Thế giới tinh thần của Nghiêm Qua rộng hơn Lê Thương tưởng tượng rất nhiều, thế nên việc xua tan sương mù ở trong ấy cũng khó khăn hơn tưởng tượng rất nhiều.
Anh ở trong này giúp hắn hai ba tiếng đồng hồ nhưng cũng chỉ có thể loại bỏ một ít mây đen chẳng đáng kể tới.
Nhưng cho dù chỉ như vậy, anh cũng bắt đầu cảm thấy có chút bất lực.
Anh nhận ra nếu như mình tiếp tục ở lại trong này thì rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn vì sử dụng tinh thần lực quá độ, thế là quả quyết kết thúc đợt trị liệu hôm nay.
Nghĩ đến đây, Lê Thương hít sâu một hơi rồi đứng dậy nở một nụ cười, anh muốn Nghiêm Qua biến thành người và luôn giữ ở dạng người.
Lê Thương ôm lấy đầu Nghiêm Qua, đang nghĩ xem làm thế nào để hắn biến thành người thì bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó té xỉu trên sàn nhà.
Nghiêm Qua sửng sốt nhìn Lê Thương ngã xuống đất, cảnh tượng như đã từng gặp này khiến đầu hắn ù ù giống như bị va đập kịch liệt.
Cổ họng hắn phát ra vài tiếng nức nở, sau đó dùng chóp mũi của mình cọ cọ lòng bàn tay Lê Thương, muốn anh sờ đầu sói của mình như trước kia. Nhưng Lê Thương lại chẳng động đậy chút nào.
Giống... giống như trước kia!
Đồng đội quan trọng nhất của hắn ngã xuống trước mặt hắn, không còn nhịp tim, không còn hô hấp, máu cũng không chảy, không có bất kỳ phản ứng nào.
"Wu wu ——!"
Nghiêm Qua đau đớn ngửa đầu lên, tiếng sói tru vang vọng khắp không gian.
Hắn gọi mấy lần liền, vừa kêu vừa đi vòng quanh người Lê Thương vài vòng, đến khi xác định rằng gọi thế nào anh cũng không tỉnh mới định dùng miệng kẹp cánh tay Lê Thương kéo ra bên ngoài.
Nhưng đầu Lê Thương đụng phải góc tường phát ra tiếng kêu nặng nề, trán anh mau chóng đỏ lên. Nghiêm Qua thấy vậy không dám động vào Lê Thương nữa, chỉ lo lắng đi đi lại lại quanh người anh.
Mắt hắn nhìn ra ngoài, trông có vẻ muốn đi nhưng thấy Lê Thương bị hôn mê lại không nỡ đi.
Nghiêm Qua cảm thấy đầu mình bắt đầu đau nhức và ngày càng đau hơn, trái tim cũng đau nhói, cả người chỗ nào cũng đau đớn vô cùng, đau đến mức hắn muốn đập đầu vào tường, lăn lộn trên mặt đất, đau đến mức muốn phá hủy mọi thứ.
Nhưng hắn kiềm chế được.
Trong lòng có một âm thanh đang nói với hắn, rằng nếu cứ mặc kệ bản thân như vậy thì hắn sẽ mãi mãi mất đi người quan trọng trước mắt.
Chắc chắn phải có cách gì đó, chắc chắn phải có cách gì đó!
Đúng rồi, dạng người có hai tay linh hoạt, những việc mà dạng thú không làm được thì dạng người sẽ làm được!
Nghiêm Qua đột nhiên kêu lên một tiếng đầy đau đớn, toàn bộ thân sói bỗng nhiên biến thành hình người.
Hắn ngạc nhiên nhìn vào hai tay mình, sau đó ánh mắt trở nên kiên định, bế Lê Thương chạy ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất.
Lính đặc chủng vẫn luôn giám thị trên cái cây phía xa đang ăn quân lương, chỉ mới chớp mắt một cái đã nhìn về phía căn nhà của Lê Thương, trợn mắt trông thấy một người đàn ông lõa thể đang bế một người chạy về phía mình.
Anh ta lập tức cầm kính quan sát lên, xem xong mới phát hiện người đàn ông lõa thể kia chính là Nghiêm Qua, còn người được anh ta bế trong ngực chính là dẫn đường tên Lê Thương.
Thấy dẫn đường nhắm nghiền hai mắt, lính đặc chủng nọ giật mình, suy nghĩ đầu tiên xẹt qua đầu chính là: Không phải dẫn đường bị Nghiêm Qua giết chết rồi đấy chứ?
Anh ta nhanh chóng cầm súng lên ngắm chuẩn vào đầu Nghiêm Qua. Thấy đối phương chạy nhanh về bên này, trán anh ta dần lấm tấm mồ hôi.
Rốt cuộc là có nên nổ súng không?
Có phải Nghiêm Qua đã mất đi lý trí rồi không?
Nếu là đối mặt với kẻ địch, chắc chắn anh ta sẽ bóp cò không chút do dự.
