Đức đã không nhìn lầm, đó đúng là một người biết bay. Tên anh ta là Phạm Khắc Dương, năm nay hai mươi tám tuổi, quê ở Bắc Ninh. Và đó là tất cả những gì mà anh ta biết được về bản thân, hay nói chính xác là còn “nhớ” được.
Gần ba năm trước, Dương tỉnh dậy và thấy mình đang nằm trên đường, xung quanh khung cảnh rất hỗn loạn: xe cộ đâm sầm vào nhau, xác người la liệt khắp nơi cùng với mùi xăng dầu, mùi máu, mùi tử thi xộc lên mũi khiến anh muốn nôn ọe ra. Bây giờ nhiều khi nhắm mắt lại, anh vẫn thấy khung cảnh hãi hùng đó hiện ra khiến anh giật mình tỉnh giấc giữa đêm, mồ hôi đầm đìa.
Lúc đó anh đã cố ngồi dậy nhưng lại không thể đứng dậy, hai chân anh không còn chút cảm giác nào nữa. Là chiếc xe Hyundai màu kem kia đã tông gãy chân anh. Rồi bỗng một người đàn ông trung niên với mái tóc dựng đứng xuất hiện và đưa anh tới bệnh viện.
Người đàn ông với mái tóc dựng đứng đó tên là Trần Công Trí, bác sĩ phẫu thuật của một bệnh viện tư nhân. Ông ta chính là chủ nhân của chiếc Hyundai kia. Dương sau đó nằm viện một thời gian và bác sĩ chuẩn đoán là anh ngoài việc bị gãy chân thì còn bị mất trí nhớ ngắn hạn, nghĩa là anh đã quên hết những gì xảy ra cách đây vài năm, còn những kí ức xa xưa hơn thì thỉnh thoảng cũng có xuất hiện thoáng qua nhưng anh không hề có chút ấn tượng nào cả. Nhìn thấy chúng giống như nhìn vào những tấm ảnh cũ vậy, thật khó có thể nói chính xác được chuyện gì.
Bác sĩ Trí cho rằng mình nên có trách nhiệm với Dương nên sau đó đã đưa anh về nhà mình để tiện chăm sóc anh. Căn biệt thự của bác sĩ nằm gần trung tâm thành phố, rộng lớn nhưng trống trải, thiếu vắng hơi ấm gia đình vì ông đã li dị vợ, hai đứa con thì đã lớn, thành tài và hiện đang làm bác sĩ ở nước ngoài.
Dương dưỡng bệnh khoảng ba tháng thì đã có thể đi được vài bước chập chững. Qua tới tháng thứ tám thì không chỉ đi được mà anh còn có thể “bay.”
Nói là “bay” nhưng thật ra Dương chỉ khiến cho cơ thể trở nên nhẹ bổng hơn, sau đó chỉ cần “nhún người” một cái là anh đã lao vọt lên không, rồi lợi dụng sức gió mà lướt đi như người ta chơi dù lượn. Vài tháng sau đó, Dương phát hiện ra mình không chỉ có điều khiển trọng lượng của bản thân mà còn cả những vật mà anh chạm vào, thành ra anh có thể nâng cả một chiếc xe hơi dễ như bỡn. Anh tự thấy mình giờ đây không khác gì Superman. Mà cũng phải, thần tượng của anh là Clark Kent trong Smallville mà.
Đầu năm nay, bác sĩ Trí qua đời vì đau tim. Vì các con của ông đã có cuộc sống dư giả hết rồi nên ông không để lại gì nhiều cho chúng. Hơn tám mươi phần trăm số tài sản được để lại cho Dương, với một điều kiện là Dương phải nhận lấy chức vụ Giám Chế và phục vụ cho một tổ chức mà bác sĩ Trí là người sáng lập. Tổ chức đó có tên là Hội Tiến Bộ (The Progressive).
Vào đầu thế kỷ hai mươi, những sinh viên thuộc Đại Học Pennsylvania, Hoa Kỳ đã thành lập một hội nhóm có tên gọi là Câu Lạc Bộ Tiến Bộ dựa trên hình mẫu của Câu Lạc Bộ Tiến Bộ Cải Cách London, xuất hiện trong cuốn “Tám mươi ngày vòng quanh thế giới” của nhà văn Jules Verne. Qua hơn chục năm, câu lạc bộ giờ đã trở thành Hội Tiến Bộ và có những đóng góp nhất định cho sự phát triển của thế giới.
