Editor: Cô Rùa
*
Khâu Ngôn Chí im lặng trong giây lát, sau đó đứng dậy.
Cậu nhìn chằm chằm người đàn ông kia hồi lâu rồi mới ngập ngừng mở miệng: “… Tần Hạ.”
Khuôn mặt gần như không khác gì với Hạ Châu nở một nụ cười khẽ: “Không ngờ cậu lại còn nhớ tôi.”
Trái tim Khâu Ngôn Chí chùng xuống, tay cậu siết chặt điện thoại như thể muốn bóp nát nó.
Khâu Ngôn Chí biết là Hạ Châu trông giống Tần Hạ mười năm trước, nhưng không ngờ rằng lại giống y hệt với Tần Hạ của mười năm sau luôn như vậy.
Một NPC giống như đúc với một con người rốt cuộc là mang ý nghĩa gì?
Khâu Ngôn Chí không dám nghĩ sâu.
Việc bản thân cậu chọn Hạ Châu ngay từ đầu vì giống với Tần Hạ đã là một cái gai trong lòng Hạ Châu rồi. Nếu bây giờ còn để anh phát hiện gương mặt của anh không chỉ na ná nữa mà là như đúc từ một lò ra thì không biết sẽ nghĩ miên man đi đâu đây.
Có điều ngay cả bản thân Khâu Ngôn Chí cũng chưa ý thức được rằng, khi đứng trước mặt người bạn cũ thời niên thiếu và còn là đối tượng đầu tiên khiến trái tim cậu rung động, trong đầu cậu lại chỉ có mỗi Hạ Châu.
Mãi đến khi Tần Hạ gọi tên cậu, cậu mới hoàn hồn.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn người bạn đã nhiều năm không gặp. Cậu im lặng một hồi mới mở miệng: “Tôi đang nghĩ hai ta đúng là đã lâu không gặp.”
Tần Hạ rũ mắt xuống, dịu dàng nói: “Có phải những lúc thế này chúng ta nên trao nhau một cái ôm không?”
Rõ ràng là câu hỏi nhưng không đợi Khâu Ngôn Chí trả lời, hắn đã duỗi tay ra ôm Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí đờ ra hai giây, không có né tránh.
… Đã lâu không gặp, Tiểu Rác Rưởi.
Trong đầu Khâu Ngôn Chí bỗng hiện lên cảnh tượng lần cuối hai bọn họ gặp nhau, khi ấy khóe mắt của Tiểu Rác Rưởi đỏ hoe.
Thật ra mỗi lần cậu nhớ đến chuyện này đều cảm thấy có chút khó thở.
Cậu đã từng tưởng tượng vô số lần hai người họ tình cờ gặp lại. Nhưng lại không có cái ôm hòa bình nào như vậy.
Có điều Khâu Ngôn Chí cảm thấy hơi khác thường.
Gương mặt của Tiểu Rác Rưởi cứ hiện lên trong tâm trí cậu, rõ ràng Tiểu Rác Rưởi là một người quen thuộc và ấm áp như vậy, nhưng khi người đàn ông trước mặt ôm lấy cậu, cậu chỉ có thể ngửi thấy mùi nước hoa cao cấp, cũng không phải quá nồng nhưng lại làm người khác không có cách nào làm ngơ được mùi thuốc lá.
… Mùi hương này có chút xa lạ, hơn nữa còn làm Khâu Ngôn Chí cảm thấy khó chịu.
Khâu Ngôn Chí không khỏi nghĩ đến Hạ Châu.
Cũng là mùi thuốc lá nhàn nhạt nhưng tại sao ở trên người Hạ Châu lại làm cậu cảm thấy thoải mái và dễ chịu như vậy, thậm chí còn cảm thấy rất thơm.
Nhưng khi ở trên người Tần Hạ có cùng gương mặt với Hạ Châu lại…
Khâu Ngôn Chí không biết phải làm gì thì mới có thể định thần được.
Sau đó cậu chợt nhìn thấy Hạ Châu đang đứng xéo ở đối diện.
Trong tay Hạ Châu còn cầm cây kem đã mua cho cậu, anh đứng thẳng người dưới tàng cây phía trước.