Nhưng hiện giờ thì khác, Nghiêm Qua từng là cấp trên của mình, từng là thần tượng mà mình ngưỡng mộ nhất, nếu không đến mức bất đắc dĩ thì anh ta tuyệt đối không hi vọng một súng lấy mạng Nghiêm Qua này là do mình bóp cò.
Đang trong lúc đấu tranh tâm lý thì anh ta bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, thế là bỏ tay đang đặt trên cò xuống rồi nhìn biểu cảm trên mặt Nghiêm Qua thông qua kính viễn vọng.
Trông Nghiêm Qua rất bối rối, rất sợ hãi, rất bất lực.
Bất lực? Tại sao lại bất lực? Là vì dẫn đường trong ngực hắn sao?
Hơn nữa vì sao Nghiêm Qua lại chạy tới chỗ mình? Chẳng lẽ hắn vẫn luôn biết mình ở đây sao?
Nhìn dáng vẻ này, chẳng lẽ là muốn nhờ mình giúp đỡ gì đó ư?
Lính đặc chủng nọ nhảy từ trên cây xuống.
Mà ở bên kia, Los và Lý Khải Văn ở bên kia thấy cảnh này cũng trở nên căng thẳng.
Sau khi thấy Lê Thương không rõ sống chết bị Nghiêm Qua ôm trong ngực thì bọn họ liếc nhau một cái, nhìn vào ánh mắt là biết quyết định của đối phương.
Hai người đồng thời thay đồ và xỏ giày vào, dùng tốc độ nhanh nhất chạy sang bên kia.
Cho dù vào thời khắc nguy hiểm như vậy thì bọn họ vẫn biết rằng bản thân không thể biến thành hình thú để đi tìm một dẫn đường được.
Los tràn đầy lo lắng: "Tốt nhất là Lê Thương bên kia đừng có xảy ra chuyện gì."
Lý Khải Văn cũng vừa chạy vừa nói: "Có lẽ chúng ta không nên bỏ mặc phó hội trưởng ở một mình với tên lính gác mất lý trí kia, dù sao thì phó hội trưởng cũng là một dẫn đường yếu đuối."
Los cắn răng nói: "Nếu lần này thật sự hại Lê Thương thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho con sói ngu ngốc đó."
"Tới nơi rồi, đừng nói nữa."
Ngay khi Nghiêm Qua bế Lê Thương đến tìm lính đặc chủng kia không lâu thì hai người họ cũng chạy tới.
Chưa đợi lính đặc chủng nọ hỏi thì hai người đã phát huy kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp của mình, chủ động nói: "Bọn tôi là hàng xóm của Lê Thương, hôm nay nghe thấy nhà anh ấy có tiếng sói tru nên mới tới xem thử, không ngờ... Anh ấy bị sao vậy? Không xảy ra chuyện gì chứ?"
Lúc này lính đặc chủng kia đã kiểm tra qua cho Lê Thương, thấy vậy cũng giả bộ giải thích lý do tại sao mình xuất hiện ở đây:
"Hai cậu đừng lo lắng, anh ta chỉ hôn mê thôi. Tôi cũng chỉ đi ngang qua đây vừa lúc thấy cái anh... trần truồng không mặc đồ này bế một người đàn ông chạy về phía tôi cầu cứu... Không biết hai cậu có biết anh này không, trông anh ta có hơi kỳ lạ."
Lý Khải Văn liếc Nghiêm Qua một cái, bình tĩnh nói: "Bọn tôi cũng không quen người này, chắc là người kỳ lạ nào đó. Nếu không có chuyện gì thì tôi muốn mang hàng xóm của bọn tôi đi."
Trong lúc Lý Khải Văn nói chuyện thì Los đã bước lên, ai ngờ chưa chạm được vào Lê Thương thì Nghiêm Qua đã trợn mắt nhe răng nhìn cậu ta trông vô cùng hung dữ, cả người căng thẳng bày ra tư thế muốn công kích, trong mắt cũng lộ ra sát khí nồng đậm.
Tất cả mọi người ở đây đều bị khí thế của hắn dọa sợ.
Los và Lý Khải Văn vốn muốn cưỡng chế mang Lê Thương về chỗ ở của bọn họ, kết quả thấy Nghiêm Qua thế này thì bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Không phải bọn họ sợ không dám đánh một trận với con sói ngu ngốc này, mà là lo lắng sẽ bại lộ thân phận lính gác trước mặt người của quân đội khiến người ta nghi ngờ, như vây sẽ không tốt.
Los thầm cắn răng, Lý Khải Văn thì bỗng nhiên mỉm cười nói với Nghiêm Qua: "Người anh em à, chúng tôi không có ý xấu, chúng tôi chỉ muốn giúp anh thôi."
Lúc nói chuyện Lý Khải Văn cúi đầu nhìn thoáng qua đôi chân trần của Nghiêm Qua, phát hiện trên đó có rất nhiều vết thương do đá và cành cây gây ra.
