Quan hệ giữa lính gác và dẫn đường như đao với vỏ đao vậy, không ai sống thiếu được ai.
Bởi vì năm giác quan của lính gác vô cùng nhạy cảm nên sau khi thức tỉnh thì nhất định phải được lính gác khác xây dựng tấm chắn tinh thần cho bọn họ, nếu không bọn họ sẽ trở nên điên cuồng vì não bộ quá tải khi phải tiếp nhận quá nhiều thông tin.
Tấm chắn tinh thần không có tác dụng ngăn cách hoàn toàn bọn họ với thế giới bên ngoài mà chỉ để bảo vệ bọn họ thôi.
Tác dụng của nó chính là khiến lính gác không bị động tiếp nhận toàn bộ những thông tin hỗn loạn từ thế giới bên ngoài khi bọn họ không cần sử dụng đến. Mà lúc lính gác cần sử dụng đến một trong năm giác quan vì một lý do cần thiết nào đó thì tấm chắn tinh thần sẽ ngăn cách cảm nhận của bọn họ với thế giới bên ngoài.
Cũng giống như vừa rồi vậy, rõ ràng Nghiêm Qua biết thứ Lê Thương lấy từ trong tủ lạnh ra chính là đồ ăn, mà con người lại thường tò mò với những thứ mình chưa thấy bao giờ, thế nên lúc hắn cầm trong tay thì vị giác đã vô thức bắt đầu hoạt động.
Sau đó thì... cắn một miếng.
"AAAAA!!!"
Nghiêm Qua hoảng sợ ném quả ớt trên tay xuống đất, hai mắt lập tức chảy ra nước mắt sinh lý, cả người trở nên đau đớn khó mà nói thành lời, mà chỗ đau nhất đương nhiên là miệng.
Đau đớn quá mức khiến hắn không thể nào khống chế được bản thân, cơ thể hệt như bị thứ gì đó tấn công một cách nghiêm trọng, thế là chớp mắt đã hóa thành sói kích hoạt cơ chế phòng ngự.
Quần áo vốn mặc trên người lập tức bị rách vụn.
Rồi xong, lại phá hỏng một bộ đồ nữa.
Nghiêm Qua há to miệng như rồng muốn phun lửa, vừa lộ vẻ đau đớn vừa xông ra ngoài đụng phải không ít đồ trong nhà.
Lê Thương thấy vậy cũng mau chóng đuổi theo.
Con sói ngu ngốc này! Cũng có phải trẻ con nữa đâu mà tò mò là cái gì cũng tùy tiện nhét vào miệng?
Tới phòng ngủ dành cho khách, Lê Thương thấy Nghiêm Qua bị trượt chân ngã trên mặt đất, hiện giờ đang đau đớn lăn lộn tru ầm lên giống như bị người ta tra tấn vậy.
Một màn này thật sự khiến Lê Thương cảm thấy vừa thương vừa buồn cười.
"Nghiêm Qua, Nghiêm Qua bình tĩnh lại đi, để tôi giúp anh." Lê Thương vừa nói vừa đi tới bên cạnh Nghiêm Qua, đồng thời vươn sợi tinh thần ra điều chỉnh vị giác của hắn.
Tới khi giảm độ mẫn cảm của vị giác xuống mức thấp nhất thì Nghiêm Qua mới dần khá hơn.
Hai mắt hắn rưng rưng, miệng sưng phồng lên. Tới khi trong miệng hết đau, Nghiêm Qua nhìn thấy Lê Thương lập tức phát ra tiếng nức nở đầy tủi thân của loài thú, chạy tới ôm lấy anh ấm ức khóc hức hức không thôi, tiếng khóc ấy như đang lên án quả ớt khiến mình đau đớn kia.
"Được rồi Nghiêm Qua, bây giờ không sao nữa rồi. Đừng sợ, có tôi ở đây mà." Lê Thương vuốt ve thân thể vẫn còn đang run rẩy của Nghiêm Qua, biết là bây giờ hắn đang đau đớn nên rất thương.
Mặc dù năng lực chiến đấu và năng lực điều tra vô cùng mạnh nhưng bọn họ lại thường xuyên bị tổn thương vì chính năng lực quá mạnh ấy.
Lê Thương an ủi một lát Nghiêm Qua mới trở lại bình thường, sau đó hắn biến về hình người dưới sự giúp đỡ của anh.
Nhìn bộ dáng trần truồng ôm chặt lấy mình không chịu buông ra của Nghiêm Qua, mi tâm Lê Thương hơi giật giật, ngón tay khẽ nhúc nhích. Cuối cùng anh kéo Nghiêm Qua ra, nghiêm túc nói: "Được rồi, tôi đi nấu cơm tiếp đây. Còn về phần anh... tôi thề đây là lần cuối cùng tôi lấy quần áo cho anh mặc, nếu sau này còn làm hỏng thì cứ ở truồng vậy đi, đừng có mặc cái gì nữa."
Sau đó lên lầu bỏ lại Nghiêm Qua một mình, bước chân đã hơi mất trật tự.
