“Có ai muốn đi ăn sau khi xong việc không?” Ngài Kim hỏi, và đám nhân viên liếc mắt nhìn nhau như muốn bảo: Mày đó, mày mời ổng đi! Nếu là cách đây một tháng thì thế nào bọn họ cũng sẽ vồ vập lấy ông ta, thi nhau đề nghị quán này, quán kia, có khi còn giành nhau trả tiền nữa kìa, bởi dẫu sao ông ta cũng là tổng giám đốc, thành ra nhân viên muốn lấy lòng sếp cũng không có gì là lạ.
Nhưng cho đến tuần trước, trong một lần đi karaoke với nhau, có lẽ do chén tạc chén thù quá mức mà ngài Kim đã vô tình để lộ ra bí mật: Cái chức tổng giám đốc của ông, giờ chỉ còn là hữu danh vô thực mà thôi, hay nói ngắn gọn là chỉ có tiếng chứ không có miếng. Mọi hoạt động của ngân hàng bây giờ đều nằm trong tay cô gái có tên gọi là Diana, mà mỗi lần nhắc tới cái tên này là ngài Kim trông có vẻ… xúc động lắm.
“Diana, Diana… Các cậu có tin được không? Năm đó trời lạnh cóng luôn mà cô ả chỉ bận có bộ đồ mỏng manh đi làm việc. Bộ váy ngắn củn cỡn màu vàng, quần tất đen dài quá đầu gối, đi qua đi lại trước mắt đám đàn ông chúng tôi… Thật vô liêm sỉ!”
“Ngắm gái đã rồi chửi, ông mới vô liêm sỉ ấy.” Kiệt, nhân viên hỗ trợ khách hàng, lẩm bẩm.
“Nhưng làm sao ả ta có thể nắm gọn cả hội đồng quản trị của công ty vậy?” Hạnh, kế toán, hỏi.
“Ả ta… có siêu năng lực!” Sau câu nói đó của ngài Kim, cả căn phòng im bặc, chỉ còn nghe tiếng nhạc rì rầm từ cái máy hát phát ra.
“Khả năng điều khiển suy nghĩ sao?” Khang hỏi.
“Đúng… một nửa thôi. Là khả năng biến người ta thành con rối… cho ả mặc sức điều khiển.”
“Thế có khác quái gì?”
“Khác chứ! Khác!” Ngài Kim lèm bèm, “Năng lực của ả… chỉ có tác dụng với đàn ông. Ha ha!”
“Ổng say quá rồi.” Hạnh huých vai Đức.
“Cô nói gì vậy?” Ngài Kim kêu lên, “Mấy anh chị nghĩ tôi không biết tiếng Việt nên cứ thế nói xấu sau lưng tôi sao? Tôi cũng biết vài câu đấy nhé. Đồ chó đẻ!”
“Này, ai chỉ ổng câu đó vậy?” Khang kêu lên.
“Diana… Là cô ta… đã mắng tôi như vậy.” Ngài Kim nói, “Chỉ vì… tôi bất tuân lệnh của ả.”
“Ông kháng cự được năng lực của ả sao?” Khang hỏi, “Bằng cách nào vậy?”
“Vì… tôi cũng có siêu năng lực… Tôi có thể… khiến người ta đổi ý…”
“Cái đó cũng gọi là siêu năng lực sao?” Kiệt nói với giọng mỉa mai.
“Đủ rồi!” Đức đứng dậy, “Tắt máy, trả phòng, tính tiền! Tiệc kết thúc rồi!”
“Nhưng còn hai mươi phút nữa mới hết giờ mà?” Hon nói.
“Tôi nó dẹp là dẹp! Chuyện này bắt đầu đi quá xa rồi! Nếu ngại thì để tôi trả hết cho!”
“Nói đó! Về đây!” Kiệt nói xong liền đứng dậy bỏ đi. Hạnh cũng nối bước theo sau.
“Khang, Hon, hai người về luôn đi!” Đức nói và xốc ngài Kim dậy.
“Đợi chút, tôi chưa hỏi xong mà?” Khang nói.
“Hỏi gì? Chuyện lùm xùm của công ty, chúng ta không nên để tâm thì hơn.”
“Tôi đâu có nói chuyện đó, tôi nói chuyện siêu năng lực kìa! Thật thú vị! Không ngờ ngài Kim… cũng giống như chúng tôi. Tôi muốn biết thêm về năng lực của ổng.”
