An bước lên trước tiên.

Vòng qua mấy tấm bình phong, cổ vật được đặt gần góc cầu thang lại là một chiếc hộp gỗ.

Nó được đặt dựng đứng, hai mặt trên dưới đều in nửa hoa văn, ghép lại thành hình một đồng xu cổ. Nhìn thoáng qua, chiếc hộp dựng đứng trông như một cánh cửa vừa hẹp vừa nhỏ.

Khác với những người chơi khác không phát hiện được điều gì khi đến đây, bọn họ vừa đến thì ngay lập tức có âm thanh hệ thống vang lên:

【Đang kiểm tra, vui lòng chờ trong giây lát...】

【Đã phát hiện tất cả các người tham quan đều đủ điều kiện】

【Bạn có muốn vào kho tài nguyên dữ liệu không?】

Chu Kỳ An nhướng mày. Chiếc hộp gỗ này hoàn toàn không phải cổ vật, chẳng trách không có ai thất bại khi tham quan.

Những đồ vật kiểu này thường chỉ ra cho người chơi có thể có một nhiệm vụ đặc biệt.

"Có."

Điều này không có gì phải do dự, tất cả mọi người đồng loạt chọn phương án này.

Hầu như ngay khi bọn họ gật đầu, một tia sáng trắng lóe lên trước mắt. Khi mở mắt ra, tất cả cảnh tượng xung quanh đã thay đổi. Chiếc hộp trước mặt đã biến mất, thay vào đó là một cánh cửa đóng chặt, ánh sáng xung quanh không quá tối cũng không quá sáng, vừa đủ để nhìn thấy mọi thứ.

【Chào mừng bạn đến với kho tài nguyên dữ liệu】

【Vui lòng tuân thủ các quy định liên quan】

Cùng với hai câu thông báo đơn giản, mọi người đã nhìn thấy vật duy nhất trong không gian này: một chiếc máy tính để bàn cũ kỹ.

Máy tính đang mở, màn hình phát ra ánh sáng mờ mờ. Khi đến gần, trên đó chỉ hiện một khung tìm kiếm, với dòng chữ: 【Vui lòng nhập mã số hiện vật bạn muốn tra cứu】

Phía dưới còn có một dòng chữ màu đỏ đầy cảnh báo:

【Mỗi khách tham quan chỉ có thể tra cứu mã số cổ vật một lần!】

【Do cơ sở vật chất cũ kỹ, sau khi nhập mã số cổ vật, máy sẽ bị đơ trong mười phút, sau mười phút mới có thể sử dụng lại.】

Chu Kỳ An lấy ra cuốn sổ chứa các bản vẽ hàng giả mà Thẩm Tri Ngật đã vẽ trước đó.

Dù đã xem qua một lần, nhưng khi lật lại, mọi người vẫn bị số lượng dày đặc của các hình ảnh trong đó khiến mắt họ chói lóa.

Tất cả các hiện vật đều có mã số. Chu Kỳ An vẫn nhớ mã số của Ẩm Long Đao là GH-001.

Cuốn sổ do Thẩm Tri Ngật vẽ, dù có phần quá nghệ thuật, nhưng những thông tin cơ bản đều có.

Mỗi người chỉ có một cơ hội, không thể lãng phí. Áo cưới, ngọc bội, nhẫn không cần phải cân nhắc, vì không có giá trị tra cứu, những thành viên trong hội chuyển giao chúng đã chết.

Chu Kỳ An nhìn chàng sinh viên: "Chọn một cái."

Giọng y như đang gọi món vậy.

Chàng sinh viên chỉ ngẫu nhiên chọn một cái, đó là một chiếc khóa Trường Mệnh.

Chu Kỳ An nhìn Ứng Vũ trước màn hình, người sau hành động dứt khoát, trực tiếp gõ bàn phím và bắt đầu nhập mã số cổ vật của khóa Trường Mệnh: WH-003.

Sau khi nhấn Enter, màn hình ngay lập tức hiện ra vài dòng thông báo màu đỏ:

【Có cập nhật thông tin mới nhất của cổ vật không?】

【Xin lưu ý, lần cập nhật này sẽ ảnh hưởng đến hiển thị cổ vật trên bục trưng bày trong bảo tàng. Một khi thực hiện, thông tin cổ vật sẽ được cập nhật lên trạng thái mới nhất!】

【Trong quá trình cập nhật, cổ vật không thể được tham quan bình thường】

Tạm dừng một chút, âm thanh lạnh lùng của hệ thống lại vang lên:

"Chúc mừng bạn, bạn đã tìm ra cách xác định đồ giả."