Cái cây kia rất sum suê, cành lá chia ánh nắng thành từng điểm nhỏ rải trên người anh, cùng với bóng râm đổ xuống càng làm cho khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối, không nhìn thấy rõ lắm.
Hạ Châu đứng đó, đôi mắt đen kịt xuyên qua đám đông đang qua lại, nhìn chăm chăm về phía Khâu Ngôn Chí như muốn đâm thẳng vào tim cậu.
Sau đó Hạ Châu ném cây kem vào thùng rác bên cạnh, xoay người bỏ đi.
Khâu Ngôn Chí hớt hải đẩy Tần Hạ ra.
Ai ngờ lại bị đối phương ghì chặt trong vòng tay
Giọng Tần Hạ khàn khàn: “Hạ Viễn, tôi cứ ngỡ là tôi hận cậu, nhưng khi gặp cậu rồi tôi lại không thể làm được điều đó.”
Khâu Ngôn Chí: “… Cậu buông tôi ra trước đã.”
Khâu Ngôn Chí phải trầy trật lắm mới đẩy được Tần Hạ ra. Nhưng khi cậu chuẩn bị rời đi thì lại bị Tần Hạ nắm chặt cổ tay: “Cậu cho rằng hôm nay chúng ta gặp nhau là trùng hợp sao?”
Khâu Ngôn Chí nhăn mặt nhìn cổ tay tái đi vì bị nắm: “Tôi đang có việc bận, lát nữa chúng ta hẵng nói chuyện sau có được không?”
Tần Hạ lại không buông, hắn như đang độc thoại: “Thật ra cuộc gặp gỡ này không phải là trùng hợp, trước khi cậu vào công viên giải trí thì tôi đã nhìn thấy cậu rồi, nhưng lúc ấy tôi vẫn còn đang phân vân có nên đi gặp cậu hay không. Tôi ngồi trong xe và hút thuốc rất lâu, nghĩ ra vô số cách để tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ, nhưng đến cuối lại không cầm lòng được bước xuống xe, chọn cách đơn giản nhất để gặp cậu.”
Tần Hạ dừng một chút, sau đó hỏi: “Tôi còn nhìn thấy cậu nắm tay với một người đàn ông, đó là ai vậy?”
“Là bạn trai của em ấy.”
Một giọng nam trầm đột nhiên vang lên.
Trái tim Khâu Ngôn Chí hẫng mất một nhịp, vội ngẩng đầu lên nhìn.
Không biết Hạ Châu đã đứng cạnh họ từ bao giờ.
Anh vẫn đội mũ lưỡi trai màu đen và mang khẩu trang, chỉ lộ ra một cặp mắt đen sắc bén.
Anh vừa dứt lời, đã vươn tay dùng sức bẻ năm ngón tay Tần Hạ ra khỏi cổ tay Khâu Ngôn Chí.
“… Hạ Châu.”
Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu, ngây ngốc chớp mắt.
Sau khi gỡ tay Tần Hạ ra, năm ngón tay anh trượt xuống, nhẹ nhàng luồn vào từng khe hở ngón tay Khâu Ngôn Chí một cách mạnh mẽ.
Khâu Ngôn Chí hơi sửng sốt sau đó cũng đan mười ngón tay với anh.
Giây sau cậu bị Hạ Châu dẫn đi khỏi nơi này.
Tần Hạ đứng tại chỗ, loáng thoáng nghe thấy tiếng nhắc nhở từ con game trong điện thoại mà Khâu Ngôn Chí đang cầm trên tay.
“Game over.”
Ánh mắt hắn tối sầm, ngón trỏ vô thức gõ lên mặt đồng hồ, hắn ngẩng đầu nhìn bóng lưng hai người, ánh mắt âm u khó lường.
Hạ Châu có vẻ rất tức giận, bước đi vừa nhanh vừa vội.
Khâu Ngôn Chí cố gắng đuổi kịp theo anh, sau đó len lén ngẩng đầu nhìn anh cẩn thận gọi: “Hạ Châu?”
Đôi môi mỏng của Hạ Châu mím lại, không nói lời nào.
Khâu Ngôn Chí suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn nhỏ giọng giải thích: “Em thật sự không biết sẽ gặp cậu ta ở đây.”
