Editor: Cô Rùa
*
Khâu Kình Thương: “…”
Hạ Châu: “…”
Tình hình rất chi là tình hình.
Nói thật, Khâu Ngôn Chí cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nãy giờ cậu vẫn luôn mang tai nghe, hơn nữa phòng này cách âm còn rất tốt, cho nên cậu căn bản không biết Hạ Châu và Khâu Kình Thương đã xảy ra tranh chấp gì ở bên ngoài.
Cậu chỉ nghe được câu cuối cùng mà Khâu Kình Thương gằn giọng hỏi Hạ Châu lúc cánh cửa này mở ra thôi.
Nhưng vì không nghe được cuộc đối thoại trước đó, cho nên Khâu Ngôn Chí cũng không đoán ra được những lời này có ý gì.
Cậu chỉ biết ba cậu đã phát hiện cậu thực tập ở chỗ này.
Hơn nữa tâm trạng bây giờ của ông ấy còn vô cùng xấu.
Khâu Ngôn Chí là một tên thức thời, cậu yên lặng đặt laptop sang một bên rồi nhảy xuống giường.
Khâu Kình Thương rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng giọng điệu lại không còn lưu loát: “… Sao con lại ở đây?”
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua sắc mặt của Khâu Kình Thương, nhỏ giọng nói: “… Con tới đây thực tập.”
Thực tập?
Mới tuần trước nó còn từ chối ông mà bây giờ lại lon ton chạy đến công ty Hạ Châu để thực tập?
Khâu Kình Thương cảm thấy cái thằng trời đánh này nhất định là muốn chọc ông tức ch3t.
Khâu Ngôn Chí có chút không rõ nguyên do hỏi Hạ Châu: “… Nãy hai người ở bên ngoài nói gì vậy?”
Cho dù Khâu Kình Thương biết cậu thực tập ở công ty Hạ Châu thì cũng đâu cần phải tức giận đến vậy.
Hạ Châu do dự một chút, nói với Khâu Ngôn Chí: “Bác trai nghe được chút tin đồn và tai tiếng về anh.”
Khâu Ngôn Chí ngớ ra một hồi mới kịp phản ứng lại, sau đó cười ha hả nói: “Úi giời, ba à, cái này có gì mà tức giận chứ, người kia là con đó, là con á trời! Là con và Hạ Châu bị người ngoài bắt gặp!”
Khâu Kình Thương: “…”
Khâu Kình Thương dùng ánh mắt dữ tợn xẻo Khâu Ngôn Chí một cái: “Làm sao? Nhân vật chính là con nên còn rất hãnh diện à?”
Khâu Ngôn Chí lập tức thu lại nụ cười, đàng hoàng nói: “… Dạ không.”
Lúc này điện thoại của Hạ Châu chợt vang lên, Hạ Châu nhìn thoáng qua Khâu Kình Thương, sau đó chuẩn bị tắt máy.
Khâu Kình Thương nói: “Không cần phải để ý đến cha con tôi, cậu đi nghe điện thoại đi.”
Hạ Châu nói một tiếng xin lỗi, xong rồi xoay người ra ngoài tấm bình phong nghe điện thoại.
“Con làm gì ở công ty Hạ Châu và đã làm được mấy ngày rồi?” Khâu Kình Thương hỏi.
Khâu Ngôn Chí ngoan ngoãn trả lời: “Con làm phiên dịch tiếng Đức, mới đến vào sáng hôm qua.”
Khâu Kình Thương: “… Sáng hôm qua mới đến mà chiều đã gây ra lùm xùm rồi?”
Khâu Ngôn Chí ngượng nghịu cúi thấp đầu.
Khâu Kình Thương thở dài một hơi, xoa xoa huyệt thái dương của mình, có chút thương tâm nói: “Thật ra ba đã sắp xếp một công việc càng thích hợp với con hơn, nhưng nếu con không muốn đi làm mà chỉ muốn hẹn hò yêu đương thế này thì ba cũng đành chịu, vậy con cứ đần mặt thối ở đây đi.”
