Tô Tử Khanh ngủ đến 9 giờ mới tỉnh, thời điểm mở to mắt thì thấy Thẩm Tây Thời còn đang ngủ.
Có thể là bởi vì tối hôm qua uống rượu, cho nên anh ngủ rất là sâu.
Chuyện này khó khi có được.
Cô tay chân nhẹ nhàng bò dậy, đơn giản rửa mặt một chút, sau đó đi vào phòng bếp làm bữa sáng.
Chỉ cần cô ở lại đây, thông thường bữa sáng đều là Thẩm Tây Thời làm, hôm nay cô cũng bộc lộ tài năng.
Cô mang tạp dề lên, đem cà chua, nấm hương, rau xanh rửa sạch để ráo, bắc chảo dầu lên, đem tỏi với thịt bằm vào xào thơm lên, nấu thêm một chút rượu gia vị, để rau dưa vào xào cùng.
Mùi thơm từ trong ngồi bay ra, Tô Tử Khanh để sát vào ngửi thử, sau đó hiện lên một nụ cười nhỏ.
Thời điểm Thẩm Tây Thời đi ra khỏi cửa phòng, anh nhìn thấy cô đang cầm cái muỗng, vặn vặn eo nhỏ, một thân nhẹ nhàng cùng vui sướng.
Anh khoanh tay trước ngực, dựa ở trên cửa, lẳng lặng nhìn cô tự sướng.
“Chồng ơi… Có phải anh đói đến hoảng hay không nha a a, nếu như anh đói đến hoảng, Khanh Khanh cho anh phía dưới…”
Chữ “Canh” bị kẹt lại bởi vì khi cô cầm chén xoay người lại thì phát hiện Thẩm Tây Thời, anh dựa ở trên cửa, nhịn cười, bả vai run run lên.
“Anh làm gì đó!” Tô Tử Khanh tức giận túm lấy nửa củ tỏi trên bàn dùng dư ném qua anh: “Làm gì nhìn lén em!”
Thẩm Tây Thời một tay bắt lấy, thỏa thỏa bắt lấy nửa củ tỏi kia, vừa cười vừa nhìn người trước mặt tức giận.
Váy ngủ của cô đều rất ngắn, khó khăn lắm mới che khuất cái mông, hai dây đeo tinh tế lộ tay chân dài, giờ phút này ở phòng bếp lại có loại cảm giác trần truồng mang tạp dề.
Chỉ là cái muôi múc đồ ăn trong tay, có hơi phá hư bầu không khí.
Thẩm Tây Thời đi qua, đem củ tỏi buông xuống, một phen ôm chầm eo cô, dán chặt lấy cô, bàn tay vòng ra sau eo mông cô sờ sờ: “Nồi em đang mở.”
“Ui da!” Tô Tử Khanh vỗ đầu một cái, xoay người đi đậy cái nắp nồi lại, trong miệng không quên oán giận: “Đều tại anh.”
Thẩm Tây Thời ôm cô từ phía sau, bên này sờ sờ, bên kia xoa xoa, hi hi ha ha ăn đậu hủ rất vui vẻ.
Tô Tử Khanh bỏ thêm nước, đem mì sợi bỏ vào nồi, đậy nắp nồi lại một lần nữa, Thẩm Tây Thời nhìn cô bận rộn, đem tay với vào trong tạp dề, cách lớp váy ngủ mỏng tang xoa ngực cô.
Tô Tử Khanh bị xoa đến chân mềm nhũn, dựa ở trên người anh nhẹ nhàng thở hổn hển một tiếng.
Thẩm Tây Thời hôn hôn lỗ tai cô: “Lại kêu một tiếng nữa.”
Tô Tử Khanh hừ hừ một cái.
Thẩm Tây Thời cười: “Không phải bảo em kêu như vậy.”
Tô Tử Khanh sờ, tay trái đi xuống véo đùi anh, kết quả phát hiện vừa cứng vừa rắn chắc, căn bản véo không được.
“Ca khúc vừa nãy hát như thế nào?” Anh cắn một cái lên vành tai cô: “Nào, lại gọi thêm một tiếng chồng ơi nữa đi.”
Tô Tử Khanh tức giận đến mặt đỏ hết cả lên, vừa mới nãy bộ dáng mất mặt bị anh nhìn thấy, thậm chí cũng không biết rốt cuộc anh đã ở kia nhìn bao lâu, bộ dáng ngây ngốc của mình đều bị phơi bày ra hết rồi, thế là xoay người lại đánh anh một cái.
