Hôm Nay Phó Gia Không Giả Vờ Bệnh Nữa

Chương 9: Tài liệu về lương dĩ chanh




Anh suy nghĩ chớp nhoáng, rồi khẽ xua tay, sốt ruột nói: “Được rồi, được rồi, bây giờ cậu nên nghĩ xem phải giải quyết chuyện này như thế nào đi!”

Mạc Phong ngẩng đầu lên, hàng mi dưới mắt kính khẽ run lên, đôi môi mấp máy, hình như đang ca cẩm: “Cái gì mà tìm cách giải quyết chứ? Chẳng lẽ tôi đã giúp ông cụ Phó thúc đẩy cuộc hôn nhân này, bây giờ lại đang tâm phá hỏng mối duyên lành hay sao? Mạc Phong ơi Mạc Phong, sao mày lại khổ thế chứ? Nếu ở thời cổ đại thì hành vi này của mày có khác gì lũ gian thần đâu.”

Một lúc sau, Phó Cẩn Tập nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thiếu đòn của vị trợ lí, ánh mắt lạnh như băng thoáng thay đổi, cất tiếng hỏi: “Cậu lại đang lẩm bẩm cái gì đấy.”

Mạc Phong liền im bặt, tiến lên một bước, đưa tài liệu cho anh, và nói với giọng khuyên nhủ: “Anh Phó à, tôi thấy cô Lương là người rất tốt, lại xuất thân từ gia đình danh giá, không phải động tay vào việc gì, vậy mà hôm nay còn chuẩn bị bữa sáng cho anh ở nhà. Chi bằng…”

Ánh mắt Phó Cẩn Tập càng thêm u ám, anh đanh giọng ngắt lời anh ta: “Chi bằng cái gì? Thế mà gọi là chuẩn bị bữa sáng à? Hơn nữa, tại sao cô ấy lại biết thói quen của tôi? Cậu đã nói với cô ấy sao?”

“Chuyện này tôi thật sự không biết. Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy.” Mạc Phong lắc đầu nguầy nguậy.

Trong lòng Phó Cẩn Tập dâng lên nỗi nghi ngờ, anh luôn cảm thấy cô gái đó lòng dạ thâm sâu phức tạp, hình như đã có sự chuẩn bị từ trước. Không những thế, đến giờ anh vẫn không quên được ánh mắt cô nhìn anh tối qua.

Nghĩ tới đây, anh vô thức nói: “Đọc nguyên văn thông tin về cô ấy cho tôi, không được sót một từ nào.”

“Vâng.” Mạc Phong đáp lời, rồi mở tài liệu ra, đứng đó hắng giọng nói: “Lương Dĩ Chanh, nữ, hai mươi tuổi, cao 1 mét 60, nặng 49 kg.”

Nghe đến đây, Phó Cẩn Tập gõ ngón tay lên bàn, nhắc nhở anh ta: “Nói vấn đề chính thôi.”

“À, vâng.” Mạc Phong cụp mắt, tiếp tục xem tài liệu và đọc tiếp: “Sinh viên Đại học Thanh Hoa, thích vẽ tranh, học chuyên ngành thiết kế thời trang. Cô ấy có một người bạn gái rất thân, thường xuyên cùng nhau đến quán bar, trường đua. Tính tình hai người khác nhau một trời một vực. Cô Lương nhát gan, sợ ma…”

Mạc Phong còn chưa nói xong, Phó Cẩn Tập đã lại một lần nữa cắt ngang lời anh ta với giọng chán ghét: “Đúng là loại con gái hư, bất tài vô dụng. Loại sinh viên dốt thế này mà cũng vào được Đại học Thanh Hoa ư? Chẳng lẽ chất lượng sinh viên đầu vào trong nước càng ngày càng thấp?”

“Anh Phó ơi, anh nói vậy là coi thường người ta rồi. Cô Lương là sinh viên duy nhất có hai học vị của Đại học Thanh Hoa, mới hai mươi tuổi mà đã có hàng trăm trường đại học trọng điểm ở nước ngoài muốn tuyển cô ấy đấy. Nhưng cô ấy vẫn ở lại nước Z, còn là một sinh viên giỏi thật sự. Cô ấy nhận được hai bằng kép còn sớm hơn anh nữa kìa. Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm hai mươi mốt tuổi anh mới nhận được bằng thì phải.”

Phó Cẩn Tập nhếch miệng cười nhạt: “Lối sống của cô ấy suy đồi như vậy, chắc hẳn cũng có rất nhiều bạn khác giới. Chẳng trách tối qua cô ấy cứ ngồi ì trước cửa nhà tôi mà không chịu đi.”

“Sau đó thì sao, sau đó có xảy ra chuyện gì không?” Những lời này nhất thời khơi dậy trí tò mò của Mạc Phong.

Phó Cẩn Tập hơi thay đổi tư thế ngồi, cao ngạo nhìn thẳng vào anh ta, bình thản nói: “Cậu cảm thấy có thể có chuyện gì?”

“Tôi cũng nghĩ là không thể. Cô Lương chắc chắn không phải loại người đó. Nghe nói, cô ấy không có bạn trai, hàng ngày đều về nhà trước 10 giờ tối. Gia đình và người thân của cô ấy đều nói rằng cô ấy là một cô gái ngoan. Anh Phó à, anh có thành kiến với cô ấy sao?”