"Cổ vật giả không thể thoát khỏi đánh giá của hệ thống trong kho tài nguyên dữ liệu bảo tàng."

"Lưu ý: nếu phán đoán sai, bạn sẽ phải đối mặt với báo thù của cổ vật. Hãy cẩn thận!"

Chu Kỳ An suy nghĩ, điều đó có nghĩa là nếu nhập mã của cổ vật thật, sẽ gặp rắc rối.

Y đột nhiên nhìn sang chàng sinh viên: "Cậu xem có thể ra ngoài, tìm Thẩm Tri Ngật nhờ anh ấy dẫn cậu đến chỗ khóa Trường Mệnh. Chúng tôi sẽ cập nhật thông tin vào lúc bốn mươi lăm phút."

Y muốn thực hiện một phép so sánh, để xem thông tin trước và sau khi cập nhật của cổ vật giả có gì khác biệt.

Chàng sinh viên hỏi: "Nếu em không tìm được anh Thẩm ngay lập tức thì sao?"

Chu Kỳ An mỉm cười: "Ra ngoài, đứng ở một chỗ rồi gọi tên anh ấy thật lớn."

Cách tìm người cơ bản nhất.

Chàng sinh viên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, tỏ ý đã hiểu.

Cậu đi đến cánh cửa phía sau, đứng đó vài giây, dường như đang đối thoại với âm thanh nhắc nhở, rồi không lâu sau đã biến mất khỏi tầm mắt.

Chu Kỳ An đứng tại chỗ lặng lẽ tính thời gian.

"Gần xong rồi."

Ứng Vũ nhẹ nhàng nhấn một nút, chiếc máy tính để bàn bất ngờ phát ra tiếng "rè rè", tiếp theo là màn hình rung lắc mạnh.

Mọi người vô thức lùi lại một bước.

Sau khi màn hình chớp nháy vài lần với những vạch xanh trắng, khi tưởng chừng máy sắp bị đơ, một dòng chữ đỏ nổi bật hiện ra trên màn hình:

【Cập nhật đã hoàn thành】.

- --

Tịch Thực Quán.

Đúng như thông báo đã nói, trong quá trình cập nhật, không thể tham quan cổ vật bình thường. Ngay cả khi đứng trước tủ trưng bày, không có gì bất thường xảy ra.

Chỉ vài giây sau, một số dòng chữ trên đó bắt đầu thay đổi, từ mờ dần trở nên rõ ràng.

Chàng sinh viên đã ghi nhớ hết toàn bộ thông tin trước và sau khi cập nhật, trước khi hiện chữ hoàn toàn, Thẩm Tri Ngật lạnh lùng nói: "Đi thôi."

Tiếp tục đứng trước cổ vật khi sắp hoàn tất cập nhật, dù thật hay giả, đều đối diện với nguy hiểm chưa biết trước.

Hai người nhanh chóng đi ra phía ngoài tấm bình phong.

Theo vị trí đã thỏa thuận trước, chàng sinh viên nhanh chóng đi xuống đại sảnh, khoảng ba đến bốn phút sau, mọi người tái hợp tại khu vực gần chuông nhạc.

Ngay khi gặp lại, Chu Kỳ An không vòng vo hỏi thẳng: "Cậu nhớ thông tin rồi chứ?"

Chàng sinh viên vốn có trí nhớ tốt, gật đầu bắt đầu kể về thông tin sau khi cập nhật: "Rất kỳ lạ, sau khi cập nhật, ngoài một số chi tiết giới thiệu thay đổi, sau tên cổ vật có thêm một ghi chú."

"Ghi chú?"

Thật khó để diễn tả, chàng sinh viên liền viết ra giấy: "Là thế này."

Chu Kỳ An nhìn thoáng qua: WH-003: Khóa Trường Mệnh (??~).

Ghi chú khá trừu tượng.

Chu Kỳ An nghiêng đầu từ nhiều góc độ để xem, cuối cùng biểu cảm cũng giống hệt dấu hiệu trên:?

Cái gì đây?

Những người khác cũng lắc đầu.

Ngay lúc đó, một giọng trầm thấp vang lên:

"Đó là một chữ, phía trước là "Lý", bắt nguồn từ một triều đại gọi là xưng hôn."

Chu Kỳ An tỏ ra khó hiểu.

Y đột nhiên cảm thấy những đường cong này rất quen thuộc.

