Editor: Cô Rùa
*
Khi Hạ Châu kẹp tấm ảnh thẻ kia vào trong album tốt nghiệp và đặt nó lên kệ như cũ, tâm trạng anh đã bình ổn hơn rất nhiều.
Anh đã không còn là một Hạ Châu bốc đồng, dễ cáu kỉnh kéo Khâu Ngôn Chí từ hành lang đến phòng tắm trong cơn phẫn nộ và xối nước lạnh cho cậu tỉnh táo lại khi nghe thấy cậu nói thích anh là bởi vì anh giống Tần Hạ nữa rồi.
Khách quan mà nói, hiện tại anh rất tự giác.
Hạ Châu nhớ lại lúc mình bị người ta treo trên tòa nhà cao tầng, anh vươn tay ra tháo sợi dây thừng quanh cổ tay trái và nhảy xuống.
Anh đã nhìn camera và nói:
Khâu Ngôn Chí, em phải ra ngoài.
Nếu không phải thời gian có hạn, thì có lẽ trước khi nhảy xuống anh đã nói một đống câu dông dài tựa như nam thứ trong phim truyền hình rồi.
Nói thật, anh đều đã nghĩ xong những gì mà mình định nói vào lúc đó.
Có lẽ anh muốn nói: Khâu Ngôn Chí, em phải ra ngoài. Rời khỏi thế giới hư ảo hỗn loạn này và trở lại với thế giới thực của em.
Sống một cuộc sống chân thật và yêu một con người thật sự.
Lúc ấy anh đã quyết định sẽ buông tay và gạch bỏ bản thân ra khỏi tương lai của Khâu Ngôn Chí. Nhưng không ngờ rằng anh lại có thể bước ra khỏi game.
Sau khi ra khỏi game và đến với thế giới ‘thực’ của Khâu Ngôn Chí đã làm Hạ Châu quá đỗi vui mừng.
Hơn nữa trong thời gian này Khâu Ngôn Chí còn luôn đối tốt với anh, khiến anh nhất thời quên mất thân phận của mình.
Khâu Ngôn Chí hôn anh, yêu thương nhìn anh, nói muốn làm thẻ căn cước cho anh, muốn cùng anh trốn khỏi nơi này, muốn lên kế hoạch tương lai cùng anh.
Đã gần như tạo cho Hạ Châu một ảo tưởng rằng Khâu Ngôn Chí và anh là thật lòng yêu nhau và muốn ở bên nhau suốt đời.
Mãi đến khi nhìn thấy bức ảnh của Tần Hạ, anh mới bị đánh trở về nguyên hình.
—— Cho dù anh có bước ra khỏi game thì anh vẫn chỉ là một NPC, là một NPC giống với người mà Khâu Ngôn Chí thích.
“Em chuẩn bị xong rồi nè, tụi mình ra coi phim thôi anh.”
Khâu Ngôn Chí đi tới, ôm lấy eo Hạ Châu từ phía sau, giọng nói có hơi khàn, “Vừa rồi em mới gọi gà rán á, lát nữa tụi mình có thể vừa ăn vừa xem phim.”
Phải buông tay sao?
Hạ Châu tự hỏi bản thân mình.
“Hạ Châu, anh thích xem thể loại gì dọ?” Khâu Ngôn Chí thơm lên má anh một cái, cười tít mắt.
Hạ Châu im lặng một lúc, sau đó xoay người vòng tay ôm lấy eo Khâu Ngôn Chí, cúi đầu hôn lên môi cậu, nói: “Em thích xem gì thì anh xem cái đó.”
Không.
Anh không buông đâu.
Trừ khi Tần Hạ xuất hiện, nếu không anh có chết cũng không buông.
Hạ Châu anh đứng trước mặt Khâu Ngôn Chí đã sớm không còn tự trọng rồi.
Gần đây Khâu Ngôn Chí cảm thấy Hạ Châu cứ là lạ chỗ nào, nhưng cậu cũng không biết lạ chỗ nào hết.
E hèm, chính là khoảng thời gian này Hạ Châu luôn thích dính lấy cậu.