Bác sĩ Trí đến Maryland (Hoa Kì) vào năm 2002 để học chương trình nghiên cứu nâng cao. Ở đây ông đã được gặp những Hội viên đời thứ hai của Hội Tiến Bộ và vì ấn tượng trước cách làm việc của họ mà sau khi về nước, ông đã tự lập một hội riêng của mình với những điều lệ tuyển chọn thành viên vô cùng gắt gao và nghiêm ngặt. Ông trở thành Hội Trưởng đời thứ nhất như vậy đấy. Và sau cái chết của ông, Hội Tiến Bộ giờ đang lâm vào khủng hoảng mà những Thành Viên Cấp Cao như Dương đang gắng sức cố cứu vãn tình hình.
Sau gần ba mươi phút “bay,” Dương cuối cùng đáp xuống trước một căn biệt thự ở vùng ngoại ô. Để “bay” thì anh phải giảm trọng lượng của bản thân, để đáp thì anh chỉ cần tăng trọng lượng lên. Nhưng vì có vẻ anh đang vội nên đã tăng trọng lượng khá vội vã, khiến anh rơi xuống đánh “ầm” một tiếng! Cát bụi bay mù mịt, mặt đường bị thủng một lỗ lớn.
“Dương?” Một người phụ nữ mở cửa bước ra ngoài. Cô ấy có dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng sáng, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt mộng mơ và mái tóc dài chấm ngang vai. “Sao anh hạ cánh nặng nề quá vậy?” Cô bật cười che miệng.
“Tôi… tôi đang gấp. Tôi cần gặp cô ngay!”
“Anh nóng lòng gặp tôi vậy sao?”
“Phải, Hội Trưởng à, việc này rất gấp. Cơ mà, chờ tôi một tí được không?” Anh vừa nói vừa nhìn đồng hồ rồi lại ngoái nhìn xung quanh.
Nhìn lồng ngực anh thở phập phồng, phì phò khiến cô nước miếng đánh “ực” một cái. “Anh có thấy nóng không? Nếu thấy nóng thì vào nhà ngồi cho mát.”
“Cũng được.” Dương mỉm cười theo Hội Trưởng vào nhà và bắt đầu tháo “dụng cụ” ra. Anh có thói quen mỗi khi bay thì thường ăn bận giống những phi công của Thế Chiến thứ Nhất, với áo khoác da và quần kaki màu nâu sẫm; trên đầu đội một cái nón bảo hộ kèm theo một cặp kính vàng, dưới chân mang đôi ủng cao tới đầu gối, tay mang đôi bao tay da, tất cả đều theo tông màu đen huyền bí. Quấn quanh cổ anh là một cái khăn choàng màu nâu dài đóng vai trò là một cái khẩu trang và cũng để nhìn cho “ngầu.”
“Anh uống nước ngọt hay nước lọc?”
“Nước lọc được rồi, cám ơn cô.”
Cô đưa chai nước cho anh và nhoẻn miệng cười: “Đây, và anh hãy… gọi tôi là Hậu đi.”
“Gọi bằng tên hả? Tôi thấy ngại lắm, với lại cô là Hội Trưởng, cao cấp hơn tôi mà.”
“Chức vụ có ý nghĩa gì đâu chứ, cứ gọi tôi bằng tên… cho thân tình tí đi.” Cô vừa dứt lời thì nghe có tiếng gõ cửa. Cô ra mở cửa thì gặp một người đàn ông nước ngoài cao lớn với nước da ngâm đen, nếu không muốn nói là đen hơn cả Dương. Anh ta bận áo sơ mi trắng, quần jean xanh và nở nụ cười để lộ hàm răng trắng sáng: “Tôi tới gặp… Hội Trưởng?”
“Có lẽ là tôi đấy, còn anh là ai?”
“Tôi là Gilbert.” Khi đó Dương bèn chạy lại và giải thích: “H… Hậu, đây là Gilbert.”
“Anh vừa gọi tôi bằng tên đó à?” Hậu mỉm cười và lấy tay che má.
“Đúng là ngại thật.” Dương đỏ mặt, “Đây là Gilbert, anh ta từ Mỹ tới.”