Ứng Vũ hắng giọng nhắc nhở: "Giống như con giun."

Đúng vậy!

Chu Kỳ An khẽ nuốt nước bọt, những đường nét mà Thẩm Tri Ngật vẽ tương đồng với chúng.

Thẩm Tri Ngật không phủ nhận điều này: "Sự phát triển của chữ viết chỉ là một quá trình giúp con người dễ nhớ và dễ viết hơn, đồng thời cân nhắc đến tính thẩm mỹ, nhưng nguồn gốc mới là hình dạng thực sự của nó."

Anh thích những thứ nguyên thủy, trong sinh hoạt hàng ngày nếu không cần thiết, anh đều tuân theo cổ pháp.

"..."

Bầu không khí trở nên im lặng chết chóc.

Thậm chí cả sếp cũng im lặng.

Cuối cùng, chàng sinh viên cười gượng hai tiếng, chỉ vào hình vẽ phía sau hỏi: "Vậy đây là hai chữ "Lý" à?"

Lý trí mách bảo cậu tốt nhất đừng hỏi Thẩm Tri Ngật vì sao anh biết những kiến thức hiếm hoi này.

"Hai chữ phía sau là một chữ ghép."

Thẩm Tri Ngật nheo đôi mắt xám nhạt, hồi tưởng một chút: "Có lẽ là chữ viết của triều đại ẩn, một triều đại đã suy tàn. Tôi không nghiên cứu kỹ."

Không khí lại trở nên im lặng lần thứ hai.

Một lúc sau, Ứng Vũ nói: "Chữ viết ít người biết cần được dịch, trong bảo tàng chắc có tài liệu liên quan có thể tra cứu."

Sếp loại bỏ khả năng đó là tại Nhật Điệt Quán, nói ở đó không thể có tài liệu.

Nhật Thăng Quán họ cũng đã đi qua, không thấy gì liên quan đến cổ thư.

Có khả năng lớn phương pháp dịch thuật nằm trong bảo tàng này, tham quan các cổ vật có thể kích hoạt nhiệm vụ giải mã.

Chu Kỳ An bổ sung: "Thông tin ghi lại có triều đại, nếu đây là chữ viết của triều đại ẩn, đi tìm quanh các cổ vật xuất xứ từ triều đại đó."

Quá trình tìm kiếm cần phải hết sức cẩn thận, chỉ một sai lầm nhỏ có thể khiến họ bị buộc phải tham quan cổ vật.

"Để tôi đi." Ứng Vũ nói, bảo mọi người ở lại chỗ cũ.

Lúc này không ai muốn tranh công, Ứng Vũ có nhiều loại đạo cụ khác nhau, phương pháp của anh ta chắc chắn nhiều hơn người thường.

Chu Kỳ An đứng yên tại chỗ đợi kết quả, ánh mắt vẫn dừng trên ghi chú.

"Chữ đầu tiên là Lý... thường dùng làm họ, có thể kết quả giải mã cuối cùng sẽ là một tên người."

Không lâu trước đây, y còn hỏi người phụ nữ mảnh mai iệu những người đã cấy ghép cổ vật có được xem là một loại cổ vật không.

Bây giờ, có lẽ điều đó thực sự đúng.

Chàng sinh viên gãi đầu: "Có gì sai sao?"

Rất nhiều cổ vật đã ghi chú chúng từng thuộc về người nổi tiếng nào đó.

"Một cái tên thì có gì sai?" Chu Kỳ An thản nhiên đáp: "Chỉ là ghi chú đó có thể là tên của một thành viên trong Hội Săn Cá Voi."

"...Và tình cờ tôi lại có một đạo cụ, viết tên ai thì người đó có khả năng sẽ chết."

Ngay lập tức, mọi người đều nhìn về phía Chu Kỳ An.

- --

【Tác giả có lời muốn nói】

Tiểu kịch trường không trách nhiệm:

Đầu bếp: Trái tim tình yêu, cậu có muốn không?

Chàng sinh viên (mất trí nhớ tạm thời): Em nhớ quê em có một loại đặc sản rất ngon, mùi vị giống như thịt, anh Chu, anh ăn không?

Thẩm Tri Ngật: Kỳ An, đến chỗ tôi đi, ở đây có trái tim ác mộng.

Chu Kỳ An (phiên bản mềm yếu mất kiểm soát): Đừng ép tôi, mấy người đừng ép tôi mà!

Hội Săn Cá Voi:...