Bởi vì Khâu Ngôn Chí còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, nên phải ra ngoài đi làm.
Nhưng mỗi lần Khâu Ngôn Chí ra ngoài, Hạ Châu đều nhìn cậu bằng ánh mắt của một con cún lớn bị bỏ rơi ở nhà.
Khiến trái tim Khâu Ngôn Chí đều tan ra, thật sự chỉ muốn gọi điện thoại và nói hôm nay ông đây đếch đi làm.
Nhưng nghĩ lại, vẫn quyết định kiềm nén lại cơn xúc động, tiến tới ôm lấy Hạ Châu và hôn anh, mãi đến khi sắp bay một lớp da mới miễn cưỡng buông ra, dặn Hạ Châu ở nhà phải chăm chỉ tập hồi phục rồi mới mở cửa ra ngoài.
Hai ngày nay thân thể Hạ Châu đã hồi phục lại rất tốt.
Khi Khâu Ngôn Chí đi làm về, cậu nhìn thấy xe lăn trống rỗng được đặt sang một bên, đồng thời nghe thấy trong bếp thoáng truyền ra vài tiếng cắt gọt.
Khâu Ngôn Chí giật thót người.
—— Hạ Châu đang nấu cơm!
Khâu Ngôn Chí đóng cửa lại, lập tức chạy đến phòng bếp.
Quả nhiên nhìn thấy Hạ Châu đang cau mày cắt rau với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Đừng mà anh ơi! Chuyện nấu cơm này không hợp với anh đâu!
Khâu Ngôn Chí còn chưa kịp nói gì thì Hạ Châu đã đổ đống rau vừa cắt vào trong chảo dầu.
Hạ Châu còn chưa đổ vào hết thì dầu trong chảo đã kêu lên ‘tách tách’, làm Hạ Châu sợ đến đứng hình.
Nhưng Khâu Ngôn Chí mắt tinh nhìn thấy rõ ngón tay trái của anh đột nhiên hơi rụt lại.
Chắc chắn là bị dầu bắn trúng rồi.
Khâu Ngôn Chí lập tức đau lòng bước tới.
Hạ Châu thấy Khâu Ngôn Chí thì có hơi bất ngờ: “Khâu Ngôn Chí, sao em về rồi?”
“Hôm nay em tan làm sớm.” Khâu Ngôn Chí vừa nói vừa kéo Hạ Châu ra phía sau và tắt bếp.
Khâu Ngôn Chí nắm lấy tay Hạ Châu nhìn một lượt, quả nhiên nhìn thấy trên tay anh có một mụn nước nhỏ màu đỏ.
Khâu Ngôn Chí nhíu mày giữ chặt tay Hạ Châu, mở vòi nước xối lên tay anh, vẻ mặt đau đớn nói: “Sao anh lại tự nhiên muốn nấu cơm?”
Hạ Châu nói: “Em làm việc cả ngày vất vả rồi, về nhà còn phải nấu cơm thì sẽ rất mệt.”
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại hoá thành một tiếng thở dài bất lực, nói: “Anh đau không?”
Hạ Châu lắc đầu cười nói: “Không đau.”
Khâu Ngôn Chí lườm anh một cái, tức giận nói: “Không đau mới lạ á, làm như em chưa bao giờ bị bỏng vậy!”
Hạ Châu hỏi: “Em cũng từng bị bỏng rồi sao?”
Khâu Ngôn Chí nói: “Đương nhiên rồi, nhưng đó là chuyện hồi còn nhỏ, giờ em cũng không ngốc như vậy.”
Hạ Châu cũng không phải bị bỏng rất nghiêm trọng, Khâu Ngôn Chí để tay anh dưới vòi nước 15 phút xong lại kéo anh ra khỏi phòng bếp, cậu cầm hộp y tế đến, cẩn thận bôi thuốc mỡ cho anh.
Lúc Khâu Ngôn Chí bôi thuốc vô cùng cẩn thận, hàng mi dài buông xuống trên gương mặt trắng nõn của cậu, trông rất nghiêm túc và tập trung.
Hạ Châu không thấy đau tay nhưng trong lòng lại thấy ngứa râm ran.