Khâu Ngôn Chí dừng một chút, lại nói: “Hơn nữa, hơn nữa em thật sự đã không gặp cậu ta mười năm rồi, em cũng không ngờ… Cậu ta lại giống anh đến vậy.”
… Nói dối.
Hạ Châu dừng bước, đôi mắt sâu hun hút nhìn Khâu Ngôn Chí rồi lại không nói lời nào.
Trái tim Khâu Ngôn Chí đập thình thịch, rất sợ mình không đủ uy tín để làm Hạ Châu tin tưởng mình.
Hạ Châu im lặng hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng nói: “Vừa rồi em mới ôm nó.”
“Em không có!” Khâu Ngôn Chí mở to mắt, vội phủ nhận, “Là cậu ta chủ động trước!”
Đúng là khi nãy Ngôn Chí đã hơi mềm lòng khi nghĩ đến Tiểu Rác Rưởi hồi nhỏ, cho nên cậu có hơi chột dạ, khẽ nói: “Tuy vừa rồi em và cậu ta ôm nhau nhưng tuyệt đối không có gì hết á, chỉ là cái ôm bạn bè thôi, hơn nữa sau đó em cũng đã đẩy cậu ta ra rồi.”
Khâu Ngôn Chí nói xong còn nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có ai mới kéo khẩu trang Hạ Châu xuống, chụt phát lên môi anh.
Cậu chớp chớp đôi mắt: “Hạ Châu, anh tin em đi mà.”
Hạ Châu thật sự ghét cay ghét đắng bộ dạng này của Khâu Ngôn Chí nhưng nó cũng khiến anh không tài nào giận nổi, đành phải trưng mặt lạnh sải bước nhanh về phía trước.
Khâu Ngôn Chí lật đật đuổi theo anh, nắm chặt lấy tay anh không buông: “Hạ Châu, anh đi đâu vậy?”
Hạ Châu kiên định nói: “Về nhà.”
Khâu Ngôn Chí: “Còn chưa xem phim mà anh.”
Hạ Châu: “Không xem nữa.”
“Nhưng em đã mua vé xong hết rồi.” Khâu Ngôn Chí cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Là phim 3D đó, trước giờ em cũng không xem thể loại này nhưng vì nghĩ anh chưa xem nên em mới mua.”
Hạ Châu trầm mặc một chút, không nói chuyện.
Khâu Ngôn Chí không ngừng cố gắng, tủi thân nói: “Đã vậy vé còn rất mắc, em mua hết hơn 500 tệ lận, em phải làm việc bao nhiêu tiếng mới kiếm được nhiêu đó đây.”
Hạ Châu: “… Rạp chiếu phim ở đâu?”
Đôi mắt Khâu Ngôn Chí đột nhiên tỏa sáng, kéo Hạ Châu đi về phía trước: “Gần lắm anh, ngay phía trước luôn nè, tầm nửa tiếng nữa phim chiếu nên giờ mình đi bộ tới đó là vừa.”
Khâu Ngôn Chí đi được nửa đường thì gặp một tiệm kem.
Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Châu một cái: “… Vừa rồi anh mới vứt kem của em.”
Hạ Châu lạnh lùng nhìn cậu: “Anh không nên vứt sao?”
Khâu Ngôn Chí vội gật đầu: “Nên, nên, nên ạ.”
Hạ Châu lườm cậu một cái sau đó lôi cậu đến tiệm kem, lạnh lùng nói: “Bán tôi một cây kem.”
“Hai cây ạ.” Khâu Ngôn Chí đứng cạnh bổ sung.
Hạ Châu nhíu mày: “Anh không thích ăn.”
Khâu Ngôn Chí chớp mắt, nói: “Nhưng nếu em ăn cây kem màu hồng phấn một mình thì trông thụ lòi lắm.”
Hạ Châu: “…”
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn nhân viên tiệm kem, mặt không cảm xúc nói: “Lấy hai cây kem, một cây vị thường và một cây vị dâu.”
Bộ phim mà Khâu Ngôn Chí chọn là một bộ phim giả tưởng dài hai tiếng, phim chiếu dưới dạng 3D khiến nó trở thành một bữa tiệc thị giác xa xỉ, cũng khiến cho khán giả hoàn toàn chìm đắm vào trong đó, thỉnh thoảng có vài đoạn hơi rùng rợn cậu sẽ nắm chặt lấy tay của Hạ Châu, điều này giúp cậu xua tan đi mấy phần sợ hãi và căng thẳng, làm cậu cảm thấy rất an tâm.
