Hôm Nay Phó Gia Không Giả Vờ Bệnh Nữa

Chương 10: Cô ấy thích san hô




Phó Cẩn Tập ngẩn người hồi lâu, anh cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra.

Rõ ràng là anh chỉ mới biết cô gái này, nhưng không hiểu sao lại vừa cảm thấy cô rất phiền phức, vừa có cảm giác như đã quen biết cô hàng thế kỷ.

Ngoại hình và giọng nói của cô luôn khiến anh mất tập trung, có vẻ như anh không thể đối đãi với cô một cách bình thường.

Nghĩ vậy, anh làm ra vẻ điềm nhiên đáp: “Làm gì có chuyện đó? Cô ấy chỉ đang giả vờ mà thôi. Cậu để tài liệu lại đây rồi đi ra ngoài đi.”

“Ồ, tôi muốn bổ sung một điều về cô Lương, cô ấy đến quán bar vì bạn của cô ấy mở quán bar đó, còn cô ấy đến giúp đỡ với tư cách là một ca sĩ nghiệp dư. Cô ấy đã kiếm được tiền và quyên góp cho rất nhiều trường tiểu học hi vọng. Vì vậy tôi nghĩ rằng cô ấy thật sự rất xuất sắc.” Mạc Phong nói, trong mắt như thể lóe lên ánh sao lấp lánh. Phó Cẩn Tập đã nhìn thấy rõ vẻ trầm trồ ngưỡng mộ của anh ta.

Anh liếc nhìn trợ lí của mình với vẻ khinh bỉ, rồi phất tay: “Được rồi, chỉ có loại cún ngây thơ như cậu mới dễ bị một cô gái lừa gạt thôi.”

Sắc mặt Mạc Phong thoáng vẻ không vui. Anh ta nén giận, thấp giọng nói: “Là ai còn chưa biết đâu.”

Sau đó, anh ta lật tiếp vài trang, ánh mắt bỗng sáng lên: “Anh Phó, cung hoàng đạo của anh và cô Lương hợp nhau đến 100% đấy.”

“Trò trẻ con.” Phó Cẩn Tập cười mỉa: “Mà sao cậu vẫn còn ở đây?”

“Tôi đi ngay đây.” Mạc Phong chậm rãi đặt tài liệu xuống trước mặt anh.

Thấy cậu chủ của mình vẫn bình thản gõ bàn phím, anh ta ra khỏi văn phòng với tâm trạng hoài nghi, còn nghĩ bụng “tôi không tin là anh không muốn xem tài liệu này”.

Quả nhiên, sau khi anh ta rời đi, trước sự thôi thúc của trí tò mò, cuối cùng Phó Cẩn Tập vẫn lật giở tài liệu ra xem. Anh đọc từng trang một rất cẩn thận.

Lương Dĩ Chanh, tám tuổi đã tham gia cuộc thi đọc sách và giành giải nhất thành phố.

Cô thích san hô, hi vọng khi còn sống có thể lặn xuống đáy biển ngắm nhìn san hô màu hồng.

Cô gái thuộc cung Nhân Mã, vừa qua sinh nhật hai mươi tuổi được năm ngày. Điều ước trong ngày sinh của cô là mang đến cho trẻ em nghèo khó trên toàn thế giới cơ hội được đến trường.

***

Anh vừa đọc tài liệu về cô vừa chê bai trong lòng, chỉ cảm thấy cô giỏi giả vờ giả vịt.

Rõ ràng là khi đứng trước mặt anh, cô còn chẳng thể nói năng mạch lạc, vậy mà lại giành được giải thưởng trong cuộc thi đọc thuộc lòng. Đây quả là một trò cười.

Có điều, khi nhìn thấy ảnh chụp chung của cô với một nhóm trẻ em nghèo, anh lại cảm thấy cô gái này thật kỳ lạ.

Trong ấn tượng của anh, những cô chiêu lá ngọc cành vàng nếu không theo đuổi thời trang thì cũng chìm đắm trong sự kiêu căng tự phụ. Rốt cuộc cô là kiểu phụ nữ nào?

Mang theo sự hoài nghi, đầu ngón tay anh gõ nhẹ bàn phím, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại mở trình duyệt và gõ vào khung tìm kiếm ba từ Lương Dĩ Chanh to tướng.

Đúng lúc này, Mạc Phong lại cầm iPad bước vào phòng lần nữa, vừa lướt xem lịch trình công việc, vừa nói với Phó Cẩn Tập: “Anh Phó, hôm nay anh nhất định phải đến cuộc hẹn với Tổng Giám đốc Cao. Ông ta đã hẹn trước rất nhiều lần, mãi đến trưa nay mới sắp xếp được…”

Anh ta còn chưa nói xong, ngón tay Phó Cẩn Tập bỗng run lên, anh cảnh giác đóng máy tính xách tay lại và nói với giọng không vui: “Cậu vào phòng mà không biết gõ cửa à?”

“Tôi gõ rồi đấy chứ.” Mạc Phong ngẩng đầu lên, chớp mắt vài cái, ngơ ngác nhìn người đàn ông đang ngẩn tò te trước mặt.

Sau đó, anh ta liếc nhìn tài liệu đã được lật giở trên bàn, có vẻ như đã hiểu ra điều gì đó.