Nghiêm Qua phát hiện nhịp tim Lê Thương đang bình thường bỗng nhiên đập nhanh hơn mấy nhịp.
Cơ mà cái này không quan trọng, quan trọng là...
Nghiêm Qua nhìn mấy quả ớt trong phòng bếp như nhìn kẻ thù.
Lên tới phòng, Lê Thương rót một ly nước lạnh rồi uống cạn, sau đó ngồi xuống giường bắt đầu tự kiểm điểm hành vi kỳ lạ vừa xuất hiện trong đầu mình.
Một lát sau, cảm thấy đã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình rồi thì anh mới đứng dậy tìm một bộ quần áo cũ cho Nghiêm Qua, xuống lầu bắt hắn mặc vào.
Chỉ là lúc đưa quần áo cho Nghiêm Qua thì anh phát hiện ra một chuyện lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều: Tay Nghiêm Qua ẩm ướt, sàn nhà cũng có vết nước chảy xuống.
Lúc Nghiêm Qua mặc đồ thì Lê Thương cố ý quay lưng lại với hắn.
Nghe tiếng mặc đồ loạt soạt sau lưng, trong đầu Lê Thương thoáng hiện lên hình ảnh phần bụng xinh đẹp và cơ bắp rắn chắc vừa vặn bị vải vóc che lại khi Nghiêm Qua mặc áo sơ mi...
Anh phát hiện mình lại muốn quay đầu lại nhìn, thế nên chỉ có thể rảo bước rời khỏi đây để tránh hiềm nghi.
Nghiêm Qua ở phía sau đang mặc quần được một nửa, thấy Lê Thương muốn đi hai chân lập tức bước đuổi theo, ai ngờ lại bị dẫm vào ống quần nên trượt chân ngã bịch một cái xuống đất.
Lê Thương nghe được tiếng động sau lưng lập tức chạy lại, thấy đồ đạc trên bàn bị hắn "tiện tay" hất xuống đất và những thứ ban nãy hắn va phải khi chạy ra khỏi bếp lại cảm thấy đau đầu không thôi.
Vừa nghĩ tới chút nữa phải quét dọn, anh lại cảm thấy dù dáng người của tên trước mặt có tốt đến đâu cũng không còn tâm trạng thưởng thức nữa.
Anh đi tới đỡ Nghiêm Qua dậy, thuận tay mặc quần áo lại giúp hắn. Sau đó bắt đầu ngồi xổm xuống đất nhặt đồ lên.
Nghiêm Qua thì đứng tại chỗ hơi cử động tay chân vì mặc bộ đồ này không quá thoải mái. Hắn nhìn Lê Thương đang nhặt đồ ở trước mặt mình, thế là cũng học theo nhặt đồ đạc để lại bàn trà.
Lê Thương còn chưa kịp cảm động vì hành động này của Nghiêm Qua đã tận mắt thấy Nghiêm Qua nâng sofa lên chuẩn bị đặt nốt lên bàn trà, anh lập tức đỡ trán đang nổi đầy gân xanh của mình.
Kiềm chế, phải kiềm chế!
Lê Thương tốn rất nhiều công sức, thậm chí phải nghiêm khắc nói chuyện với Nghiêm Qua mấy câu thì hắn mới từ bỏ hành vi khôn lỏi này.
Dọn dẹp xong, Lê Thương cảm thấy mình nên tranh thủ thời gian làm những chuyện khác để dời sự chú ý, ví dụ như làm đồ ăn sáng.
Về đến phòng bếp Lê Thương kỳ lạ nhận ra rằng, mấy quả ớt mình vừa lấy ra đã biến đi đâu mất rồi?
Anh chắc chắn vừa rồi mình có lấy ớt ra, ở đây chỉ có anh và Nghiêm Qua, chăng lẽ là Nghiêm Qua làm ư?
"Ớt đâu rồi?"
Lê Thương chỉ vào chỗ ban nãy mình để ớt, quay đầu lại hỏi Nghiêm Qua đang đứng ở cửa phòng bếp.
Nghiêm Qua bày ra vẻ mặt vô tội, làm bộ như mình nghe không hiểu Lê Thương đang nói gì.
Nhìn nét mặt của hắn không giống như giả vờ, Lê Thương nhíu mày nghi ngờ trí nhớ của mình có vấn đề.
Anh lắc đầu rồi đi tới tủ lạnh lấy một quả ớt khác ra.
Nghiêm Qua thấy vẫn còn ớt lập tức mở to mắt nhìn, hết nhìn quả ớt lại nhìn Lê Thương bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Lê Thương cũng đoán ra có lẽ Nghiêm Qua vẫn bị ám ảnh bởi chuyện vừa nãy, thế nên lúc sơ chế ớt thì cố gắng không để hắn nhìn thấy.
"A~ Wu~?"
Nghiêm Qua thấy Lê Thương chuẩn bị cho ớt vào trong nguyên liệu nấu ăn lập tức lo lắng đi tới kéo kéo ống tay áo anh.