“Tôi biết rồi, nhưng anh ta có liên quan gì?”
“Chuyện này… thật khó nói.”
“Tôi hiểu mà.” Hậu mân mê tóc mình, “Làm người lớn thật khổ, đôi khi có những chuyện không thể nói thẳng ra mà… phải dùng hành động để đối phương hiểu được. Anh hiểu không?”
“Tôi hiểu chứ… Cũng giống như… Ơ…. Cha mẹ mà lỡ mắng oan con mình thì thay vì nói “xin lỗi,” họ sẽ làm hành động dễ dỗ dành con mình, ví dụ như mua đồ ăn hoặc đồ chơi này.”
Hậu xụ mặt: “Được rồi, dẫu sao chúng ta cũng là người lớn hết rồi, có gì anh cứ nói thẳng ra đi.”
Dương ngập ngừng: “Tôi… tôi muốn từ bỏ chức vụ Giám Chế.”
“Anh đang đùa phải không? Anh sở hữu tài sản của anh Trí mà. Nếu anh từ bỏ chức vụ Giám Chế thì anh cũng phải từ bỏ số tài sản đó.”
“Tôi biết! Và tôi đã làm rồi. Hôm qua chúng tôi đã đến phòng công chứng…”
“Hả?”
“Tôi đã chuyển toàn bộ tài sản thừa kế của tôi cho anh Gilbert này rồi. Anh ta bây giờ là Giám Chế, một Thành Viên Cấp Cao của Hội ta.”
“Anh… anh? Anh làm vậy thật sao?”
“Đây là một canh bạc, Hội Trưởng à! Được rồi, cô vừa bảo chúng ta nên thẳng thắn với nhau thì tôi sẽ nói thẳng nhé: Kể từ sau khi cô lên làm Hội Trưởng thì Hội ta đã đi xuống lắm rồi. Cô dung túng để cho bất kì ai cũng có thể được nhập hội, với lý do là càng đông càng vui, nhưng giờ thì thế nào? Đám hội viên mới giờ lộng hành tới mức cô không thể kiểm soát chúng được nữa còn gì?”
“Anh… anh… Nhưng một phần cũng là lỗi của anh! Chức vụ của anh là Giám Chế mà! Đáng lẽ anh nên chấp nhận một Kịch Bản nào đó thì đám hội viên sẽ có việc làm, thay vì ngồi chơi xơi nước để rồi sinh ra những chuyện bậy bạ như bây giờ.”
“Tôi biết một phần cũng là lỗi của tôi, vì thế mà tôi đã từ bỏ chức vụ của mình rồi đấy thôi.”
“Nhưng, tại sao anh lại không bàn trước với tôi? Tại sao lại chọn một người nước ngoài mà tôi còn chả biết là ai, và anh ta là ai?”
Dương nhìn Gilbert rồi bảo: “Anh tự giới thiệu bản thân với cổ đi.”
Gilbert mỉm cười: “Tôi vừa lấy bằng tiến sĩ ngành địa chất…”
“Thế thì có liên quan gì?” Hậu kêu lên, “Ngành địa chất đâu có liên quan tới quản lý tài chánh?”
“Không biết thì học cho biết, có gì đâu?” Dương nói, “Hơn nữa, Gilbert không phải một gã vô danh tiểu tốt đâu, anh ta là thành viên đời thứ hai của Hội Tiến Bộ đấy!”
“Từ Mỹ sao?”
“Đúng vậy! Tôi đã viết thư cho họ và kể rõ sự tình, yêu cầu giúp đỡ. Thành ra họ đã gửi Gilbert tới, tôi còn giữ thư ủy nhiệm đây. Tôi biết là Hội của ta và Hội bên Mỹ ít có liên quan với nhau, nhưng dẫu sao thì nguồn gốc của Hội ta cũng từ bên đó mà, bác sĩ Trí còn là một thành viên danh dự nữa. Giờ đây trông thấy công sức bao năm của ông ấy đang dần sụp đổ, tôi đau xót lắm.”
“Rồi… vậy tôi phải giải thích với đám hội viên ra sao? Cả những Thành Viên Cấp Cao nữa?”
“Cô là Hội Trưởng mà, lời cô có trọng lượng lắm, chả lẽ họ lại phản đối sao?”
