Tên kia vậy mà mãi vẫn chưa buông tha cho cậu. Hắn tì mạnh lưỡi quanh miệng vết thương khiến cho máu tuôn ra không ngừng, rồi cứ thế thản nhiên liếm mút. Hạo Hiên cảm thấy ngứa ngáy khắp cổ, tưởng chừng như bản thân sắp vì thiếu máu mà ngất đi.
Sau một hồi, cậu cố lấy lại tỉnh táo, một mực dùng sức, vùng vẫy trong vòng tay cứng rắn của hắn. Thấy cậu kháng cự quyết liệt như vậy, kẻ nào đó cũng vì thế mà không thể yên vị tận hưởng, liền buông môi, mày hơi nhíu lại, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào Hạo Hiên.
Thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân qua hai đồng tử tím ngắt kia, cậu không khỏi buồn bực, khó chịu. Ánh mắt đó thực giống như đang khinh bỉ cậu, không coi cậu ra gì mà thờ ơ nhìn xuống. Sát khí đưa đẩy qua lại, kẻ kia không nói gì, hai tay dần thả ra, buông tha eo nhỏ của cậu.
Đang run rẩy nhìn bọn hắn, chính là hai tên ma nhân kia. Bọn chúng mặt mày tái mét không còn một giọt máu, mồ hôi hột chảy ròng ròng xuống cằm, chân thì tưởng chừng như sắp không trụ nổi mà sụp đổ.
Hỏi cả cái ma giới này ai mà không biết vương của bọn chúng. Từ lâu về trước, hội tiên tri đã dự báo được sự xuất hiện của một vị ma vương lãnh khốc, tàn bạo. Nơi hắn đi qua cỏ cây khô héo, đất trời thẫm máu. Thời khắc hắn chào đời, toàn bộ ma giới liền bị bao bọc bởi một luồng khí tím dày đặc, bức người đến khó thở. Cũng kể từ đó, ma lực ở nơi đây như được bùng nổ, sinh khí dồi dào, vạn vật phát triển mạnh mẽ.
Theo nguyên tác của lời sấm truyền: “Vương xuất hiện, ma giới tái sinh. Ngài mang trong mình dòng máu của kẻ quyền quý, là đứa con thuần chủng của địa ngục. Mắt phượng mày ngài, đồng tử sắc tím, khí lực to lớn, ma pháp hơn người. Ngài là cái chết, cũng là sự sống của toàn thể ma giới.”
Vị đế vương bọn chúng kinh sợ lại đang ở trước mặt chúng, ấy thế mà còn quấn quýt cùng tên nhân loại vừa bị bọn chúng tẩn cho bầm dập kia, kẻ mù cũng nhìn ra vấn đề. Hai tên ma nhân cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng lên. Chúng liệu sẽ phải gánh hậu quả cho điều chúng vừa làm ư?
Nhưng chúng có làm gì sai đâu chứ, chúng chỉ là bắt lại con mồi đang chạy trốn, cuối cùng vẫn là để hiến tế cho ma vương kia mà. Có khi ngược lại, có khi được thưởng thì sao? Vừa nghĩ vậy, bọn chúng liền hai mắt sáng quắc mà ngẩng đầu lên nhìn.
*Xoạt* Ma vương đột nhiên vung tay về hướng hai tên ma nhân, phóng ra một luồng sức mạnh chết người, cắt ngang người chúng làm đôi. Máu đen phun trào từ hai cơ thể vừa bị cắt choẹt kia, lan ra, tạo thành một vũng tanh tưởi dưới nền đất ẩm lạnh.
Đứng bên cạnh hắn, Hạo Hiên không khỏi hoảng sợ với cảnh tượng chết chóc trước mặt, cậu suýt bị dọa đến hồn lìa khỏi xác. Điên thật rồi! Hai tên ma quỷ to lớn kia, ấy vậy mà bị một cái hất tay của kẻ này làm cho đứt đôi! Cậu đã làm gì để mà rơi vào tình cảnh thế này chứ? Không được, cậu phải chạy, chỉ cần ở thêm một khắc thôi, cậu sẽ không khác gì hai tên xấu số kia, trở thành một xác chết!
Bị dọa sợ bởi những suy nghĩ của bản thân, Hạo Hiên xoay người, hai chân không chần chừ mà tìm đường chạy trốn.
