Hôm Nay Phó Gia Không Giả Vờ Bệnh Nữa

Chương 2: Cậu chủ ốm yếu nhà họ phó




Chính vì sự xuất hiện của bà ta mà mẹ cô đã phải bế con gái còn đỏ hỏn ra khỏi cái nhà này, mang theo mối hận khôn nguôi.

Và, kể từ khi Lương Dĩ Chanh được bố mình đón về, Hà Mĩ Lan vẫn luôn lươn lẹo hai mặt, giả vờ tốt với cô.

Kiếp trước, nếu không phải bà ta xúi giục cô bỏ trốn trước ngày cưới thì cô đã không bị mù. Bà ta chính là loại con giáp thứ mười ba, chen chân phá hoại gia đình người khác.

Lúc này, bà ta chậm rãi đi đến gần cô, tao nhã ngồi xuống mép giường, rồi nói với giọng đầy ẩn ý: “Con đấy, lớn từng này rồi, việc cưới gả này là năm xưa do ông nội quyết định. Cậu chủ nhà họ Phó vừa từ nước ngoài trở về, nghe nói sức khỏe không tốt, đã phải trải qua một cuộc phẫu thuật, e rằng không ổn.”

Nói đến đây, bà ta ấp úng một lúc mới nói tiếp: “Ôi, sao dì lại nói với con những điều này nhỉ? Nhưng Dĩ Chanh à, nếu con không muốn cưới, dì có thể giúp con tìm cách.”

Những lời nói giống hệt như những gì bà ta đã nói ở kiếp trước. Khi đó, Lương Dĩ Chanh còn tưởng rằng bà ta thật lòng muốn giúp mình, nên đã lập tức nghe theo kế hoạch của bà ta.

Bởi vì cô cảm thấy mình sắp trở thành cô dâu của một đám cưới ma, hơn nữa cô vốn dĩ không hề muốn kết hôn sớm như vậy.

Kiếp trước, cô đã nghe theo những lời dối trá của Hà Mĩ Lan và chạy trốn ngay dưới mí mắt bố mình.

Có điều, trên đường đến sân bay, Lương Dĩ Chanh đã gặp tai nạn xe hơi nghiêm trọng, sau khi tỉnh lại thì đã mù hoàn toàn. Không biết vì sao mà cuối cùng cô vẫn gả vào nhà họ Phó.

Còn Phó Cẩn Tập chẳng những không ghét cô mà còn quan tâm che chở cho cô như báu vật, và đã cùng cô vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.

Thậm chí, anh còn tìm kiếm các bác sĩ nổi tiếng trên toàn thế giới cho cô, nhưng đáng tiếc là tiệc vui chóng tàn, hai mắt cô không thể chữa khỏi, thân thể cũng ngày càng suy yếu, cuối cùng chết trên bàn phẫu thuật.

Ngày đó, khi hồn lìa khỏi xác, cô đã nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng cúi đầu, ngồi trong nhà xác lạnh lẽo rất lâu.

Nghĩ đến đủ mọi chuyện đã xảy ra trong kiếp trước, lúc này cô chỉ cảm thấy cực kỳ căm hận người phụ nữ trước mặt.

Ngay khi Hà Mĩ Lan đang định thì thầm cái gọi là kế hoạch vào tai Hà Dĩ Chanh, cô bất thình lình giơ tay lên giáng cho bà ta một cái tát đánh “bốp” một tiếng, khiến mặt bà ta đỏ bừng, khóe miệng bị móng tay của cô cào xước một vệt.

Hà Mĩ Lan kinh ngạc đứng lên, trừng mắt nhìn cô đầy dữ tợn, vừa ôm lấy bên má nóng rát của mình, vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày… Mày lại dám đánh tao?”

“Ai cho bà bước vào phòng tôi, cút ra ngoài cho tôi!” Lương Dĩ Chanh khẽ vẩy bàn tay vừa rồi đã dùng sức khá mạnh, và liếc nhìn Hà Mĩ Lan với ánh mắt lạnh như băng, khiến bà ta sợ run lên, vội vàng lảo đảo rời khỏi phòng.

Bà ta không ngờ rằng, Lương Dĩ Chanh thường ngày hơi ham chơi, rụt rè nhút nhát, không dám cãi lại bà ta, vậy mà vừa rồi lại bất ngờ giơ tay tát mẹ kế của mình.

Hôm nay quả là một ngày quá xui xẻo.

***

Sau khi Hà Mĩ Lan ra khỏi phòng, Lương Dĩ Chanh mới vén chăn lên, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Cô đánh răng rửa mặt rồi ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Đôi mắt hạnh rất có hồn, trong veo không một chút tạp chất, nhưng lại ẩn chứa vẻ u tối khó dò.

Khuôn mặt với những đường nét xinh xắn, làn da trắng nõn như ngọc cổ nghìn năm, hơi trong suốt và đẹp không tì vết, tuy nhiên lại có cảm giác lạnh buốt khi chạm vào.

Cô vuốt ve khuôn mặt mình, kiếp này cô sẽ không để mất đôi mắt quý giá của mình nữa.

