Hôm Nay Phó Gia Không Giả Vờ Bệnh Nữa

Chương 1: Trở lại ngày cưới




Nếu em rời xa anh, tình yêu của anh sẽ không bao giờ trở lại nữa.

-Phó Cẩn Tập-

Anh là ánh ban mai duy nhất của em trong thế giới tối tăm này.

-Lương Dĩ Chanh-

***

“Chanh Chanh, đừng chạm lung tung vào những thứ nguy hiểm, khi đi ra ngoài phải cẩn thận một chút, nhớ cài khuy áo nghiêm chỉnh nhé.”

“Chanh Chanh, em không cần anh làm thiết bị dẫn đường cho em à? Anh có thể làm đôi mắt của em mà.”

Đây là ngày thứ bốn mươi chín sau khi Lương Dĩ Chanh qua đời, linh hồn của cô vẫn ở lại nơi quen thuộc này.

Lương Dĩ Chanh và Phó Cẩn Tập đã kết hôn được năm năm, chỉ là cô không thể nhìn thấy mọi thứ ở đây.

Bởi vì cô đã bị mù cả hai mắt trong vụ tai nạn xe hơi vào đêm trước ngày cưới.

Vốn tưởng rằng nhà họ Phó sẽ vì chuyện này mà từ hôn, nhưng Phó Cẩn Tập chẳng những không làm như vậy mà còn tận tụy chăm sóc cô cả đời.

Cô hay hỏi anh là tại sao anh lại muốn cưới một người mù như cô làm vợ. Anh trả lời rằng người mù và “ma ốm” chính là một đôi trời sinh.

Tuy nhiên, chỉ có Lương Dĩ Chanh cô biết là anh vì cô nên mới bệnh tật quấn thân, vô phương cứu chữa.

Bây giờ là 3 giờ 35 phút sáng, cả thành phố còn đang say giấc nồng, màn sương màu trắng sữa lơ lửng trên bầu trời đêm lạnh lẽo, ánh trăng khi mờ khi tỏ, những vì sao lấp lánh.

Trong phòng ngủ rất tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn trên tủ đầu giường, tấm màn trắng khẽ lay động.

Có một người đang nằm trên chiếc giường lớn, không nhìn thấy rõ dáng vẻ của anh, mà chỉ nghe thấy tiếng ho sù sụ không ngớt.

Lương Dĩ Chanh từ từ đi đến gần, muốn rót cho anh một cốc nước ấm, nhưng những ngón tay mảnh khảnh như búp măng của cô lại xuyên qua cốc nước, không thể chạm vào bất cứ thứ gì trong phòng.

Cô thoáng sững sờ. Người đàn ông nằm trên giường đột nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh cô. Dường như anh đã quen với bóng tối, nên dễ dàng tự rót cho mình một cốc nước.

Bàn tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay còn có vài vết chai.

Lương Dĩ Chanh muốn đi tới nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp ấy, nhưng bàn tay của người đàn ông lại giơ lên, lướt qua bàn tay nhỏ nhắn của cô. Anh cầm cốc nước uống một ngụm, một lát sau lại bắt đầu cơn ho.

Dáng người anh rất gầy, đôi mắt rất sáng, con ngươi màu nâu đen sâu thẳm như biển sao trời. Đáng tiếc là quầng xanh trên mí mắt vẫn rõ mồn một.

Cô gái kiễng chân, duỗi một ngón tay ra, bắt đầu vuốt nhẹ từ giữa hai đầu lông mày đến đuôi mắt, sống mũi, gò má, rồi đến khóe môi của người đàn ông.

Đây là lần đầu tiên cô ngắm nghía tỉ mỉ khuôn mặt của anh như vậy. Nếu có kiếp sau, cô muốn nhớ kỹ tướng mạo của người đàn ông này.

Phó Cẩn Tập quay người lại, cố hết sức trở lại trên giường, rồi nghiêng người lấy từ dưới gối đầu ra một bức ảnh.

Trong ảnh là một cô gái mặc váy lụa màu trắng, đang trốn giữa những bông hoa. Tà váy tung bay, mái tóc dài đen nhánh uốn lọn sóng bồng bềnh được cột bằng một dải lụa, tóc hai bên hơi xoăn. Cô gái chống tay lên cằm, đôi má ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười rạng rỡ khiến đôi mắt trống rỗng cong lên như vầng trăng non.

Không chỉ vậy, khóe miệng cô còn lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn, toàn thân toát ra hơi thở nhẹ nhàng thư thái.

Người đàn ông run rẩy duỗi ngón tay, vuốt ve cô gái trong bức ảnh. Một làn hơi nước mỏng bỗng dâng lên trong mắt anh.

Sau đó, những giọt nước mắt như những viên ngọc trai thi nhau lăn dài trên má. Anh cố nén tiếng ho khan, thì thầm gọi tên cô bằng giọng trầm khàn: “Chanh Chanh… Chanh Chanh!”

Lương Dĩ Chanh không kìm được mà khẽ thưa một tiếng.

Cô bước tới, ngồi xổm xuống bên chiếc giường lớn, muốn lau nước mắt cho Phó Cẩn Tập. Ngặt nỗi, cô vẫn không thể nào chạm được vào người anh.