Vừa mới kịp nâng chân lên, cậu liền bị một sức mạnh vô hình trói chặt khiến cả người không thể nhúc nhích. “Cái quái quỷ gì thế này?” Hạo Hiên ra sức vùng vẫy, nhưng dù có làm gì cũng chỉ là phí sức.
“Không cho ngươi chạy.” Một giọng nói trầm đặc cất lên, rung động hai màng nhĩ của cậu, thanh âm được chồng chéo bằng nhiều lớp, cảm tưởng như có thể chạm vào nơi sâu nhất bên trong cơ thể cậu. Chữ cuối cùng nhả ra còn được kéo lại, vang vọng khắp tâm trí Hạo Hiên.
Cậu bị bắt đưa lên ngựa của một kẻ khác, ngoan ngoãn mà ngồi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng thực tình là do cậu không cử động được. Ngựa bắt đầu di chuyển, nhấp nhô nhẹ nhàng, thẳng về phía tòa thành khổng lồ đằng trước.
Trên đường đi, Hạo Hiên nắm bắt thời cơ quan sát xung quanh. Đây là hướng ngược lại với con đường lúc nãy cậu chạy qua, càng đi thì càng xuất hiện nhiều ma nhân trên đường. Cậu để ý rằng, khi những ma nhân này nhìn thấy đoàn kỵ mã đi qua, bọn họ đều trở nên sợ hãi, khúm núm nép hết vào hai bên đường.
Cậu nghĩ, “Hừm, hẳn là mấy tên này cũng thuộc dạng máu mặt ở đây nhỉ? Lại còn giết người không cần động tay như thế, đúng là ma quỷ!” Nhớ lại cảnh tượng máu me ban nãy, Hạo Hiên không khỏi rùng mình. Cậu cũng thuộc dạng can đảm, mấy cảnh đánh đấm thì cậu quá quen rồi. Chỉ là, giết người… cậu ngàn vạn lần chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ phải tận mắt chứng kiến như vậy.
Một lúc sau, đoàn kỵ mã dừng lại trước cổng thành. Nhìn từ xa trông đã rất ấn tượng rồi, nhìn gần lại còn hoành tráng hơn. Hạo Hiên liền mắt chữ a mồm chữ o, thầm cảm khái, “Uồi! To vãi chưởng!” Hạo Hiên cậu từng đi qua rất nhiều nước, được thưởng thức rất nhiều những công trình kiến trúc vĩ đại. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu bị làm cho bất ngờ đến mức này.
Cả một tòa thành màu đen, nhưng độ kinh diễm thì quả không thể chối cãi. Cổng thành được làm bằng một chất liệu lạ, cao đến 5m. Trên mặt cổng là những họa tiết kẻ sọc đơn giản, đính kèm theo rất nhiều những viên ngọc đen sắc sảo phủ khắp bề mặt. Hai bên là một bức tường trơn còn to lớn hơn nữa, tạo nên cảm giác cực kỳ uy nghiêm. Mặc dù vậy, tòa thành bên trong lại không hề bị che mất, mà ngược lại còn được xây cao tít, chọc xuyên qua cả tầng mây đen.
Còn đang mải ngắm nhìn tòa thành trước mắt, đoàn kỵ sĩ đã tiến vào đến trong thành. Đứng trước tòa thành chính, bọn họ dừng ngựa. Hạo Hiên đột nhiên bị một tên trong đoàn bế xuống, đem cậu vác lên vai. “??” Cậu vậy mà bị vác đi theo cái kiểu này, thật không biết giấu mặt vào đâu cho bớt nhục. Nằm sõng soài trên lưng tên kỵ binh, cậu được đưa vào tòa thành.
Quào. Hạo Hiên thực sự bị làm cho choáng ngợp hết lần này đến lần khác mà. Vừa bước vào tòa thành, hiện ra trước mắt là cả một hội trường rộng lớn được trang trí rất long trọng. Trái ngược với vẻ âm u, huyền bí bên ngoài, bên trong lại là ánh đèn vàng hài hòa khiến người ta có cảm giác an tâm hơn nhiều.
Chưa kịp thưởng thức sự lộng lẫy của thiết kế bên trong, cậu đã bị tên kỵ binh kia vác lên trên cầu thang, rồi ném cậu vào một căn phòng. Hạo Hiên cảm thấy bực bội thật sự, sao có thể tùy tiện ném cậu như thế cơ chứ, may mà còn rơi trúng chiếc giường. Nhưng cậu một chút cũng không thấy đau, vì chiếc đệm bên dưới cậu nằm cực kỳ thoải mái ~ Tận hưởng sự êm ái, cậu nảy nảy thêm mấy cái, rồi chợt nhận ra điều gì đó, “A, cử động được rồi!”