Thẩm Tây Thời một phen chế trụ eo cô, đem cô đè đè lên trên người mình: “Đừng nhúc nhích, còn cử động nữa thì chồng sẽ làm em ngay chỗ này.”
Tô Tử Khanh cứng đờ, cảm nhận được côn thịt nóng bỏng đang chọc chọc cái mông của mình, thầm mắt một tiếng lưu manh, đúng lúc nước sôi cô mở nắp nồi ra, bỏ thêm một lần nước, rau xanh rồi nhấc nồi xuống.
Cô đẩy Thẩm Tây Thời đi rửa mặt, vỗ vỗ khuôn mặt đang nóng bừng của mình.
Thẩm Tây Thời rửa mặt xong đi ra ngoài, hai người lại náo loạn trong chốc lát, cơm sáng biến thành cơm trưa, Tô Tử Khanh ăn no vỗ vỗ bụng, cảm khái: “Gần đây giống như béo ra thì phải.”
Thẩm Tây Thời đem chén bỏ vào trong máy rửa chén, liếc nhìn cô một cái: “Buổi chiều đi tập thể hình không?” Anh gần như kiên trì chạy bộ rèn luyện, nhưng phòng tập thể thao ngược lại cũng đã một thời gian không đi, vừa đúng lúc đi luyện một chút.
“Được thôi.”
Phòng tập thể thao Thẩm Tây Thời hay đi cách nhà Tô Tử Khanh rất gần, buổi chiều Thẩm Tây Thời sẽ trở về nhà cô để thay quần áo rồi cùng nhau qua đó.
Hai người thay xong quần áo, mỗi người bắt đầu luyện tập.
Tô Tử Khanh không thường dùng dụng cụ, bình thường chạy bộ ở trên máy chạy làm nóng người, sau đó đến khu tập yoga làm hai bài kéo duỗi, sau đó phối hợp tạ tay làm một vài động tác có lực.
Cô mới vừa làm xong yoga kéo vươn người thì nhìn thấy Thẩm Tây Thời ngồi ở trước mắt luyện tập tổng hợp, đang luyện tập cánh tay.
Anh nắm lấy côn kéo xuống, cánh tay dùng lực, bắp tay phồng lên, tràn ngập lực lượng.
Anh luyện một vòng, thả tay cầm ra, tiện tay kéo vạt áo lau mồ hôi, lộ ra cơ bụng rắn chắc, mồ hôi sáng lấp lánh, theo đường viền cơ bắp chảy xuống dưới.
“Thật muốn liếm”, trong đầu Tô Tử Khanh vô duyên vô cớ vụt ra hai chữ này, cô nuốt nuốt nước miếng, vội vàng lấy tay quạt quạt hai má cho đỡ nóng.
Thẩm Tây Thời đứng dậy, lấy bình nước ở một bên, vặn ra uống một ngụm, ngẩng đầu lên thì bắt gặp thấy Tô Tử Khanh đang đứng một bên nhìn lén anh, anh hơi nhíu mày lại, Tô Tử Khanh chạy chóng chạy đi, ngồi vào máy luyện tập cơ bụng chuẩn bị làm động tác gập bụng.
Thẩm Tây Thời cười cười, thay đổi máy duỗi tập luyện chân.
Tô Tử Khanh nằm xuống trên ghế luyện tập, mới vừa làm được hai cái, đỉnh đầu tối sầm lại, có một người tới đây.
“Cô gái nhỏ, đây là lần đầu tiên tới sao?” Mí mắt Tô Tử Khanh nhấc lên, nhìn thoáng qua LOGO trên quần áo của đối phương, chắc là huấn luyện viên tập thể hình ở nơi này. Quần áo màu đen bị căng chặt ra, làm hiện ra cơ bắp khiến người ta líu cả lưỡi.
Tô Tử Khanh kìm nén, ừ một tiếng, xem như trả lời.