Cô không thể khóc, cũng không cảm nhận được nỗi đau của anh, mà chỉ có thể nhìn người đàn ông này dần dần tiêu hao sinh mệnh của mình. Cô biết là giờ đây Phó Cẩn Tập đã như đèn cạn dầu.

Những ngày qua, hầu như cô luôn ở bên cạnh an ủi anh, nhưng anh lại không nghe thấy được, dường như chỉ một lòng muốn chết thật nhanh.

Ngay khi cô định nói tiếp thì giọng nói khàn khàn run rẩy của người đàn ông lại vang lên lần nữa: “Chanh Chanh à, một cô gái tốt bụng như em chắc chắn sẽ được lên thiên đường… Còn anh chỉ xứng đáng xuống địa ngục thôi. Nếu em bằng lòng hãy đợi anh ở ngã ba tử vong… Anh chỉ muốn được nhìn thấy em lần cuối.”

Ngay sau đó, anh lại ho dữ dội. Lần này, anh đưa bàn tay kia lên che miệng, chỉ thấy máu tươi chảy ra từ những kẽ ngón tay, thậm chí còn có một giọt rỏ xuống tấm ảnh.

Thấy thế, anh vội vàng lau đi, muốn lau sạch vết máu, nhưng lại khiến máu trên tấm ảnh loang ra càng nhiều hơn.

Dần dần, động tác của anh chậm lại, khóe miệng vẫn còn đẫm máu đỏ, đôi môi khẽ mím lại. Sau đó, bàn tay anh buông thõng, bức ảnh trong tay cũng rơi xuống đất. Người đàn ông cứ thế mà trút hơi thở cuối cùng.

Lương Dĩ Chanh muốn gọi anh tỉnh dậy, nhưng anh đã không thể tỉnh lại được nữa. Cô khom người, đặt lên trán anh một nụ hôn.

Nếu có kiếp sau, mong rằng cô đừng gặp tai nạn nữa, và hãy để cô bảo vệ anh, có được không?

Cô cụp mắt, định duỗi tay nhặt tấm ảnh lên, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không chạm vào được tấm ảnh.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai rọi qua cửa sổ, xuyên qua thân thể của Lương Dĩ Chanh, chiếu vào mắt cô.

Chẳng mấy chốc, cửa phòng bị đẩy ra, tiếp đó là tiếng hét to kinh hãi của người giúp việc: “Mọi người mau tới đây đi, cậu chủ mất rồi!”

***

“Ông xã, anh đừng chết mà!” Lương Dĩ Chanh hoảng hốt, giật mình tỉnh lại từ trong cơn ác mộng. Cô ngồi bật dậy, đưa tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên huyệt Thái Dương.

Đuôi mắt cô đã ướt đẫm, hàng mi dài hơi cong khẽ run lên, ấy vậy mà trước mắt cô lại có hình ảnh, chứng tỏ rằng cô không hề bị mù.

Chuyện gì thế này?

Chẳng phải cô đã chết rồi sao?

Bỗng nhiên có tiếng chuông reo chói tai vang lên, là đồng hồ báo thức do điện thoại di động cài đặt.

Lương Dĩ Chanh sờ soạng tìm di động, sau đó nhìn kỹ ngày tháng trên màn hình, và phát hiện hôm nay là ngày 30 tháng Mười Một của năm năm trước.

Cô đã sống lại vào ngày trước lễ cưới.

Lương Dĩ Chanh hoài nghi, vội kéo mạnh tóc mình một cái, cảm giác đau nhói đã nói cho cô biết rằng đây không phải là giấc mơ.

Cô giơ tay lên, chăm chú nhìn năm ngón tay thon dài trắng nõn của mình. Đây đúng là tay của cô.

Cô không chỉ nhìn thấy tay mình mà còn có thể nhìn thấy mọi thứ trong căn phòng ngủ này.

Lương Dĩ Chanh quan sát căn phòng của mình một lượt, bức tranh trời xanh biển xanh trên tường là do chính tay cô vẽ và còn có cả bảng màu vẽ ngoài ban công. Nơi này chính là thế giới nhỏ của cô.

Khi cô đang định đứng dậy nhìn ngắm những thứ đã lâu không thấy trong phòng thì cửa bất ngờ bị đẩy ra, cùng lúc đó, giọng nói của một người phụ nữ vang lên: “Dĩ Chanh à, ơ kìa, sao con vẫn còn nằm trên giường. Người nhà họ Phó đến cầu hôn đã ở dưới lầu rồi. Con đã trì hoãn năm ngày rồi, hôm nay con không muốn cưới cũng phải cưới.”

Lương Dĩ Chanh nhìn về phía phát ra giọng nói thì thấy một người phụ nữ mặc bộ sườn xám bằng lụa màu đen viền vàng trang nhã, tuy đã ngoài bốn mươi, nhưng vẫn rất xinh đẹp, dáng người cũng rất chuẩn.

Người phụ nữ này tên là Hà Mĩ Lan. Bà ta không phải mẹ ruột của Lương Dĩ Chanh, có điều, bà ta đã sinh được con trai cho nhà họ Lương. Vì thế, bố cô chiều chuộng và nâng niu bà ta như mạng sống của mình, còn cô thì lại rất căm hận người phụ nữ này.