“Để lúc khác đi, giờ ổng say quá rồi còn gì? Ông cứ hỏi riết rồi lỡ ổng dùng năng lực tại chỗ luôn thì nguy lắm, ổng đang không kiểm soát bản thân mà!” Đức nói.
“Ờ phải.” Khang vừa dứt lời thì đã nghe ngài Kim lèm bèm: “Đi đâu? Tôi chưa say? Thêm tăng nữa nào! Ở đây có quán rượu nào không?”
“Quán rượu thì tôi không biết, nhưng có biết vài quán bia nếu ngài không ngại.” Đức trả lời. Và sau đó, Đức, Hon, và Khang cùng “hộ tống” ngài Kim đến một quán bia khác rồi cả bốn người cùng say sưa chè chén tới gần một giờ sáng.
“Này, tôi nhớ là tôi định về từ trước rồi mà?” Đức nói không ra hơi, “Sao cứ phải đi chơi tiếp vậy?”
“Còn tôi đâu có biết uống rượu mà sao hôm nay uống tới mấy ly luôn vậy?” Khang thều thào. Chợt anh kêu toáng lên: “Phải rồi! Chính là năng lực của ngài Kim! Khả năng… Thay Đổi Ý Định! Chắc chắn là như vậy rồi! Ông ta đã khiến chúng ta thay đổi, từ không muốn đi chơi thành tiếp tục đi chơi, từ không muốn uống cũng phải uống… Trời ơi… Tôi mệt quá rồi.”
“Ông vừa lòng chưa?” Hon rên rỉ, “Chính ông muốn xem năng lực của ngài Kim, giờ ông thấy rồi đó. Ây, đầu tôi đau quá! Ai gọi giùm taxi với, tôi phải về nhà, mai còn đi làm nữa.”
Kể từ đó, các nhân viên bắt đầu thấy ngại mỗi khi được ngài Kim rủ đi ăn uống đâu đó. Ngại vì phải trả tiền là một lý do, còn lý do khác là sợ rằng ngài Kim sẽ dùng năng lực để “ép” họ làm những việc mà họ không muốn… Ví dụ như nói ra một bí mật thầm kín, đáng xấu hổ nào đó. Mấy cô nữ nhân viên thì sợ rằng họ sẽ bị “ép” phải hiến thân cho ông ta hoặc tệ hơn…
“Sao? Có ai muốn đi ăn gì không?” Ngài Kim tiếp tục hỏi.
“Tôi đi với ngài!” Khang lên tiếng, “Nhưng tôi muốn làm rõ một chuyện là tôi sẽ không uống rượu đâu. Ngài có biết là từ khi tôi quy y ở chùa tới nay, Ngũ Giới Cấm thì tôi đã phạm gần hết bốn điều rồi không? Ban đầu thì chỉ có ba thôi: Tôi từng cắt cổ gà, từng trộm tiền của ba má, nói dối thì vô số lần luôn. Gần đây tôi mới phạm thêm điều uống rượu đấy.”
Ngài Kim nhún vai, cười trừ: “Được rồi, không uống thì không uống. Thế còn ai đi chung không?”
“Tôi đi!” Hon nói.
“Cả tôi nữa!” Đức nói.
Sau đó, cả bốn người đến một quán ăn Tàu ở đường Vĩnh Viễn có tên gọi là Vương Ký. “Mì xào dòn ở đây ngon lắm đấy, tôi thường hay đến đây ăn.” Khang nói.
“Thảo nào trông cậu chả ốm đi chút nào.” Ngài Kim bật cười, “Khang à, cậu nên bớt ăn lại đi, tôi nói vì tôi quan tâm cậu đấy!”
“Tôi biết chứ… Nhưng… Tôi hay buồn. Mà mỗi lần buồn thì phải nhai cho hết buồn.”
“Cậu buồn gì cơ?”
“Buồn chán và buồn ngủ đấy!”
Cả hai cùng bật cười. Sau đó, cả bốn người cùng ngồi xuống, gọi món và trò chuyện để giết thời gian.
“Này, hôm nọ mặc dù hơi say nhưng tôi nhớ cậu có nói là… cậu có siêu năng lực, phải không?” Ngài Kim hỏi Khang, “Và cậu dùng từ “chúng tôi” nghĩa là còn người khác nữa sao?” Ngài Kim liếc nhìn Hon và Đức, “Là ai vậy?”
