Cô mới không cam lòng chỉ bị chinh phục như vậy, hừ hừ: “Em, em muốn ở trên.”
Anh nói, giữa hai người cần phải thẳng thắn thành thật với nhau.
Thẩm Tây Thời cười khẽ ra tiếng.
Tiến vào từ phía sau tuy sướng nhưng không nhìn thấy biểu cảm của cô, ngược lại giờ phút này Thẩm Tây Thời cũng thuận theo ý cô, cởi bỏ áo sơ mi cột lấy cô, rút dương vật thô cứng ra, xoay người nằm ở bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô.
Trong tiểu huyệt đột nhiên trống rỗng, Tô Tử Khanh còn đang muốn oán giận, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Tây Thời nằm xuống, trong nháy mắt sửng sốt một chút.
“Như thế nào?” Thẩm Tây Thời nhướng mày: “Không phải muốn ở phía trên sao?”
Anh chọc chọc hạ thân, dương vật màu đỏ thẫm nhảy lên một chút: “Tự mình cưỡi lên đi.”
Tô Tử Khanh nhìn chỗ thô cứng thật lớn kia, miệng lưỡi khô khóc, cô đỡ lấy nó rồi đẩy quần lót ra, cứ như vậy ngồi lên.
Một lần nữa cảm giác bị lấp đầy no đủ làm cho cô sướng đến mức đôi mắt đều nheo lại, hô nhỏ ra một tiếng: “Ưm… Thật lớn.”
Thẩm Tây Thời bị bộ dáng thành thật này của cô lấy lòng, hướng về phía trước chọc chọc, cười xấu xa: “Còn đủ dùng nữa không?”
Thật đáng ghét.
Tô Tử Khanh liếc anh một cái, tay chống ở trên ngực anh, tự mình cử động lên xuống, ngửa đầu ra sau, bộ dạng vô cùng phong tình vạn chủng(*).
(*) Phong tình vạn chủng: Sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài, dù chỉ là một cái nhíu mày cũng đủ để người khác say đắm.
Thẩm Tây Thời nhìn cô, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, vòng cổ da màu đen gắt gao ôm trọn cần cổ trắng nõn của cô, một cặp vú no đủ theo động tác của cô mà nhảy lên nhảy xuống, hai cái tai nhỏ lông xù xù ở trên đầu cũng run lên.
“Sờ em…” Tô Tử Khanh rũ mắt nhìn anh.
Thẩm Tây Thời sờ lên ngực cô, đem bầu ngực mềm mại nắm trọn trong tay thỏa mãn thưởng thức.
Tô Tử Khanh hai tay chống lên ngực anh, cắn môi, tuyệt đẹp lại gợi cảm. Cô cúi đầu nhìn anh, trong mắt Thẩm Tây Thời là một trời tình dục.
Cô cúi người xuống cùng anh hôn môi, Thẩm Tây Thời buông ra tay, ấn cái ót của cô, nhiệt liệt mà hôn cô say đắm.
Cả hai người hôn đến lúc thở hồng hộc Thẩm Tây Thời mới buông ra cô, Tô Tử Khanh lại ghé vào ngực anh, thở dốc thật lớn.
“Mới như vậy đã không được?” Thẩm Tây Thời ôm vai cô, biết cô mệt mỏi nên đoạt lại quyền chủ động, lại vẫn để cho cô ở phía trên, ôm cô như vậy, hạ thân dùng sức hướng lên phía trước đâm chọc.
“Ưm… Ưm…” Cả người Tô Tử Khanh mềm mại không có sức, nằm ở trên ngực anh lại đột nhiên bị Thẩm Tây Thời dùng sức mà đâm sâu tiến vào, cùng tự cô chuyển động là khoái cảm hoàn toàn khác nhau, nhanh chóng vọt tới.
“A! Ưm…” Tư thế nữ vương này làm âm đế của cô cọ xát với hạ thân của Thẩm Tây Thời, hai luồng khoái cảm mạnh mẽ kích thích cô.
Cô gục ở trên người Thẩm Tây Thời, môi tiến lên hôn cằm anh, Thẩm Tây Thời dùng một chút lực, cô quay đầu đi cổ lại ngẩng đi, râu trên cằm mới nhú ra của anh cọ vào làn da mềm mại của cô, làm cô vừa tê vừa ngứa.