Khi Khâu Ngôn Chí nắm tay Hạ Châu rời khỏi rạp xem phim, cậu vẫn cảm thấy cả người lâng lâng.
Thời tiết hôm nay thật đẹp, không khí cũng thật là mát mẻ.
Khâu Ngôn Chí vẫn chưa muốn về nhà cho lắm.
Cậu nhìn ánh đèn nơi xa, bỗng nhiên nhớ tới gì đó mà gửi tin nhắn cho Phí Tư Hạo.
“Hồi trước anh đưa em đi ngắm cảnh đêm trên cây cầu gì vậy?”
Chừng một phút sau bên kia đã gửi tin nhắn lại.
“Là cầu Doanh Dục, em muốn đi ngắm à?”
Khâu Ngôn Chí: “Không phải, em chỉ hỏi giùm bạn thôi, mà khuya rồi em ngủ đây.”
“Em ngủ ngon.”
Khâu Ngôn Chí tắt điện thoại, thấy Hạ Châu đang nhìn mình chằm chằm thì tằng hắng hai tiếng, nói: “Hạ Châu, em biết một chỗ đẹp lắm!”
Hạ Châu cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ: “Không còn sớm nữa nên về nghỉ ngơi thôi, ngày mai em còn phải đi làm.”
“Đi xíu thôi anh, giờ về em cũng đâu có ngủ được.”
Khâu Ngôn Chí kéo tay áo Hạ Châu: “Hạ Châu à, đi ngắm sao với em đi, chỗ đó đẹp lắm nhưng em chỉ mới đi có một lần, còn đi với người em ghét nữa nên cũng không có thời gian ngắm cảnh.”
Hạ Châu: “… Phải về nhà trước 11 giờ.”
“Kịp mà kịp mà.”
Khâu Ngôn Chí vừa trả lời vừa kéo Hạ Châu lên con xe đậu cách đó không xa.
Mở chỉ đường và nhập cầu Doanh Dục vào.
Cầu Doanh Dục tuy mang danh là một cây “cầu lớn”, nhưng nó lại không có lớn lắm, đã vậy còn ở nơi hẻo lánh nên ít phương tiện qua lại.
Thành phố Hải Xuyên là địa hình đồi núi, cầu Doanh Dục thì vừa khéo nằm ở vị trí cao, đứng ở đây nhìn xuống gần như có thể bao quát được cả nửa thành phố.
Dưới cây cầu có một con sông, bên kia sông còn có ngọn đèn sáng hơn cả sao trên trời, ánh sáng của những ngôi sao rơi ngay ngắn thành một hàng trên mặt sông, giống như một dải ngân hà từ trên trời rơi xuống.
Gió đêm hòa với hơi ẩm trên mặt sông thổi tới chầm chậm càng làm cho người ta thoải mái đầu óc.
Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn về phía Hạ Châu, nhỏ giọng hỏi anh: “Đẹp không anh?”
Hạ Châu gật đầu.
Khâu Ngôn Chí lại hỏi: “Anh thích không?”
Hạ Châu lại gật đầu.
Khâu Ngôn Chí nhìn sườn mặt đẹp trai nửa sáng nửa tối của Hạ Châu, đột nhiên muốn nói: Anh còn đẹp hơn, em cũng rất thích anh.
Nhưng sau khi nghĩ lại thì cậu cảm thấy nó hết sức là tầm thường.
… Nghe như mấy câu thính sến súa ấy.
Chuyện cậu thích Hạ Châu rõ như ban ngày như vậy, Hạ Châu chắc chắn đã biết từ lâu rồi, không cần cậu phải nhấn mạnh thêm.
Vì thế cậu choàng tay lên cổ Hạ Châu, ngẩng đầu và hôn anh, dùng hành động để thể hiện tình yêu của mình.
Khi Phí Tư Hạo nhận được tin nhắn của Khâu Ngôn Chí thì đang ở quán bar uống rượu.
Hắn uống hết ly này đến ly khác, im lặng ngồi trong góc của quán bar như pho tượng.