“Là tôi!” Đức nhanh chóng đáp trước sự ngỡ ngàng của hai người còn lại.
“Sếp!” Hon kêu lên, “Sao ông không bao giờ nói với chúng tôi trước đây?”
“Tôi giấu mà, có hay ho gì đâu mà phải kể ra. Nhưng với ngài Kim thì tôi không nghĩ tôi có thể giấu được, thành ra…”
“Tự thú trước bình minh hả?” Khang bật cười, “Nhưng, quả là không ngờ đấy nhé!”
“Này, ba người nói gì vậy?” Ngài Kim hỏi, “Có phải là cả ba người đều có..?”
Cả ba cùng gật đầu.
“Hay quá!” Ngài Kim kêu toáng lên, “Rồi, ai muốn “biểu diễn” khả năng trước nào?”
“Để tôi!” Khang nói và cầm lấy bình trà rồi bắt đầu rót nước ra khỏi bình.
“Này anh kia! Anh làm gì đấy?” Chủ quán kêu lên. Nói về chủ quán thì đó là một người đàn ông trạc tuổi trung niên, cao lớn lực lưỡng, mặt vuông chữ điền, mắt hí, chân mày đậm, mũi to, râu kẽm. Anh ta bận một cái áo sọc xanh – cam, quần jean, với mang một cái tạp dề lớn màu trắng.
“Tôi rót trà?” Khang đáp.
“Ly đâu?” Chủ quán hỏi và cúi người tới trước. “Một cái ly… vô hình sao?”
“Tuyệt không?” Khang nói với giọng tự hào, “Không chỉ ly, tách đâu nhé. Tôi còn có thể tạo ra bất kì vật dụng nào, và chúng hoàn toàn vô hình.”
“Ông tạo ra một chiếc xe hơi được không?” Đức hỏi.
“Được. Nhưng nó sẽ không chạy vì… thiếu xăng.”
“Vậy nếu có xăng thì chắc chạy được chứ hả?”
“Khoan đã!” Chủ quán ngắt lời hai người, “Anh… Không có đọc thực đơn à?”
“Có. Nhưng sao?” Khang hỏi.
Chủ quán bỏ đi rồi quay lại với tờ thực đơn. Anh ta lật tới trang cuối và đưa cho Khang, chỉ vào một dòng chữ nhỏ in đậm ở cuối trang: KHÔNG ĐƯỢC DÙNG SIÊU NĂNG LỰC TRONG QUÁN.
“Tôi… chưa đọc tới trang này nên không thấy. Tôi xin lỗi.” Khang nói.
“Anh không gọi nước sao? Trang này là trang đồ uống mà?” Chủ quán nói.
“Tôi gọi nước lọc. Tôi nói xin lỗi rồi mà. Sao anh có thành kiến quá vậy?”
“Không phải tôi có thành kiến nhưng tháng trước có đám nhóc đến đây ăn và có một đứa có thể phun lửa. Thế quái nào nó khiến chuông báo cháy reng liên hồi làm nhiều khách của tôi bỏ đi, vậy nên…”
“Tôi cũng ghét mấy đứa phun lửa.” Khang đáp, “Yên tâm, không có lần sau đâu.”
Đức giải thích chuyện vừa xảy cho ngài Kim hiểu. Ông ta tặc lưỡi: “Tiếc quá nhỉ?”
“Dẫu sao thì khả năng của tôi cũng không xài được bây giờ, tôi đang rất tỉnh táo mà.” Đức nói.
“Sếp, khả năng của ông là gì?” Hon hỏi.
“Tôi có thể Dừng Thời Gian… Nhưng chỉ khi nào tôi mệt hay buồn ngủ thôi.”
“Trời!” Khang kêu toáng lên, “Dừng Thời Gian? Năng lực bá đạo như vậy mà ông giấu chúng tôi từ trước tới giờ sao?”
“Nhưng nó chỉ xảy ra khi nào tôi thấy mệt thôi. Tôi nghĩ nó giống như một… cơ chế tự động của cơ thể vậy đó. Nghĩa là khi nào tôi cảm thấy mệt, cần được nghỉ ngơi thì thời gian sẽ tự dừng lại để tôi có thể nghỉ ngơi thoải mái. Khi nào khỏe rồi thì thời gian sẽ chạy lại như trước.”
