Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hối

Chương 22: Chân Thật Hay Hư Ảo?




Chương 22: Chân Thật Hay Hư Ảo?

“Tia X là dạng sóng điện từ gần như…”

“Tia X có thể xuyên qua…”

“Tiếp xúc quá lâu có thể tạo thành u·ng t·hư…”

Thanh Phong gật gà gật gù trong tiết vật lý, sau đó hai mắt nhắm lại, nằm thẳng lên mặt bàn, đánh một giấc thật ngon.

“Khò, khò…”

Giáo viên đứng trên bục đang hăng say thì nghe thấy tiếng ngáy, lập tức quát to:

“Nguyễn Minh Khang, tia X là gì?”

“Ê, ê, dậy lẹ, thầy kêu mày kìa Khang.”-Thiên Kim đánh vào đùi Thanh Phong một cái đem hắn từ cơn mê tỉnh giấc.

“Hả, hả?”

“Tia X là dạng sóng điện từ có sóng ngắn hơn ánh sáng nhìn thấy, có dải bước sóng từ 0,01 đến 10 nanomet.”-Thanh Phong rành mạch trả lời.

“Quên mất, thằng nhóc này trong đội tuyển vật lí.”-giáo viên thầm than một tiếng, hỏi câu hỏi như thế này đối với học sinh trong đội tuyển vật lí không khác gì tự sỉ nhục mình cả.

“Được rồi, đi rửa mặt đi, đừng để tôi thấy cậu lại tiếp tục ngủ trong giờ học nữa.”

“Vâng.”



“Minh Khang, mau dậy.”

“Minh Khang, dậy đi.”

“Minh Khang…”

“Minh…”

Tròn nguyên một ngày tám tiết, Thanh Phong ngủ đủ năm tiết.

“Vàooooo!!”-Thanh Phong hú lên một tiếng.



“Nguyễn Minh Khang áo số 11 lại một lần nữa giúp đội ghi bàn, kết thúc hai hiệp với tỉ số là 3-1.”

Hai tiết cuối cùng là tiết thể dục, Thanh Phong không ngủ được, bị đám bạn ép đi đá banh.

Tùng.

Tùng.

Tùng.

Ba hồi trống vang lên báo hiệu cho

“Con mịe bọn mày, hết hai tiết rồi, để bố mày về đi ngủ.”-Thanh Phong gầm rú một tiếng

Cuối cùng cũng kết thúc một ngày học vất vả.

Ngủ một ngày, chơi ròng rã hai tiết.

Thanh Phong vác cặp lên lưng, sau đó thoải mái đi bộ về nhà.

Từ trường về tới nhà của Thanh Phong chỉ chừng năm mười phút đi bộ, nhưng hôm nay hắn mất hai tiếng mới về tới nhà.

Hắn đi dạo từ đầu ngõ đến cuối ngách, ghé ngang qua quán chè Bà Tư đầu xóm, xe hủ tíu Ông Hai, hàng kem Chú Tám,...

Thanh Phong rốt cuộc vẫn chưa biết mình đã tỉnh mộng, hay vẫn còn trong mộng.

Nếu đây là thật, vậy thì hai mươi năm ở Thiên Hoang giới là gì, Trường Tử lại là ai?

Nếu đây là mộng, vậy thì không còn gì để nói nữa, cứ đi dạo một vòng, đợi người tới cứu thôi.

“Haha, về tới nhà rồi.”

Nguyễn Minh Khang, học sinh lớp mười hai, trường trung học phổ thông Hồi Ức.

Hắn là vốn cô nhi, cũng may được một cụ già lớn tuổi nhặt về nuôi, năm 2021, cụ thọ tận mà mất, để lại Minh Khang cùng với một căn nhà nhỏ đầy kỉ niệm.

Thanh Phong về tới nhà, hồi ức đan xen vào với nhau, giữa mộng và thật. Hắn nhìn căn nhà vốn quen thuộc mà lại lạ lẫm đến lạ kỳ.



“Quên mua đồ để nấu rồi.”-Thanh Phong thở dài một hơi, hôm nay hắn đi chơi hơi nhiều, quên mất việc đi chợ.

Cũng may là trong nhà còn mì gói, Thanh Phong thuần thục xé gói, bỏ mì vào tô, bỏ gia vị rồi đổ nước sôi vào.

1 phút 30 giây, một tô mì Hảo Hảo hai vắt, một quả trứng trần cùng với hai cây xúc xích ra lò.

Thanh Phong bê tô mì ra phòng khách, bật TV lên ngồi xem thời sự.

“Ngày 11/22/2023, Triệu Quân Sự lại trốn ngục một lần nữa, bây giờ đã là lần thứ tư. Xin các địa phương cố gắng truy tìm hắn ở quán nét, quán chè hoặc một số hàng quán khác.

Còn một điều, nếu đối tượng Triệu Quân Sự có đang nghe tin tức thì xin vui lòng trở về ngục, chúng tôi sẽ cố gắng xin cấp trên để kiến lập một phòng máy tính cho đối tượng.”

Cái rắm gì đây? Bây giờ tù nhân còn được lập phòng máy tính riêng à?

Tách, tách.

Đương lúc Thanh Phong đang ăn, ngoài trời bắt đầu xuất hiện từng hạt mưa li ti. Rồi lại ào ạt đổ xuống, như thể muốn cuốn trôi đi một ngày dài đầy mệt mỏi của nhân loại.

Thanh Phong nhìn trời mưa lòng thầm mỉm cười, đúng là buổi sáng khuyên Kim nên đem theo ô là chính xác.

“Ừm, không biết bây giờ nhỏ đi date thế nào rồi nhỉ?”

