Editor: Cô Rùa
*
Chẳng mấy chốc Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu đã bận đến bù đầu.
Bởi vì dự án lần này có liên quan đến hợp tác với một số công ty của Đức, cho nên chỉ mới trong vòng hai tuần ngắn ngủi mà cả hai đã ra nước ngoài tận ba lần.
Mới đầu Hạ Châu cứ ngỡ rằng đây là lần đầu tiên Khâu Ngôn Chí làm phiên dịch, cho nên sẽ khó tránh khỏi gặp một chút khó khăn, nhưng ai ngờ Khâu Ngôn Chí lại rất thành thạo về nghiệp vụ và quy trình, dĩ nhiên không phải là bộ dáng của tay mơ.
Hạ Châu bắt đầu tò mò với cuộc sống đời thực của Khâu Ngôn Chí, có một buổi tối trước khi đi ngủ, Hạ Châu quay sang hỏi Khâu Ngôn Chí đã làm công việc gì trước khi đến đây.
Khâu Ngôn Chí trả lời rằng cậu cũng làm phiên dịch viên.
Hạ Châu vốn định hỏi rất nhiều, hỏi về gia đình và sinh hoạt hằng ngày của cậu, hỏi cậu có đứa bạn thân chí cốt nào hay không, anh muốn biết càng nhiều hơn về Khâu Ngôn Chí.
Nhưng Hạ Châu còn không chưa kịp hỏi ra khỏi miệng thì chợt nhận ra Khâu Ngôn Chí đã say giấc từ hồi nào không hay, đáy mắt còn mang theo quầng thâm.
… Trong khoảng thời gian này cậu thật sự đã rất là vất vả.
Hạ Châu có chút đau lòng mà vu0t ve gương mặt mệt mỏi của cậu, anh tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh cậu, sau đó cũng theo cậu vào giấc ngủ.
Lần cuối cùng từ sân bay đi ra, hai người đều đã kiệt sức.
Chiếc xe màu đen chậm rãi rời khỏi sân bay, tài xế mở miệng: “Tổng giám đốc Hạ…”
“Suỵt.” Hạ Châu ngắt lời hắn, “Nhỏ giọng chút.”
Tài xế ngẩng đầu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, phát hiện Khâu Ngôn Chí hơi gật gà gật gù, giống như là đang ngủ.
Tài xế nhỏ giọng hỏi: “… Vẫn đưa cậu Khâu về nhà của cậu ấy trước hay sao ạ?”
Hạ Châu cẩn thận để đầu Khâu Ngôn Chí tựa lên vai mình, nhẹ giọng nói: “Về nhà tôi.”
Sau khi về đến nhà, Khâu Ngôn Chí đã ngủ say đến không còn biết gì.
Hạ Châu cẩn thận ôm cậu từ trên xe xuống, bế cậu về phòng.
Hạ Châu đặt Khâu Ngôn Chí lên giường, sau đó lại cởi áo ngoài ra giúp cậu, đắp chăn lên cho cậu.
Khâu Ngôn Chí quả thật ngủ rất say, dù bị người ta quấy rầy cả quãng thời gian dài như vậy mà cũng không có chút dấu hiệu sẽ tỉnh lại, cậu chỉ nói mê vài câu sau đó lại trở người tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
Hạ Châu nhìn bộ dáng của cậu mà cười khẽ, sau đó chỉnh lại góc chăn cho cậu.
Đến buổi tối Khâu Ngôn Chí lờ mờ tỉnh dậy, cậu vẫn còn ngái ngủ mà nhìn Hạ Châu bên cạnh, sau đó lại nhắm mắt một lần nữa, đồng thời nhích người lại gần Hạ Châu.
“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu nhỏ giọng hỏi, “Em chuyển tới đây có được không?”
Khâu Ngôn Chí nhắm mắt ậm ừ một tiếng.
Sau đó đã bị Hạ Châu ôm chầm lấy, nhẹ hôn lên trán rồi dịu dàng ôm vào lòng.
Lúc Khâu Ngôn Chí tỉnh dậy thì đã là một giờ chiều, mặt trời đã chói chang trên bầu trời.
Cậu duỗi người một cái sau đó kéo dép lê đi vào toilet.
Tiếp đó mắt nhắm mắt mở cầm bàn chải lên đánh răng, vừa chà được một nửa thì chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Chờ chút.
Hiện tại cậu đang ở đâu đây?
—— Là nhà của Hạ Châu.
Vậy thì tại sao cậu lại có thể cầm bàn chải của mình, dùng chính kem đánh răng của mình và mang dép lê của mình chứ? Hơn nữa bàn chải điện này cậu còn mới mua từ tuần trước, đế sạc không dây của nó vẫn là con vịt vàng siêu cấp đáng yêu kia!