Thấy cậu vui vẻ nằm nghịch một mình trên giường, tên kỵ binh kia liền không nói gì mà đóng cửa rời đi. Đợi người đi hẳn, Hạo Hiên liền bật dậy, chạy xung quanh phòng tìm đường trốn thoát. Cậu đứng trước cửa sổ, mở cánh cửa ra. Nhưng thật kỳ quái là dù cậu có cố đẩy mạnh đến đâu, cánh cửa cũng không chịu mở. “A tức chết mất!” Cậu khó chịu hét lớn.
Sau khi thử những cửa sổ còn lại mà vẫn không thành công, cậu chán nản bò về giường. Ngồi khoanh chân, Hạo Hiên bắt đầu nhìn ngó quanh phòng. Căn phòng cũng thật lớn, được trang trí rất lịch sự, nhìn qua thì có vẻ không thiếu thứ gì. Cũng coi như là mấy tên kia có lòng đi.
… Khoan đã, cậu từ khi nào mà trở nên thoải mái như vậy? Đáng lẽ giờ này cậu phải đang tìm mọi cách để trốn thoát chứ. Tự lấy tay đập vào đầu mình, cậu trách bản thân ngu ngốc, liên tục bị làm cho ngây người trước độ tráng lệ của tòa thành mà quên mất mục đích chính. Xuống giường, Hạo Hiên đi tới bên cửa phòng, rón rén mở cánh cửa ra.
Đột nhiên, từ ngoài cửa là bóng dáng to lớn của một ma nhân. Cao hơn cậu đến hai cái đầu, hắn mặc một bộ vest đen lịch lãm, nhìn như con người bình thường vậy. Hắn ta trông không giống với những tên ma nhân khác, da màu đồng, khuôn mặt tựa như được điêu khắc tỉ mỉ, đẹp vô cùng.
Hắn không mang vẻ dữ tợn như những tên kia, cảm giác mà hắn tạo nên là một sự lãnh đạm, cao quý. Phía trước không có sừng, mái tóc trắng xóa được vuốt hơi rũ xuống, khuôn mặt góc cạnh nhưng không hề mang lại cảm giác sắc nhọn. Mũi cao, môi mỏng hơi mím lại, thêm cả đôi mắt ánh tím kia nữa, phải nói là mê hồn.
Gượm đã. “Mắt tím?” Hạo Hiên như chợt nhớ ra, cảm nhận được khí chất quen thuộc. “Chính là hắn! Là cái tên biến thái vô liêm sỉ cứ sấn sấn lại rồi liếm mút chùn chụt cổ mình, lại còn giết người nữa chứ!” Cậu thầm mắng hắn ta một tràng.
Thật tình cậu vẫn chưa xác định được kẻ này là đang muốn giúp cậu hay là hại cậu. Dù nói là giết người, nhưng mấy tên bị giết kia lại là quỷ, rồi còn cố bắt cậu đi hiến tế nữa. Cũng là nhờ có kẻ này mà cậu mới may mắn thoát được. “Nhưng như vậy thì cũng không được buông lỏng, ở cái nơi quỷ tha ma bắt này, luôn luôn phải đề cao cảnh giác!” Hạo Hiên gật gật đầu, tự nhắc nhở bản thân.
“Muốn chạy?” Kẻ trước mắt bất ngờ lên tiếng, thanh âm trầm đục như muốn làm rung động cả năm giác quan của cậu, trong hai chữ kia còn kèm theo một sự bất mãn không nhỏ. Nói xong, hắn ta liền thô bạo ném cậu thật mạnh lên giường. “??” Sao lại nữa vậy?
Lần bị ném này, Hạo Hiên cảm nhận rõ được cơn đau nhói khắp toàn thân. Dù chiếc đệm có mềm đến mấy cũng không thể cản lại đạo lực mạnh mẽ từ kẻ kia. Cậu tức giận đưa mắt lên lườm hắn, nhưng đáp lại cậu là một ánh mắt thờ ơ, chán ghét. Kẻ kia không nói không rằng, chỉ bất ngờ tiến tới, đè sát cậu xuống giường.
“????” Gì nữa?