“Ngày thường là tự mình luyện tập ở nhà sao? Anh thấy dáng người của em được giữ khá là tốt.” Huấn luyện viên từ phía sau đi đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống, chỉ đạo cô: “Bên này em dùng lực có chút vấn đề, xương cổ uốn cong quá mức sẽ bị phản tác dụng, chính xác là thắt cơ bụng…”
Thẩm Tây Thời mới vừa ngồi xuống chuẩn bị luyện, nhấc mắt lên thì phát hiện bên người Tô Tử Khanh có người, còn thò tay ở gần eo cô khoa tay múa chân, anh híp híp mắt, đứng dậy đi qua đó.
Huấn luyện viên còn đang lải nhải: “Em có thể suy xét mời một thầy giáo tư nha, có thể chỉ đạo em, dẫn em đi luyện tập, cũng có thể đốc thúc…”
“Không cần.” Thẩm Tây Thời đánh gãy lời nói của anh ta, ngồi xổm xuống, nhìn anh ta: “Tôi chính là huấn luyện viên của cô ấy.”
Tô Tử Khanh dừng lại nhìn anh, xì một tiếng cười thành tiếng.
Huấn luyện viên kia vừa thấy Thẩm Tây Thời, quen mắt, nghĩ đến là hội viên ở nơi này, sờ sờ cái mũi tránh ra.
“Cười cái gì.” Thẩm Tây Thời đặt tay ở trên bụng cô, ngữ khí nghiêm khắc: “Tiếp tục. Lại làm thêm hai mươi cái.”
Tô Tử Khanh thấy vẻ mặt của anh nghiêm túc, cũng ngoan ngoãn nằm xuống, trong lòng bắt đầu đếm.
Tay Thẩm Tây Thời đặt nhẹ ở trên bụng cô, chỉ cô cách dùng lực, nhíu mày, thần thái rất nghiêm túc.
Làm xong hai mươi cái, Tô Tử Khanh cảm giác trạng thái cùng cường độ vẫn còn có thể, muốn làm lại một vòng nhưng bị Thẩm Tây Thời ngăn lại.
“Làm sao vậy?” Cô khó hiểu, vốn dĩ bụng có chút thịt, muốn tập nặng phần bụng hơn.
“Luyện cứng bế lên sẽ không thoải mái.” Lý do đầy đủ.
Tô Tử Khanh bị anh chọc cười, duỗi tay liền muốn đi véo eo anh. Thẩm Tây Thời bắt lấy tay cô nhắc tới, đem người xách lên tới: “Đi thôi, anh cảm thấy em có thể luyện ngực thêm một chút nữa.”
Tô Tử Khanh tức giận đến mức đá chân anh một cái.
Anh mang theo Tô Tử Khanh đi đến trước máy kẹp ngực, để cô ngồi xuống, giúp cô điều một chút trọng lượng, tay vịn vai cô: “Tay dán bắt tay, bộ ngực dùng lực, không cần nhún vai.”
Tô Tử Khanh đẩy một chút, không đẩy nổi, có hơi xấu hổ, nâng lên mắt, vô tội mà nhìn anh chớp chớp.
Thẩm Tây Thời cười lắc đầu, đem trọng lượng lại chỉnh thấp xuống hai vạch: “Thử lại.”
Tô Tử Khanh nhún vai, đem máy kẹp vào chính giữa, Thẩm Tây Thời đứng ở phía sau cô, tay nhẹ nhàng đỡ ở trên vai cô, cúi đầu nhìn cô dùng lực.
Thân thể anh rất nóng, Tô Tử Khanh cảm giác như là có sóng nhiệt không ngừng vỗ lại đây, mang theo mồ hôi ướt át, hương vị hỗn loạn trên người Thẩm Tây Thời.
“Đúng vậy, chính là như vậy, dùng sức kẹp chặt.”
Tô Tử Khanh mặt đỏ lự, ngữ khí anh nói chuyện, vừa nhắm mắt lại vừa nghe, thật sự giống như là đối thoại ở trên giường của hai người.
Vừa phân tâm thì lực trên tay buông lỏng ra, cạch, đẩy gậy bật về chỗ cũ.
Thẩm Tây Thời liếc nhìn cô một cái, thấy gương mặt cô đỏ hồng, phản ứng lại những lời mình vừa nói, cong tay bắn vành tai cô: “Nghĩ cái gì vậy hả.”
Tô Tử Khanh sờ sờ lỗ tai: “Em, em tự mình luyện tập một lát.” Nói xong thì chuồn mất.