Đây vốn là địa bàn hoạt động của hắn, là quán bar mà hắn thường hay ghé tới.
Lâu lâu lại có những cô gái hắn quen, xa lạ hoặc đủ mọi tầng lớp đến bắt chuyện với hắn. Nhưng Phí Tư Hạo lại không care.
Đã lâu rồi hắn chưa đi tìm tình nhân, cũng không chủ động liên lạc với Khâu Ngôn Chí một thời gian. Thậm chí hôm qua Khâu Hi Thành điện cho hắn, hắn cũng không nghe máy.
Dạo này cứ rảnh là hắn sẽ chạy đến quán bar uống rượu. Vừa uống vừa rối rắm suy nghĩ xem mình có phải bị gay không.
Hắn không thừa nhận bản thân đã bị bẻ cong.
Nhưng hắn phải thừa nhận là hắn đã thật sự thích Khâu Ngôn Chí.
Hắn hình như cong rồi.
Nghĩ đến đây Phí Tư Hạo có chút đau khổ mà uống rượu.
Hắn có chút hận Khâu Hi Thành vì đã đưa ra ý tưởng chó chết để hắn đi làm bạn trai của Khâu Ngôn Chí.
Nhưng khi hắn nghĩ đến khuôn mặt và nụ cười tủm tỉm của Khâu Ngôn Chí, lại cảm thấy mọi chuyện cũng không tệ đến vậy.
Đúng là điên mẹ nó rồi.
Phí Tư Hạo nốc sạch rượu trong ly.
Hắn uống rất nhiều, thế nên lúc Khâu Ngôn Chí nhắn tin hỏi hắn cây cầu kia tên gì còn làm hắn hơi ngơ ra một hồi.
Cầu? Cầu gì?
Hắn suy nghĩ một lúc mới nhớ ra.
Đó là nơi mà hắn và Khâu Ngôn Chí đã từng tới trước khi ‘xác nhận mối quan hệ’.
Phí Tư Hạo bỗng nhiên nhớ đến ngày hôm đó ánh đèn trên sông rất sáng. Nhưng đôi mắt Khâu Ngôn Chí dường như lại càng sáng hơn.
… Có thể, ngày hôm đó Khâu Ngôn Chí đã yêu hắn rồi.
Phí Tư Hạo như đã thông suốt, hắn đột nhiên đập mạnh ly rượu lên bàn.
Kệ mẹ nó! Cong thì cong, sợ cái đếch gì!
So với mấy tên cong queo khác, hắn tốt xấu gì cũng có sẵn bạn trai!
Nghĩ đến Khâu Ngôn Chí, Phí Tư Hạo cảm thấy tim mình nóng lên, rất muốn gặp cậu.
Nhưng Khâu Ngôn Chí đã nói là đi ngủ, Phí Tư Hạo không muốn quấy rầy cậu vì thế ra khỏi quán bar bắt một chiếc tắc xi: “Đến cầu Doanh Dục bác tài ơi!”
Phí Tư Hạo say khướt bước xuống xe tắc xi.
Sau đó hai mắt lim dim nhìn xung quanh.
Có hai người đang đứng bên kia cầu… Dường như là đang hôn nhau?
Đã vậy hình như còn là hai thằng đực rựa nữa.
Ais, thật là quá suy đồi!
Khoe cái gì? Hắn cũng có bạn trai, ngày mai hắn sẽ dắt bạn trai ra đây hẹn hò!
Phí Tư Hạo lảo đảo đi qua đó nhưng mới vừa đi được hai bước hắn đã hoàn toàn choáng váng ngay tại chỗ.
Chờ chút.
Tại sao hai người đối diện lại trông giống bạn trai hắn và anh họ tàn tật của bạn trai hắn vậy?!!
Phí Tư Hạo dùng sức dụi mắt nhìn kỹ lại, sau đó thở phào một hơi.
Uầy, không phải hôn môi mà là Khâu Ngôn Chí đang đeo vòng cổ cho anh họ tàn tật của cậu ấy. Vừa rồi là hắn nhìn lầm rồi.
Suýt chút nữa hắn còn cho rằng Chi Chi và anh họ mình loạn luân, còn hắn thì bị cắm sừng haha.