Cô kích động, tiểu huyệt bên dưới liên tục co rụt lại, phối hợp với sự lao đến của Thẩm Tây Thời, lúc thả lỏng lúc thắt chặt lại, dương vật thô to bị vách thịt ấm áp gắt gao hút lấy, cọ xát khu vực mẫn cảm phía trên làm cả hai người đều phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Tô Tử Khanh đặc biệt thích nghe Thẩm Tây Thời rên rỉ, như là áp lực lại giống như được phóng thích, lúc sảng khoái sẽ ngẫu nhiên rên rỉ vài tiếng như vậy, ở trong cổ họng lăn một cái lại tiến đến bên tai cô, trêu chọc cô càng thêm kích động.
“Đút con mèo hoang nhỏ ăn không đủ no hay sao.” Thẩm Tây Thời một bên lao tới, một bên xoa mông cô: “Hút chặt như vậy.”
Tô Tử Khanh bị anh đâm đến mức nói không thể đầy đủ được, nhưng còn không quên quyến rũ anh: “A… Phải ép… Ưm, ép khô anh.”
Nói xong dùng sức kẹp một cái, Thẩm Tây Thời bị cô trêu chọc như vậy, một cái kích động, anh nhanh chóng đẩy eo lao tới mấy chục cái, ở trong tiếng thét chói tai của Tô Tử Khanh mà bắn ra tới.
Hai người đều thở phì phò, Tô Tử Khanh ghé vào trên người anh, vách trong còn đang không ngừng co rút lại, cô lắc mông lại kẹp một cái, Thẩm Tây Thời đột nhiên hít thở nặng nề một tiếng.
Tô Tử Khanh lại vặn một cái, Thẩm Tây Thời vội vàng ấn cô xuống: “Đừng nhúc nhích…”
Người đàn ông sau khi vừa bắn lại còn bị kích thích liên tục, thật sự là chịu không nổi.
Đôi mắt Tô Tử Khanh sáng lấp lánh, càng muốn đối nghịch với anh, vặn mông kẹp dương vật hơi mềm xuống của anh.
Thẩm Tây Thời cắn răng: “Tê” một tiếng, đánh một cái ở trên mông cô: “Con mèo nhỏ dâm đãng, thật sự sắp bị em ép khô rồi.”
Tô Tử Khanh xảo trá cười một cái, ghé vào trên người anh, hôn hôn ngực anh, vẻ mặt bị chơi đến sung sướng thỏa mãn, còn không quên hỏi anh: “Em tốt không?”
“Tốt.” Thẩm Tây Thời cũng thở hổn hển, ôm cô, vuốt làn da thấm mồ hôi của cô, hôn hôn đỉnh đầu của cô.
“Vậy… So với cô ấy, ai tốt hơn?” Cô cười ra tiếng, chớp chớp mắt, vẻ mặt nghịch ngợm.
Thẩm Tây Thời lại đánh lên mông cô một cái, co dãn mười phần, anh yêu thích không buông tay.
“Làm gì có ai như em, hoang dã như vậy.”
“Hừ.” Cái này mà là câu trả lời gì chứ, Tô Tử Khanh không vui.
Thẩm Tây Thời cười, tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói: “Nhưng anh trai đây, chỉ thích hoang dã.”
Chỉ thích em con mèo nhỏ hoang dã này.
Ngoài cửa sổ, một vầng trăng tròn chiếu vào giường đầy ôn nhu.
Bọn họ có thể ở trước mặt nhau, làm càn mà làm chính bản thân mình, không có đóng kịch, không cần dối trá, phóng thích dục vọng chân thực nhất của bản thân, là thỏa mãn xa xỉ.
Đêm đã khuya, trong phòng sáng lên một ánh đèn bàn, ánh đèn mờ mịt bao trùm lên hai người trên giường, trong nhà yên tĩnh.
Di động lại đổ chuông, đánh vỡ không gian an tĩnh đó.
Thẩm Tây Thời nhanh chóng ấn nút tắt tiếng, vừa thấy tên báo là Kỷ Tinh, anh nhíu nhíu mày, ấn nút nghe máy.
