Hôm Nay Ta Sẽ Làm Đoá Hoa Này Nở Rộ

Chương 4: Thỏa thuận




Đột nhiên bị một tên đàn ông lạ mặt đè lên, Hạo Hiên chợt cảm thấy như tim muốn nhảy ra ngoài. Hai người không ai nói gì, cứ thế mà nhìn chằm chằm nhau, bầu không khí liền mang theo vài tia ám muội.

Cậu mở to mắt trừng hắn, lên tiếng phá vỡ sự im lặng, “Anh làm cái gì vậy hả? Đè người ta như thế là sao?” Hạo Hiên thực tình không dám to tiếng, chỉ biểu hiện hơi khó chịu. Cậu tự biết kẻ trước mặt nguy hiểm tới cỡ nào, lỡ như làm hắn nổi giận, há chẳng phải là tự chôn sống bản thân ư?

“…” Kẻ kia không nói gì, vẫn chỉ như cũ mắt dán lên khuôn mặt trắng bóc xinh đẹp của cậu, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ hai người đang làm việc không đoan chính với nhau. Bất chợt, hắn đưa mặt lại gần, môi kề lên cổ Hạo Hiên, không báo trước mà cắn một phát sâu vào da thịt, ứ cả máu.

Tự nhiên bị cắn một cái đau điếng, cậu không kiềm được kêu nhẹ, “Aaa”. Cậu hai tay dùng sức cố đẩy kẻ kia ra, nhưng hắn ta lại không nghe theo, vẫn cứ hung bạo liếm mút cổ cậu. . Ngôn Tình Trọng Sinh

“Anh làm cái trò gì vậy, thả tôi ra!” Hạo Hiên không chịu nổi, vung mạnh tay một cái, cùi chỏ đập vào má tên kia. Kẻ nào đó vì đang không đề phòng mà bị đập trúng, môi lưỡi liền buông tha cổ cậu. Mặc dù vậy, hắn cũng không hề biểu lộ tức giận. Nhìn cậu, hắn mở miệng nói, “Máu của ngươi rất ngon, hợp ý ta.”

“…” Cái gì? Tên điên này vậy mà lại thích uống máu người, là ma cà rồng ư? Vậy cậu há chẳng phải sẽ bị hút máu cho tới chết sao? “Không được, không được!” Cậu hét thầm. Hạo Hiên cậu còn nhiều điều bản thân muốn làm, cứ như vậy mà bị hút cạn máu thành cái xác khô thì không thể chấp nhận được! Nghĩ xong, cậu liền vùng dậy muốn bỏ chạy.

Không cho Hạo Hiên cơ hội đó, ma vương túm tay cậu, kéo người lại. Đột nhiên bị kéo từ đằng sau, Hạo Hiên mất thăng bằng, ngã ngược vào trong lòng kẻ kia. Bị hai tay hắn siết chặt quanh người, cậu bất lực cựa quậy, hai chân quơ quơ trên không trung.

“Đây là ma giới, còn ta là ma vương, ngươi muốn chạy cũng không thoát được đâu.” Thấy Hạo Hiên im lặng, ma vương nói tiếp, “Ta cần uống máu nhân loại để tăng ma lực, mà máu của ngươi lại rất hợp ý ta, vậy nên ngươi phải ở lại đây.” Hắn ung dung bật ra từng chữ, như thể đó là điều hiển nhiên vậy.

Cảm nhận được thân thể của kẻ trong lòng đang run rẩy từng hồi, ma vương dường như cũng đoán được suy nghĩ của cậu. “Yên tâm, ngươi sẽ không chết. Dù gì thì máu của ngươi cũng rất hữu ích, giết đi trong một lần thì quá lãng phí.” Hắn bình tĩnh nói.

Quá lãng phí? Nên là sẽ giữ cậu lại để hút máu cậu từ từ? Tưởng cậu là bò cái dùng để vắt sữa à? Hạo Hiên nghe mà lửa giận bừng bừng trong người.

Nhưng mà bây giờ cậu có thể làm gì được? Hắn ta cũng đã nói rồi, hắn ta là ma vương. Vốn tưởng chỉ đơn giản là kẻ có quyền có thế một chút, ai ngờ lại là người cầm ngôi vị cao nhất, là vương chứ! Vả lại, đây là ma giới, cậu đâu thể cứ cắm đầu chạy thẳng là đến thế giới của cậu ngay được. Ngẫm nghĩ một hồi, Hạo Hiên quay người hỏi, “Vậy tôi sẽ phải ở lại đây bao lâu?”

“Đến khi nào ta không cần ngươi nữa.” Ma vương từ tốn đáp.