Chẳng lẽ lính gác này thấy Lê Thương ngất xỉu nên mới liều lĩnh bế người ra đây sao?
Trong lòng Lý Khải Văn có một suy đoán, tuy lúc ban nãy gặp mặt bọn họ không lộ ra ngoài bất cứ điều gì, nhưng một chút cảm giác căm thù trong lòng vẫn bị lính gác tên Nghiêm Qua này phát hiện ra.
Thế nên dù bây giờ bọn họ tỏ vẻ thân thiện thì Nghiêm Qua vẫn đề phòng bọn họ như trước.
Hắn không cho bọn họ tiếp cận Lê Thương, Lý Khải Văn và Los chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát.
Bọn họ thấy trán Lê Thương hơi sưng lên, nhưng cũng may là anh thật sự không xảy ra chuyện gì.
Lý Khải Văn bỗng dùng tinh thần lực dò xét một chút, trong lòng sáng tỏ tại sao Lê Thương lại thành ra như vậy.
Cậu ta cười nói với lính đặc chủng kia: "Tôi nghĩ có lẽ đây là bệnh nhân mà nhà tâm lý học hàng xóm của bọn tôi từng đề cập tới. Anh ta không tin bọn tôi nhưng có vẻ khá tin tưởng anh, thế nên bọn tôi có thể nhờ anh đưa hàng xóm của bọn tôi về nhà an toàn không?"
"Giúp người là việc nên làm, tất nhiên là không thành vấn đề." Lính đặc chủng kia cũng mỉm cười thân thiện với bọn họ, đi tới bên kia định cõng Lê Thương lên thì thấy Nghiêm Qua chẳng nói chẳng rằng lại bế Lê Thương lên giống như ban nãy, hoàn toàn không để anh ta chạm vào Lê Thương.
Anh ta và hai người nhìn nhau một cái, Lý Khải Văn thở dài: "Cứ như vậy đi."
Thế là bọn họ tận mắt nhìn Nghiêm Qua bế Lê Thương trở về.
Lê Thương từ từ mở mắt, vừa mở mắt ra đã thấy bốn người đứng bên giường nhìn mình chăm chú.
Thấy biểu cảm hoang mang của anh, Lý Khải Văn chủ động giải thích: "Anh hàng xóm ơi, bọn em ở xa nghe thấy tiếng sói hú tưởng anh gặp nguy hiểm nên mới tới xem thế nào, không ngờ anh thì té xỉu còn trong nhà anh thì lại có thêm một người lạ. Cái anh trai kỳ lạ không mặc đồ này là bệnh nhân trước kia anh từng nhắc tới à?"
Lê Thương khẽ gật đầu: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Tôi không sao cả, chỉ chơi mệt nên mới ngất đi thôi. Còn anh này là..." Ánh mắt dừng trên người lính đặc chủng.
"Tôi chỉ là người đi ngang qua thôi, đang định lên núi thám hiểm thì anh trai không mặc đồ này đi tới nhờ tôi giúp đỡ."
Lê Thương vội vàng cảm ơn vì đã giúp đỡ. Mặc dù đối phương nói như vậy nhưng anh cũng đã đoán ra thân phận anh ta từ vẻ ngoài và từ nét mặt.
Anh ta chính là người cầm súng núp cách đây không xa, luôn nhìn chằm chằm và có gì bất ổn sẽ nổ súng xử lý Nghiêm Qua.
"Nơi này đúng là một nơi thám hiểm không tệ, nhưng trong rừng có rất nhiều dã thú, không biết anh định chơi bao lâu? Nếu có chỗ nào cần tôi giúp đỡ thì cứ nói."
"Tôi chỉ ở đây khoảng một tháng thôi, mọi người không cần để ý đến tôi. Bây giờ anh không sao rồi, vậy tôi đi trước đây."
Lê Thương dậy tiễn bọn họ đi, lúc đi tới cửa còn cười nói: "Nếu mọi người rảnh rỗi thì hôm nào tới nhà tôi ăn bữa cơm."
Lính đặc chủng kia lắc đầu: "Tôi không đi được rồi, tôi bận vào núi thám hiểm."
Los kéo Lý Khải Văn dậy, vội vàng đáp: "Hôm nay anh nghỉ ngơi cho tốt nhé, chiều mai ăn được không? Đã lâu rồi chúng ta không ăn một bữa."
Lê Thương gật đầu: "Hai cậu muốn ăn lẩu hay nướng?"
"Ăn lẩu!"
"OK." Lê Thương và bọn họ trao đổi một ánh mắt ăn ý, tiến hành giao lưu phi ngôn ngữ.
Bọn họ hỏi có phải Nghiêm Qua làm anh bị thương không, Lê Thương trả lời là không trách Nghiêm Qua.
Nghiêm Qua chú ý tới ánh mắt này của bọn họ, trong lòng không hiểu tại sao cảm thấy khó chịu.
Hắn ghét hai người kia!