“Alo.” Âm thanh của anh rất nhẹ, nhìn thoáng qua người bên cạnh, Tô Tử Khanh ngủ thật sự rất sau, đêm nay cô đã quá mệt rồi.
“Anh Tây Thời…” Âm thanh mềm mại của Kỷ Tinh truyền đến.
“Kỷ Tinh.” Thẩm Tây Thời đánh gãy lời nói của cô: “Anh nghĩ là anh đã nói rất rõ ràng ràng, lúc trước hai chúng ta chia tay trong hoà bình, không có ai có lỗi với ai. Hiện tại anh đã có bạn gái.”
“Nhưng mà, cô ấy không phải là thư ký của anh sao?” Kỷ Tinh cắn cắn môi, chưa từ bỏ ý định.
“Cũng là người yêu của anh.” Âm thanh của anh rất nhẹ, sợ ồn đến người đang ngủ say, cô chôn mình ở trong chăn, luôn thích đem đầu vùi ở trong ổ chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, tóc khi ngủ thì luôn lộn xộn.
Thẩm Tây Thời nhẹ nhàng đẩy tóc rối bên má cô, nói hai chữ “Người yêu” thì cười vô cùng dịu dàng.
Tối nay vốn dĩ chỉ là nghĩ để cô tới lái xe đón anh về nhà, lại không nghĩ vừa thấy đến cô đẩy cánh cửa ra, bộ dáng mười phần khí thế kia làm anh rất muốn nhìn một chút, nhìn bộ dáng cô ghen.
Cố ý giả vờ say rượu, muốn chọc cô.
Lại không nghĩ rằng con hồ ly nhỏ này lắc mình biến hình đã thành con mèo hoang nhỏ miệng lưỡi sắc bén, cô nói như thế nào?
Người đàn ông của tôi, cô đừng có chạm vào.
Người đàn ông của tôi, thật là dễ nghe.
“Nhưng mà…” Kỷ Tinh gấp gáp, nước mắt lưng tròng.
“Kỷ Tinh.” Anh ngừng một chút, nhìn gương mặt đang ngủ của Tô Tử Khanh: “Anh yêu cô ấy.”
Càng ngày càng thích nhìn cô cười, cũng thích chơi cô đến khi cô khóc, thích buổi tối ôm cô đi vào giấc ngủ, cũng thích buổi sáng có cô nghẹn giọng nói chào buổi sáng với anh.
Yêu mỗi ngày có cô làm bạn.
Chỉ đơn giản như vậy.
“Cô ấy có phải … Ở bên cạnh anh hay không?” Kỷ Tinh nhỏ giọng mà hỏi, sau đó nức nở lên, bọn họ đã từng yêu nhau, là cô không biết quý trọng, ỷ vào sự dung túng của anh, đi theo đuổi mộng tưởng, hiện giờ hối hận thì bên người anh cũng đã có người khác.
“Đúng vậy.”
Người bên cạnh hình như bị tiếng nói chuyện làm ồn đến giấc ngủ, vặn người một cái.
Thẩm Tây Thời vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên lưng cô, mãi đến cô lại ngủ say lần nữa.
“Hiện tại, anh phải dỗ cô ấy ngủ.” Anh nhẹ giọng nói, sợ ồn cô: “Chúc em cũng có thể tìm được hạnh phúc của mình, hẹn gặp lại.”
Anh cắt đứt điện thoại, kéo đèn nằm xuống, đem Tô Tử Khanh nhẹ nhàng kéo vào trong lòng ngực, hôn hôn cô.
Thích cô, thích cô ngủ ở trong lòng ngực của mình.
Ngủ ngon, con mèo hoang nhỏ của anh.
___
Mèo hoang nhỏ: Cửa hàng nội y bị cho vào danh sách đen, gửi sai đồ, chất lượng còng tay cũng không được, hại cô bị ăn đến xương cốt cũng không còn, a phi.
Ông chủ run bần bật: Rõ ràng cô cũng được ăn rất ngon…
Tổng giám đốc Thẩm: Em học được những mánh khóe tra tấn người này ở đâu?
Thư ký Tô: Đại… Đại vương dạy em
------oOo------