Sau đó, cô chọn một bộ trang phục bình thường và đi ra khỏi phòng, xuống lầu. Một người đàn ông trung niên đang ngồi ở phòng khách, mấy tách trà nóng trên bàn trà vẫn còn bốc khói nghi ngút, chắc các vị khách chỉ vừa mới rời đi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Hà Mĩ Lan đã mách lẻo với bố cô trước, hơn nữa còn đổi trắng thay đen nói rằng cô không muốn kết hôn và nổi giận đánh bà ta.

Nhìn vẻ mặt sầm sì của bố mình, Lương Dĩ Chanh đã hiểu được phần nào. Quả nhiên, Lương Thắng Tường quay đầu lại, vừa nhìn cô con gái nhà mình đang đi xuống cầu thang, liền nổi giận ném chiếc cốc trong tay xuống đất. Tiếng cốc vỡ cùng với tiếng mắng chửi té tát hướng về phía cô: “Lương Dĩ Chanh, mày càng ngày càng to gan đấy nhỉ? Sao mày dám đánh mẹ kế của mình hả? Hôm nay, dù mày nói gì đi nữa thì cũng phải kết hôn, không được bàn cãi gì hết.”

Tuy nhiên, Lương Dĩ Chanh không to tiếng với bố mình như bình thường mà chậm rãi đi xuống lầu, lạnh lùng đáp: “Con sẽ kết hôn.”

“Con thật sự đồng ý sao?” Lương Thắng Tường kinh ngạc hỏi lại, đồng thời kìm nén cơn giận vừa bốc lên.

Lương Dĩ Chanh gật đầu, nhỏ giọng đáp “Vâng”.

Câu trả lời của cô khiến thái độ của ông ta lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.

Nghĩ lại trước đây, cô chỉ toàn chọc giận ông ta, nhưng không ngờ là lần này cô lại đồng ý nhanh như vậy. Chẳng lẽ cô có âm mưu quỷ kế gì?

Lương Thắng Tường thoáng suy nghĩ rồi rảo bước về phía trước, ôm con gái mình vào lòng, đồng thời vươn bàn tay thô ráp, nắm chặt lấy hai tay cô, giọng nói run rẩy chất chứa buồn thương: “Con gái ngoan của bố, con đừng trách bố tàn nhẫn. Hôm nay con không được đi đâu cả.”

Lương Dĩ Chanh chỉ ngả đầu vào trước ngực ông ta, không hề có ý định phản kháng, còn nhẹ giọng an ủi: “Con sẽ không đi đâu hết, bố ạ. Con cũng sẽ ký vào giấy đăng ký kết hôn. Con cam đoan không lừa bố đâu.”

“Vậy thì tốt rồi, tốt rồi.” Lương Thắng Tường dần dần buông cô ra, mừng rỡ nói.

Có điều, Hà Mĩ Lan đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này thì chỉ hận không thể nghiền nát Lương Dĩ Chanh thành tro bụi. Bao nhiêu năm qua, bà ta vẫn luôn chia rẽ mối quan hệ giữa hai cha con họ, nhưng không ngờ là hôm nay Lương Thắng Tường lại dễ dàng khuất phục chỉ bởi vài lời của cô. Vẻ mặt bà ta bỗng lộ ra một thoáng dữ tợn.

Bà ta thật sự không hiểu tại sao Lương Dĩ Chanh đột nhiên lại đồng ý kết hôn.

Có điều, cô gái đang nép trong vòng tay của bố mình làm sao lại không nhận ra sự thay đổi nho nhỏ đó của bà ta cơ chứ? Kiếp này, cô sẽ không ngu ngốc để bà ta làm mưa làm gió, bắt nạt mình trong ngôi nhà này nữa.

Cứ như vậy, cô đã ký vào thỏa thuận và giấy tờ có liên quan. Sau bữa tối, nhà họ Phó cử tài xế đến đón cô.

Kiếp trước, lúc này cô đang trên đường ra sân bay.

Nhưng hiện giờ, cô đã thu dọn xong hành lí, từ biệt cha mình, rồi ngồi lên xe của nhà họ Phó.

Không có đám cưới thế kỷ, không có tiệc đính hôn, càng không trùm khăn voan trắng, mà cứ thế kết hôn một cách qua quýt.

Trong lòng Lương Thắng Tường cảm thấy áy náy, ông ta chỉ có một cô con gái quý báu, nhưng bây giờ ông ta lại bán con gái của mình để giữ vững cơ nghiệp trăm năm của tổ tiên để lại.

Lương Thắng Tường nhìn chiếc xe chạy càng lúc càng xa, cuối cùng cũng không kìm được nước mắt. Hà Mĩ Lan đứng bên cạnh nhẹ nhàng vỗ lưng ông ta, trong mắt ngập tràn những cảm xúc phức tạp.

Lương Dĩ Chanh ngồi trong xe liếc nhìn bố mình một cái, rồi nhìn đi nơi khác. Cô nhớ bố mình, nhưng cô lại nhớ Phó Cẩn Tập hơn.

Cuộc chia tay này không phải là kết thúc mà là khởi đầu của hạnh phúc.