Đến khi nào ta không cần ngươi nữa ư… Đùa kiểu gì vậy?! Thế thì đến bao giờ hắn ta mới không cần cậu nữa cơ chứ? Mà giả sử hắn ta thật sự không cần cậu nữa, liệu hắn có để cậu bỏ đi toàn mạng không? Mấy kẻ hở một tí là chém với giết như hắn, cậu đâu thể đặt lòng tin vào được.

Dù vậy, Hạo Hiên thấy rằng bản thân vẫn là tỏ ra ngoan ngoãn một chút thì hơn. Lấy lại bình tĩnh, cậu lên tiếng, “Được thôi. Có điều, anh phải đáp ứng là không làm hại tới tôi. Thêm nữa, kể cả khi anh không cần đến tôi, thì cũng không được giết tôi, phải thả tôi về thế giới của mình.”

Ma vương mắt hơi nheo lại. “…” Ha, kẻ này vậy mà dám đưa ra điều kiện với anh. Nên nhớ rằng, anh là vương của ma giới, là kẻ chỉ cần búng tay cũng đủ để khiến cả thế giới phải chấn động. Thế mà giờ, kẻ trước mặt anh còn ưỡn ngực đặt điều, bắt anh bảo toàn cho cậu ta.

Nhưng… anh lại không hề cảm thấy chán ghét, chắc hẳn là do kẻ này đối với anh cũng có ích không ít.

Thực tình mà nói, chỉ nghe qua lời kể của ma vương thì vẫn chưa thể lột tả được sức mạnh khổng lồ ẩn chứa trong máu Hạo Hiên. Bình thường khi uống máu, sức mạnh của anh cũng chỉ có thể tăng một ít mà thôi, vì vậy nên mới phải bắt nhiều kẻ tới như thế.

Nhưng nhớ lại lúc đó, khi anh vừa gặp cậu, anh đã có cảm giác rất kỳ lạ rồi. Đến khi để ý cậu có đeo vòng số, anh mới biết cậu là cống phẩm bị bắt tới. Càng khó hiểu hơn, khi anh nhìn thấy vết máu trên cổ kia, bản thân lại không thể kiềm được mà muốn liếm mút ngay tại đó. Cuối cùng, đến lúc hương vị ngọt ngào ấm áp của máu lan ra khắp khoang miệng, chảy xuống cổ họng, anh lập tức cảm nhận được khí lực của mình tăng lên dồi dào.

Theo một phương pháp được kể lại trong sách Huyền Cổ, máu của những chàng trai trẻ sẽ giúp ma vương tăng cường khí lực, không những thế, các vết thương trên cơ thể, nội thương, độc tính, đều sẽ biến mất.

Mặc dù vậy, sách Huyền Cổ không phải được viết bằng chữ thường, mà là được vẽ nên. Đáng nói hơn, không biết tác giả là nhân vật tầm cỡ như nào, nhưng hình vẽ trong sách lại rất kỳ dị, xấu xí. Nên mới đầu khi đọc được, mọi người đều phải đoán già đoán non, còn bắt tất cả nam nhân già, trẻ, lớn, bé đến để thử. Cuối cùng vẫn là nhận ra, chỉ có máu của những chàng trai trẻ mới có tác dụng. Chính vì vậy mà vị ma vương uy quyền của bọn chúng đã phải chịu làm chuột bạch trong một khoảng thời gian dài.

Quay lại với hiện thực, ma vương nhìn Hạo Hiên, không hiểu sao mà ánh mắt còn mang theo vài phần dịu dàng. Anh ngắn gọn nói, “Ta đáp ứng ngươi.” Dù cậu cũng chẳng tin gì lời nói của ma vương, nhưng nghe vậy, Hạo Hiên cũng yên tâm phần nào, ít nhất thì trong thời gian tới cậu sẽ tạm an toàn mà sống.

Thấy cậu không còn kích động nữa, ma vương liền ôm chặt lấy Hạo Hiên từ phía sau, đột ngột cắn lên cổ cậu. Vết cắn lúc nãy còn đang dần khép miệng, giờ thì lại không ngừng chảy máu. Hạo Hiên bị dọa cho giật bắn người. “Aaa, anh sao lại cắn tôi nữa vậy!” Cậu hét lên.

“Nãy uống chưa đủ.” Giọng nói trầm ấm thở sát bên tai Hạo Hiên, làm cho cả người cậu bủn rủn mà bớt động đậy. Cậu cũng chẳng còn sức để chống đối, cứ vậy mà mặc cho kẻ kia hưởng lợi. Ôi, cậu thật khổ quá mà.