Thẩm Tây Thời nhìn cô, vỗ về cằm cười cười, tự mình ngồi xuống, điều trọng lượng. Luyện được một lát vừa mới chuẩn bị đứng dậy, thì có hai cô gái đi lại đây, mặc đồ thể thao vận động lộ ra một đoạn eo, trong đó một người nhút nhát sợ sệt mà mở miệng nói với anh.
Anh cùng các cô hàn huyên vài câu, ngẩng đầu đi tìm hình bóng của Tô Tử Khanh, thấy cô không biết từ khi nào dựa vào bên cạnh máy kéo tay, xoa eo nhìn bọn họ, cười đến vô cùng rạng rỡ.
Thẩm Tây Thời gật gật đầu với hai người, đứng dậy đi tới, dắt tay Tô Tử Khanh rời đi.
Đem người túm đến góc cửa phòng thay quần áo, tay vung đem cô đè ở trên tường, Tô Tử Khanh còn đang cười.
“Cười cái gì.” Thẩm Tây Thời niết cô eo: “Không tới cứu anh.”
“Em thấy anh rất thích thú nha.” Tô Tử Khanh chọc chọc cơ ngực của anh, mới vừa luyện xong còn hơi sưng đỏ, cứng quá.
Vị trí này của bọn họ, chính là chỗ ngoặt vào phòng thay quần áo nam, Thẩm Tây Thời ôm Tô Tử Khanh vào trong ngực, Tô Tử Khanh từ anh đầu vai nhìn ra ngoài, lục tục có người luyện xong lại đây, đang cởi áo trên, chuẩn bị tiến vào tắm rửa.
Thẩm Tây Thời giữ cằm cô đem mặt cô quay lại, híp mắt: “Nhìn cái gì?”
Tô Tử Khanh nhón chân lên, phát hiện người đi vào nhìn không thấy nữa, hậm hực nói: “Vừa mới nãy cái mông kia thật là cong…”
Tay của Thẩm Tây Thời dùng sức, thiếu chút nữa đem mặt Tô Tử Khanh tạo thành hình bánh bao, Tô Tử Khanh “Ô ô ô” mà tránh ra, trừng anh một cái.
Thẩm Tây Thời một tay chống ở trên tường sau lưng cô, một tay lôi kéo tay cô, ấn đến trên eo của mình, một đường đi xuống thẳng đến mông: “Cái này càng cong hơn.”
Tô Tử Khanh nhéo nhéo, một cái tay khác cũng duỗi ra, hai bên vừa trong vừa cứng, cô nhịn cười ra vẻ đứng đắn: “Khát khao chiến thắng của tổng giám đốc Thẩm lại mạnh như vậy sao?”
“Ừ…” Thẩm Tây Thời nhéo nhéo cằm cô: “Ngày hôm qua là ai, rối rắm chuyện mình lớn hay không lớn hả, rốt cuộc thì khát vọng chiến thắng của ai mạnh hơn đây?”
Tô Tử Khanh hừ một tiếng, đánh một cái ở trên mông anh, co dãn mười phần: “Người người đẹp lúc nãy đến tìm anh làm gì nha?”
Thẩm Tây Thời thò lại gần: “Các cô hỏi anh có thể chỉ các cô dùng máy đó hay không.”
Tô Tử Khanh ái muội mà “A” một tiếng.
“Anh nói không được.”
“Ừ hứ?”
“Nhưng mà các cô nhìn thấy vừa nãy anh bày em.”
“A?”
“Anh nói em không giống.”
“Không giống nhau chỗ nào nha?” Tô Tử Khanh ngửa đầu, cười tủm tỉm nhìn anh.
“Anh nói…” Thẩm Tây Thời nắm một bàn tay của cô, đưa đến bên miệng hôn một cái: “Em là vợ của anh.”
Cứng như vậy cũng chưa qua được đúng không?
Tô Tử Khanh nhớ tới buổi sáng bài hát mà mình hát lúc sáng, mềm mại nũng nịu nhỏ giọng nói: “Chồng ơi…” Tròng mắt cô chuyển động, một cái tay khác ở trên cơ bụng của Thẩm Tây Thời sờ soạng một phen, bên hồng Thẩm Tây Thời ngứa lên, thả cô ra.
Cô cúi xuống người xuống chạy đi, chạy được hai bước thì quay đầu lại phía anh chớp chớp mắt, hừ một tiếng: “Anh mơ đi!”
------oOo------