Sau đó anh rướn người tới hôn lên môi Khâu Ngôn Chí.
Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, kỹ năng hôn của Hạ Châu đã cải thiện đáng kể, còn chưa có làm gì mà đã làm đuôi mắt Khâu Ngôn Chí ướt sũng.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy nếu cứ hôn nữa là bảo đảm tới công chuyện, nên duỗi tay đẩy ngực Hạ Châu ra, thở không ra hơi nói: “Hạ Châu…”
Hạ Châu ghé vào tai Khâu Ngôn Chí thì thầm: “Khâu Ngôn Chí, anh gần như khoẻ hẳn rồi, em có muốn cầm thú cũng không sao đâu.”
Khâu Ngôn Chí nghe xong, lỗ tai đỏ phừng một cái: “Tối, tối qua anh… Nghe thấy à?”
Trong giọng Hạ Châu lẫn theo ý cười nhàn nhạt, làm người ta nghe mà nóng hết cả tai: “Ừ, nghe thấy ai đó cứ mặc niệm là không được quá cầm thú.”
Lúc này toàn bộ mặt Khâu Ngôn Chí đều nóng ran.
Hai người nhanh chóng chuyển đến phòng ngủ.
Có lẽ là vì cuối cùng cũng xác định được mình thích Hạ Châu, hoặc có thể vì đây là thế giới thực nên có chút chênh lệch với game.
Vì vậy Khâu Ngôn Chí có chút căng thẳng.
Hạ Châu cũng nhận ra điều này, anh tiến tới hôn lên mi mắt cậu, nói: “Nếu thấy sợ thì em cứ nhắm mắt lại.”
Khâu Ngôn Chí lắc đầu, khẽ nói: “Em muốn nhìn anh.”
Ánh mắt Hạ Châu tối sầm.
Sau khi cởi cà vạt của Khâu Ngôn Chí xuống, anh không có để nó sang một bên mà là lấy nó phủ kín mắt Khâu Ngôn Chí lại.
Giọng Khâu Ngôn Chí có chút run run: “Hạ, Hạ Châu?”
Hạ Châu dịu dàng dùng cà vạt buộc sau đầu cậu và thắt nút lại, sau đó hạ giọng hỏi cậu: “Khâu Ngôn Chí, anh là ai?”
“… Hạ Châu.”
Hạ Châu cuối cùng vừa lòng mà cúi người hôn cậu.
Khi Khâu Ngôn Chí tỉnh lại vào ngày hôm sau, cổ họng cậu đã khản đặc.
… Chẳng biết tối qua anh Hạ nào đó bị làm sao, không những bịt mặt cậu mà còn như một tên điên bắt cậu gọi tên anh.
Nghĩ đến đây Khâu Ngôn Chí lập tức thúc một cú tàn nhẫn lên người đàn ông bên cạnh.
Nào biết tay chân không còn sức, cú đấm kia liền thành đấm yêu.
Hạ Châu kéo người ôm vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi và mắt cậu.
Khâu Ngôn Chí lập tức kiểu ‘tầm này liêm sỉ gì nữa’ mà hết dỗi, cậu nhắm mắt lại lười biếng nép vào lòng Hạ Châu.
“Hình như em bị muộn làm rồi.” Hạ Châu có chút áy náy nói.
Đi làm?!
Khâu Ngôn Chí mở choàng mắt, lập tức bừng tỉnh, ngồi bật dậy cầm lấy quần áo bên cạnh mặc vào. Nhưng mặc được một nửa, cậu mới nhớ ra cái gì đó, sau đó thở nhẹ nhõm một hơi, cởi đồ ra lại, tiếp tục làm ổ trong lòng Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí khàn giọng lười nhác nói: “Hôm nay em không có đi làm.”
Hạ Châu có chút vui vẻ mà ôm cậu hôn lần nữa.
Khâu Ngôn Chí nói: “À đúng rồi, em mới nhận một công việc mới, ngày mai phải đi công tác.”
Hạ Châu hỏi: “Em đi đâu?”
Khâu Ngôn Chí dụi dụi ngực Hạ Châu, có chút không tình nguyện nói: “Berlin nè anh.”