Hậu lấy tay xoa má: “Anh coi trọng tôi vậy sao? Nhưng chả phải anh vừa nói tôi không thể kiểm soát được đám hội viên mà?”
“Thì… đúng là vậy, nhưng chưa đến nỗi phất lờ lời nói của cô hoàn toàn đâu.” Dương nhìn thẳng vào Hậu: “Tôi biết trước giờ tôi toàn chống đối với cô, nhưng không phải vì tôi thù ghét hay có thành kiến gì đâu. Tôi chỉ không thích cách cô đang điều hành Hội như bây giờ thôi. Chung quy thì cả hai ta đều muốn tốt cho Hội, vậy thì tại sao ta không hợp tác, giúp đỡ nhau? Tôi tin đây là cơ hội để vực dậy Hội: Chỉ cần có một Kịch Bản tốt thì chúng ta có thể đưa đám hội viên mới vào khuôn khổ, nề nếp.”
“Anh tin vậy à? Nhưng chúng ta vẫn còn thiếu vị trí Biên Kịch…”
“Tôi sẽ ứng cử bản thân vào chức vụ đó!”
“Anh ư? Cũng được thôi, nhưng tôi phải nói sao với đám hội viên đây? Anh biết là họ ghét anh lắm mà? Dễ gì họ đồng ý để anh giữ chức vụ quan trọng như vậy?”
“Vậy thì tổ chức bầu cử đi! Nhưng đây chỉ là chức vụ Thành Viên Cấp Cao nên hãy để các Thành Viên Cấp Cao quyết định, không cần tới tất cả hội viên làm gì. Hiện giờ tôi đã có trong tay hai phiếu là của cô và Gilbert rồi đó. Tôi biết một số thành viên khác không ưa tôi, nhưng cũng có vài người đồng tình với tôi. Cứ cho là tôi có năm mươi phần trăm cơ hội đi.”
“Sao hôm nay anh… như một người khác vậy? Anh đã lập kế hoạch này từ lâu rồi sao? Và cả sự tự tin quá mức này nữa.”
“Tự tin thì tôi có thừa! Cô biết không, nhiều lúc bay cao quá khiến tôi cảm thấy như bị choáng ngợp và sợ rằng mình sẽ không thể kiểm soát được bản thân, rồi sẽ rơi xuống tan xác mất. Nhưng rồi tôi cũng vượt qua, không để nỗi sợ hãi lấn chiếm và… vẫn khỏe mạnh đây.”
Hậu im lặng một lúc rồi đứng dậy, mỉm cười: “Được rồi, tôi tin anh! Tôi sẽ triệu tập một cuộc họp giữa các Thành Viên Cấp Cao trong vài giờ nữa, anh hãy chuẩn bị bài diễn văn để thuyết phục họ bỏ phiếu cho anh đi.” Nói rồi cô bỏ lên phòng khoảng hơn chục phút. Sau đó cô xuất hiện trong bộ váy đen thanh lịch, khoác bên ngoài là một áo vest trắng nhỏ nhắn có đính một huy hiệu hoa hướng dương sáng chói.
“Tôi nhớ ra tôi có cuộc hẹn trong nửa tiếng nữa… Anh Dương, anh đi cùng tôi được không? Bộ dạng của anh có thể khiến thằng bé thấy vui hơn, biết đâu nó sẽ cởi mở hơn.”
Dương nhún vai: “Được thôi, thế còn Gilbert thì sao?”
“Hỏi anh ta có muốn đi cùng không, sau khi ghé thăm thằng bé thì chúng ta tới trụ sở luôn.”
Dương nói vài câu với Gilbert và Gilbert gật đầu đồng ý. Trong lúc Hậu đi gọi điện thoại, Gilbert đánh bạo hỏi về đứa bé mà họ sắp đi thăm, “Là con cô ấy à?”
“Không!” Dương thở dài, “Nó là con của… một nam ca sĩ có tiếng vừa chết vài tháng trước.”
“Ồ, tội nghiệp, còn nhỏ đã mất cha rồi. Chắc thằng nhỏ buồn lắm nên cổ mới tới chơi với nó à? Cổ quen biết gia đình đó sao?”
“Không hề! Nhưng cổ cảm thấy mình nên có một chút trách nhiệm…”
“Chuyện gì?”
“Chính cổ… đã ra lệnh giết cha thằng bé!”