Khâu Ngôn Chí tức tốc đánh răng rửa mặt xong, đẩy cửa toilet đi ra ngoài.
Sau đó cậu tìm thấy đồ ngủ của mình trong phòng ngủ của Hạ Châu, tìm thấy chậu hoa của mình ngoài ban công nhà Hạ Châu, thậm chí ngay trong bể cá của Hạ Châu còn nhìn thấy được con cá hề mà cậu nuôi.
Khâu Ngôn Chí động não một chút, sực nhớ ra đêm qua có nghe thấy Hạ Châu hỏi cậu là có muốn chuyển đến đây không.
… Hoá ra đó không phải là mơ à.
Hành động cũng nhanh ghê.
Khâu Ngôn Chí nhanh chóng tiếp nhận chuyện này, cậu sờ sờ bụng đi vào phòng bếp, lấy một hộp sữa bò từ trong tủ lạnh ra.
“Khâu Ngôn Chí.” Một giọng nói u oán vang lên, là Đại Hoàng, “Đã lâu lắm rồi chưa thấy ngài gọi em ra.”
Khâu Ngôn Chí nhìn Đại Hoàng một cái: “Khoảng thời gian này tôi khá bận.”
Đại Hoàng lăn một vòng trên bàn: “Mấy nay em chán muốn ch3t, trừ ngài ra thì chẳng có ai có thể nhìn thấy em, cũng không có ai có thể nói chuyện được với em.”
Khâu Ngôn Chí nói: “Thế ba năm trước không có tôi, em sống thế nào hả?”
Đại Hoàng cúi thấp đầu xuống: “… Ba năm đó ngày nào cũng như tra tấn em vậy.”
Đại Hoàng dường như không muốn tiếp tục đề tài này, nó lượn quanh nhà Hạ Châu một vòng, sau đó nói: “Ngài thật sự không muốn ra ngoài nữa à? Thật lòng nghiêm túc làm việc tại công ty của Hạ Châu sao? Tiếp tục sống cùng nhau, sau đó… Sau đó kết hôn với anh ta, cứ vậy mà sống an yên cả đời ư?”
Động tác trên tay của Khâu Ngôn Chí hơi dừng lại, sau đó cậu rũ mắt xuống: “Cứ vậy mà sống an yên cả đời không tốt à? Sao vậy, sau này tôi không bỏ tiền ra mua thẻ, cũng không dựa theo diễn biến của game nên em không vui hửm?”
“Sao em có thể vì chuyện này mà không vui chứ?” Đại Hoàng cau mày, “Là một trí năng hỗ trợ thông minh, nhiệm vụ của em chính là khiến người chơi có thể vui vẻ trong thế giới game mà.”
Đại Hoàng tạm dừng, sau đó lại bay đến trước mặt Khâu Ngôn Chí: “Khâu Ngôn Chí, tình huống bây giờ có làm ngài vui không?”
Ngay khi Khâu Ngôn Chí đóng tủ lạnh lại, cậu chợt phát hiện trên cửa tủ lạnh có dán một tờ giấy ghi chú.
“Không biết khi nào thì em dậy nên anh để cơm ở trong lò vi sóng, nếu không thích thì bảo dì Trương nấu món khác cho em ăn. Còn nữa, không được uống sữa bò trực tiếp từ tủ lạnh, anh có để sẵn một hộp nhiệt độ bình thường ở trên bàn rồi đấy.”
Nét chữ của Hạ Châu vô cùng đẹp, cứng cáp mạnh mẽ, Khâu Ngôn Chí gần như có thể tưởng tượng ra được Hạ Châu đã dùng vẻ mặt nghiêm túc như thế nào để viết xuống đôi ba câu dặn dò này.
Khâu Ngôn Chí nhịn không được mà cười tủm tỉm, cậu nhìn thoáng qua hộp sữa bò trong tay mình, lại bỏ nó về trong tủ lạnh.
Sau đó cậu xé tờ giấy ghi chú xuống, gấp nó lại rồi nhét vào trong ốp điện thoại.
“Rất vui.”
Khâu Ngôn Chí cười nói.
Khâu Ngôn Chí biết Đại Hoàng muốn nói gì.
Suy cho cùng, đây cũng chỉ là một trò chơi và Hạ Châu vẫn chỉ là một NPC.
Thế giới trước mặt cậu và những người mà cậu thấy đều chỉ là một dãy số liệu hư cấu.
Khâu Ngôn Chí hiểu ý của Đại Hoàng, cũng hiểu được nỗi lo lắng của nó.
Khâu Ngôn Chí thừa nhận cậu cô đơn.
Khâu Ngôn Chí thừa nhận cuộc sống ngoài hiện thực của cậu không bằng ở trong game.