Khâu Ngôn Chí biện minh nói: “Thật ra con thực tập ở đây tốt lắm, chuyên ngành của con cũng là cái này mà, bảo con đến công ty ba chẳng phải là bắt con học quản trị kinh doanh gì gì sao? Con không có hứng thú với cái đó… Vả lại, lỡ con đến công ty nhà mình thực tập, mọi người đều biết con và đối xử đặc biệt với con thì sao, chỉ có thực tập ở môi trường xa lạ không thân không thích như thế này thì con mới có thể trải nghiệm được thực tế, mới có thể nghiêm túc làm việc được…”
Khâu Kình Thương: “Cho nên nghiêm túc làm việc mà con nói chính là trốn làm chạy đến văn phòng Hạ Châu chơi game hả?”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Khâu Ngôn Chí gần như muốn dúi đầu vào đất.
Khâu Kình Thương có chút hận sắt không thành thép mà nhìn Khâu Ngôn Chí: “Con thích cậu ta đến vậy sao?”
Hạ Châu đã kết thúc cuộc gọi, anh đang định trở vào thì kết quả mới đi hai bước đã nghe thấy Khâu Kình Thương hỏi câu này.
Bước chân của Hạ Châu chợt dừng lại, đứng nguyên tại chỗ.
Khâu Ngôn Chí thật sự không hiểu, việc cậu đến công ty Hạ Châu thực tập chỉ là một chuyện vặt vãnh mà thôi, tại sao Khâu Kình Thương lại có thể đưa ra kết luận rằng cậu thích Hạ Châu chứ.
Mà cũng phải thôi, trong mắt Khâu Kình Thương bây giờ cậu và Hạ Châu chính là một đôi tình nhân đã đính hôn, vì vậy Khâu Ngôn Chí cũng không có ý định tranh cãi thêm, nên cúi đầu nói.
“Vâng, con thích anh ấy đến vậy đấy.”
Khâu Ngôn Chí nói xong thì hơi ngước đầu lên, vừa khéo nhìn thấy Hạ Châu đứng gần đó.
Khâu Ngôn Chí lập tức cảm thấy rất xấu hổ.
Cậu không ngờ Hạ Châu đã trở về và còn đứng đó nghe toàn bộ nữa.
Đôi mắt đen như mực của Hạ Châu nhìn chằm chằm cậu, nhìn đến hai má cậu đều phát nóng, làm cậu có hơi mất tự nhiên mà dời tầm mắt đi.
Khâu Kình Thương và Hạ Châu vào phòng họp ký hợp đồng.
Khâu Ngôn Chí ngồi ở trước bàn làm việc của Hạ Châu, bóc một viên kẹo ra ăn. Ăn xong rồi, lại ngồi chỗ đó nhàm chán mà gấp hạc bằng giấy gói kẹo, cậu muốn dùng giấy bọc kẹo màu sắc rực rỡ này để gấp một con hạc thật là xịn sò, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không gấp được nên hồn, cuối cùng lại chuyển sang gấp một hình trái tim, kết quả cũng chả tốt hơn là bao.
Khâu Ngôn Chí thở dài, chuẩn bị bỏ cuộc thì lại thấy Hạ Châu đẩy cửa đi vào.
Hạ Châu đi đến trước mặt Khâu Ngôn Chí, hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Khâu Ngôn Chí buồn bực nói: “Em muốn gấp hạc giấy nhưng em quên cách gấp rồi.”
Hạ Châu duỗi tay qua, cầm lấy giấy gói kẹo trước mặt cậu sau đó chăm chú gấp hạc.
Năm ngón tay thon dài và cân đối của anh không ngừng chuyển động giữa giấy bọc kẹo màu sắc rực rỡ, trông rất là bắt mắt, chẳng mấy chốc một con hạc giấy xinh đẹp đã xuất hiện trước mặt Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí nhìn con hạc giấy đã xếp xong, thốt lên một câu kinh ngạc: “Hạ Châu! Anh khéo tay thật đó, thật giống…”
… Giống Tiểu Rác Rưởi.
Khâu Ngôn Chí phanh xe lại kịp thời.
“Khéo tay giống gì?” Hạ Châu hỏi.
Khâu Ngôn Chí nói: “… Giống con gái í, anh học hồi nào á?”
Hạ Châu mỉm cười đưa hạc giấy cho Khâu Ngôn Chí: “Không nhớ nữa, anh gấp theo cảm giác thôi.”