Quá xa.
Hạ Châu nhíu mày, hỏi: “Em đi bao lâu?”
“Ba ngày ạ.”
Hạ Châu yên lặng một chập, năm ngón tay luồn vào mái tóc Khâu Ngôn Chí, khẽ nói: “Anh sẽ rất nhớ em.”
Khâu Ngôn Chí chớp mắt, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Em cũng vậy.”
Hạ Châu nghe xong, lại nghiêng người tới hôn lên vầng thái dương cậu.
Khâu Ngôn Chí bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nói: “Nếu ngày mai em phải đi công tác thì hôm nay tụi mình đi hẹn hò nha.”
Khâu Ngôn Chí mím môi: “Tụi mình hình như còn chưa có chính thức hẹn hò lần nào.”
“Được.” Hạ Châu nói, “Vậy bây giờ đi luôn sao?”
Khâu Ngôn Chí trầm ngâm một lúc, lại gối lên tay Hạ Châu, lười chảy mỡ nói: “Em không muốn cục cựa tí nào hết, để lát nữa rồi đi nha anh.”
Một câu ‘để lát nữa’ này đã để đến hai giờ chiều.
Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu cũng không có lên kế hoạch hẹn hò phức tạp hay thơ mộng nào, họ giống bao cặp đôi bình thường khác, đi ăn, đi xem phim và đi công viên giải trí.
Thứ nhất là vì thân thể hai người bây giờ không thích hợp với những vận động mạnh.
Hai là vì cuộc hẹn này quá vội vàng, nên cũng chưa có thời gian chuẩn bị kỹ.
Ba là vì bọn họ không có tiền, không đủ khả năng để thực hiện những hạng mục quá cao.
Tuy nhiên Khâu Ngôn Chí cảm thấy chỉ cần ở bên cạnh Hạ Châu thì cho dù có chơi trò gì cậu cũng đều thấy vui.
Trừ chuyện Khâu Ngôn Chí không biết sợ chết mà vào nhà ma.
Thật ra Khâu Ngôn Chí vẫn luôn muốn vào nhà ma, nhưng lại chẳng có ai đi cùng, cũng không có can đảm. Hôm nay có Hạ Châu bên cạnh nên mới lấy hết can đảm để bước vào.
Nhưng vừa vào chưa được bao lâu, đã sợ tới mức nhắm nghiền mắt lại, kéo tay Hạ Châu đi về phía trước.
Lẽ ra Khâu Ngôn Chí đã có thể nhắm mắt đi hết cả con đường nhưng lúc sắp ra ngoài, cậu lại vô tình thả lỏng cảnh giác. Kết quả vừa mới mở mắt ra, đã trông thấy một con ma nữ mắt xanh lưỡi đỏ vọt tới trước mặt mình.
Cho dù Hạ Châu đã nhanh chóng ôm Khâu Ngôn Chí vào lòng, nhưng vẫn để lại bóng ma tâm lý vô cùng lớn cho Khâu Ngôn Chí.
Từ sau khi ra khỏi nhà ma, chân cậu như nhũn ra không thể đi nổi nữa, đành phải ngồi lên một chiếc ghế dài bên cạnh, sau đó mè nheo Hạ Châu đi mua kem cho mình.
Khâu Ngôn Chí ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi và cúi đầu chơi điện thoại.
Kết quả còn chưa chơi xong trận game đã thấy một cái bóng đen xuất hiện trước mặt mình.
Hạ Châu về nhanh vậy?
Khâu Ngôn Chí vui vẻ ngẩng đầu lên: “Hạ…”
Sau đó cậu lập tức sững người.
Một người đàn ông mặc vest đen cao cấp đứng trước mặt cậu.
Mái tóc của hắn được vuốt lên, lộ ra vầng trán sáng ngời, nhưng sắc mặt lại có hơi tái nhợt, khiến cho đôi mắt hắn lại càng sắc như dao.
Quan trọng nhất chính là —— Hắn có một gương mặt như đúc với Hạ Châu.
“Hạ Viễn, lâu rồi không gặp.”
Người đàn ông mỉm cười.