Mà thôi, không quan trọng.

Bây giờ, hắn cùng với Thiên Kim chỉ là bạn, vĩnh viễn là bạn, không bao giờ có thể tiến thêm một bước nữa.

Thanh Phong ăn xong, đem tô đi rửa, cẩn thận khoá lại cửa nhà, tắt hết những đồ dụng có thể gây c·háy n·hà.

“Hôm nay con quên đi chợ, ông tạm hít nhang đi, để ngày mai con làm gà bù lại cho ông.”-Thanh Phong cắm lên bàn thờ ba cây nhang, thành tâm cầu khấn.

Sau đó đi vào toilet đánh răng, chăm sóc da mặt một chút rồi ngồi vào bàn vi tính, viết truyện để kiếm thêm chút thu nhập.

Hắn tuy có trợ cấp của chính phủ, nhưng xa xa không đủ với ước mơ của hắn. Vậy nên hắn bắt đầu tập viết lách, mặc dù khởi đầu không suôn sẻ lắm, đến bây giờ cũng vậy.

Nhưng được cái truyện viết ra rất đều, nội dung bình bình phát triển, một chút người rảnh rỗi không có việc gì làm cũng sẽ rảnh rỗi đọc truyện của hắn.

Thu nhập một tháng cũng được vài trăm đến một triệu, cộng thêm tiền trợ cấp, các loại học bổng từ nhà trường, cũng đủ để hắn ăn no ngủ ấm.

Một phần tiền tiết kiệm hắn muốn xây cho ông của mình một ngôi mộ thật to, nhưng nghĩ lại, ông trước khi c·hết rất muốn được đi du lịch Phú Quốc một lần. Hắn đang cố gắng tiết kiệm tiền để mua vé đi Phú Quốc, để cho ông sau khi q·ua đ·ời vẫn có thể thực hiện ước mơ của mình.

Trải qua một giấc mộng buổi sáng, Thanh Phong ngẫu nhiên có cảm hứng viết một quyển tiên hiệp.



Tiên Quân Trọng Sinh Đô Thị.

[Chương 1: Vậy Mà Lại Không C·hết?

Lý Trường Tử, cường giả mạnh nhất Cửu Châu Thập Địa, vị duy nhất Độ Kiếp kỳ, tu vi Độ Kiếp kỳ đỉnh phong. Hôm nay hắn độ qua tiên kiếp, đạp lên tiên thê, trở thành tiên nhân trong truyền thuyết.

Bất quá, phàm là mọi việc trên đời, không có gì là hoàn hảo.

Nhân lúc hắn đang độ kiếp, Vực Ngoại Thiên Ma phá vỡ phòng ngự trận pháp, đem sinh linh đồ thán, thế gian khóc than.

Lúc này, Trường Giang sử dụng mọi lá bài tẩy của mình, một bên vừa chống chọi với thiên kiếp, một bên vừa đẩy lùi Vực Ngoại Thiên Ma.

Cuối cùng, hắn dựa vào thiên kiếp đ·ánh c·hết Thiên Ma, chính mình cũng bị thiên kiếp đánh cho nhục thân vỡ vụn, nguyên thần ly tán, mệnh cách run rẩy.

Hắn ra đi, trở thành vị trong truyền thuyết Lý Nhân Hoàng.



Năm 2000, Trái Đất.

Một buổi chiều hè ôi bức, Lý Trường Tử mở hai mắt, phát hiện chính bản thân mình vậy mà lại trọng sinh, trở về thời niên thiếu.

Trước kia, hắn là Tiên Quân vạn người tín ngưỡng, là Nhân Hoàng vĩ đại bảo vệ cả Cửu Châu Thập Địa. Nhưng lại không có một ai biết được, hắn là một người xuyên không.

Hắn vốn là một sinh viên đại học năm ba, bởi vì một chút sự cố ngoài ý muốn mà tạo ngộ thời không loạn lưu, cuối cùng đáp xuống Cửu Châu Thập Địa, ngẫu nhiên trở thành tu sĩ.

Trải qua năm trăm năm quang âm thời gian dài tĩnh mịch, Lý Trường Tử dùng thời gian nhanh nhất, trở thành cường giả mạnh nhất.

Một thời điểm cuối cùng trước khi thành tiên, hắn thất bại.]

Thanh Phong viết tới đây, về cốt truyện, rõ ràng là đi theo sườn của tiên hiệp cổ điển, không có gì không ổn.

Nhưng hắn lại phát giác gì đó không đúng lắm.

“Vực Ngoại Thiên Ma có phải đến quá đúng lúc hay không? Ừm ừm, ở đây cần thêm một chút phục bút, về sau dễ dàng triển khai.”

“Ừm, hắn thành tiên quá vội vàng. Hắn lại chưa cân nhắc đến sinh linh ở Cửu Châu Thập Địa, hắn chưa từng tự hỏi bản thân nếu như thành tiên thì sao? Nhỡ đâu đi tới tiên giới, không cách nào quay về thì thế nào?”

“Không thể trở về tức là không thể bàn giao lại công việc cho hạ cấp, hắn lại là chiến lực đỉnh cao của Cửu Châu Thập Địa, chưa đào tạo ra được một gã Độ Kiếp kỳ mới để thừa kế Nhân Hoàng chi vị đã mong muốn đi tới tiên giới. Không phải một người lãnh đạo hợp cách, so với Bách Diện Thiên Hồ thì kém hơn, thậm chí so với Nhàn Vân Thuỷ lại kém hơn rấ–”

Bách Diện Thiên Hồ là ai? Nhàn Vân Thuỷ lại là ai?