Lê Thương vừa quay đầu lại đã thấy vẻ mặt như đang khuyên mình nên cẩn thận với chỗ ớt kia của Nghiêm Qua, anh hơi buồn cười: "Không sao đâu, ăn ngon lắm. Nếu anh quen với nó thì tôi tin là anh cũng sẽ thích nó."
Nghiêm Qua nghe không hiểu ý của Lê Thương nhưng lại cảm nhận được Lê Thương không muốn vứt thứ khủng bố như vũ khí sinh học kia đi, trên mặt hắn lại lộ vẻ gấp gáp hơn vừa rồi.
Hắn lo lắng đứng bên cạnh Lê Thương nhìn theo từng động tác nấu ăn của anh, thậm chí cuối cùng còn cầm lấy quả ớt định vứt ra ngoài cửa sổ, may là Lê Thương phát hiện kịp thời nên cản lại được.
Sau khi cứu được chỗ ớt chẳng còn lại bao nhiêu của mình, Lê Thương dứt khoát đuổi Nghiêm Qua ra khỏi phòng bếp rồi đóng cửa lại, nhân lúc Nghiêm Qua đang đập cửa thì nhanh chóng giấu chúng vào trong nồi nấu cơm tự động, sau đó mới ra ngoài xử lý chuyện của Nghiêm Qua.
Anh phát hiện sau khi ở chung với lính gác Nghiêm Qua này, cuộc sống của anh ngày nào cũng kích thích giống như đi đánh trận vậy.
Nhưng anh cũng không muốn cuộc sống vẫn luôn lộn xộn như thế này.
Anh hi vọng Nghiêm Qua nhanh chóng khỏe lại.
Đồ ăn chẳng mấy chốc đã làm xong.
Anh vào bếp bưng hai phần ăn ra.
Một phần cực kỳ nhạt, một phần lại vô cùng cay.
Anh đặt phần cay đến trước mặt mình rồi chuẩn bị đầy đủ thìa đũa, đang định ăn thì phát hiện Nghiêm Qua ở đối diện đang nhìn chằm chằm đồ ăn của mình.
Ngay lúc Lê Thương đang chuẩn bị xúc cơm thì Nghiêm Qua lập tức vươn tay ngăn cản anh.
Vẻ mặt ấy rất giống như thấy Lê Thương sắp ăn phải thứ gì đó đáng sợ lắm, mà Lê Thương lại không hiểu cho hành vi liều mạng ngăn cản của mình.
Lê Thương bật cười vỗ vào tay hắn: "Thật sự không sao đâu. Nghiêm Qua, tin tưởng tôi được không?"
Nghiêm Qua đã nhận định đây là thứ vô cùng nguy hiểm, thế nên dù Lê Thương khuyên thế nào cũng không thuyết phục được hắn.
Lê Thương thở dài xúc một thìa cơm trong bát của Nghiêm Qua đút vào miệng hắn.
Nhân lúc Nghiêm Qua đang nhai cơm, anh lập tức rút tay ra nhanh chóng gắp một miếng ớt cho vào trong miệng mình.
Vị cay nồng thỏa mãn vị giác phải ăn đồ nhạt nhẽo hai ngày nay của Lê Thương, anh nhắm mắt lại cảm nhận, trên mặt lộ vẻ hài lòng.
Sau khi ăn thìa cơm đầu tiên, Lê Thương nhìn Nghiêm Qua rồi nói: "Tôi đã nói là không sao rồi mà, giờ anh đã tin chưa?"
Lê Thương thấy Nghiêm Qua nhìn anh bằng vẻ mặt bi thương giống như thứ anh vừa ăn xong không phải là cơm mà là kịch độc gì đó.
Lê Thương nhìn dáng vẻ sốt ruột nhìn xung quanh của Nghiêm Qua, thấy hắn đi đến cạnh mình chuẩn bị lay lay muốn mình mau chóng nôn hết những thứ vừa ăn ra.
Anh thật sự có chút bất đắc dĩ, không biết làm sao mới biểu đạt được ý của mình.
Anh đứng dậy nhẹ nhàng nghiêng người giữ lấy khuôn mặt Nghiêm Qua ở phía đối diện, để hắn há miệng ra rồi xúc một thìa cơm trong bát của mình đút vào miệng hắn.
Nghiêm Qua hoảng sợ nhìn Lê Thương, trong mắt tràn đầy sự khó tin. Vẻ mặt ấy hoàn toàn giống như đang nhìn người mà mình tin tưởng nhất phản bội mình vậy.
Lê Thương bật cười giữ cằm cho hắn ngậm miệng lại: "Sói ngốc này, anh ăn thử xem, bên trong thật sự không có độc gì đâu, tôi lừa anh làm gì."
Cùng lắm thì chết thôi, Nghiêm Qua nghĩ vậy rồi bắt đầu nhai nhai, cuối cùng nuốt hết miếng cơm kia xuống.
Hương... hương vị thật kỳ quái.
Là sao nhỉ?