Cả ba người cùng trầm trồ, xuýt xoa một hồi. “Còn cậu thì sao, Hon? Hon?” Ngài Kim hỏi và nhìn xung quanh, “Cậu ta đâu rồi? Đó là năng lực của cậu ta đó à?”
Khang gật đầu, “Giống như tàng hình vậy nhưng không phải là tàng hình.”
“Là sao?”
Khang im lặng một lúc rồi lấy ba lọ: Lọ tiêu, lọ nước tương, và lọ ớt rồi bày thành một hàng ngang. Anh lấy lọ ở giữa ra rồi nói: “Đây chính là khả năng tàng hình. Khi cái lọ ở giữa trở nên vô hình, chúng ta sẽ thấy có một khoảng trống giữa hai lọ còn lại.” Rồi anh đẩy hai cái lọ sát vào nhau: “Đây là khả năng của Hon: Khi anh ta “biến mất” thì chúng ta sẽ không thấy khoảng trống nào cả. Nói một cách đơn giản thì… vùng không gian giữa hai cái lọ đã bị cắt đứt.”
“Hơi khó hiểu đấy.” Đức nói, “Nếu không gian biến mất thì cả cấu trúc không gian sẽ bị sụp đổ mất còn gì? Giống như bức tường mà thiếu mất một viên gạch thì sẽ sụp đổ ấy.”
“Nếu bức tường nhỏ thì có thể. Nhưng nếu nó là một bức tường lớn kiểu như Vạn Lý Trường Thành vậy thì mất đi một viên gạch cũng không khiến toàn bộ sụp đổ được. Huống chi không gian của chúng ta có cấu trúc co dãn, ông có thể đọc thêm Thuyết Tương Đối để có cái nhìn sơ lược cũng được.”
“Cái gì mà Thuyết Tương Đối ghê vậy?” Hon từ xa bước tới và ngồi xuống ghế của mình.
“Ủa? Tui tưởng ông ngồi đây nãy giờ chứ?”
“Đâu có, tui đi tè mà. Nhưng mà này, tôi vừa thấy một chuyện rất… thú vị.”
“Chuyện gì?”
“Lúc xuống tầng dưới, tôi có gặp hai thằng đi thu tiền bảo kê ở quán này. Ông chủ nói rằng đã đóng hồi đầu tháng rồi, nhưng tụi nó bảo là đại ca đòi tăng tiền và thu thêm. Họ cự cãi một hồi và chúng nó đòi đập quán, ông chủ bất đắc dĩ phải rút tiền đưa cho tụi nó.”
“Chà, tội nghiệp.” Khang thở dài.
“Tôi cũng thấy thế nên bèn giúp ổng một tay. Tôi dùng năng lực, lén đi theo móc ví hai thằng kia rồi mang tiền bỏ lại vào máy thu ngân rồi.”
“Ông… ông làm gì cơ?” Đức tròn mắt, “Ông làm vậy có khi hại người ta đấy!”
“Sếp cứ nói quá, cùng lắm hai thằng kia nghĩ là mình bị rớt ví thôi, sao mà biết được?”
“Nói chung là giúp một lần cũng không giúp được cả đời đâu.” Khang thở dài, “Nếu có thể dẹp được đám bảo kê này thì tốt biết bao.”
Bữa ăn sau đó diễn ra khá trầm lắng. Bốn người họ nói với nhau đủ chuyện trên trời dưới đất, và rồi cuộc vui nào cũng phải tàn.
“Mai là Chủ Nhật, không phải đi làm, không phải dậy sớm, thật thoải mái làm sao! Thế có ai muốn đi tăng hai không?” Ngài Kim hỏi.
Không ai trả lời khiến ông ta bật cười, “Mấy cậu giỏi lắm, tưởng không trả lời thì năng lực của tôi không có tác dụng sao? Nhầm rồi nhé! Năng lực của tôi ảnh hưởng tới suy nghĩ chứ không phải lời nói đâu. Trong đầu mấy cậu nghĩ là “không” thì tôi vẫn có thể biến thành “có” đấy.”
“Không phải chúng tôi không muốn đi với ngài, nhưng mai tôi phải đi Lễ sớm nữa.” Đức nói.
“Còn tôi phải về quê thăm má. Ở tuốt dưới An Giang lận. Đi xe mấy tiếng lận.” Hon nói.
“Còn tôi cứ ăn no là buồn ngủ.” Khang nói và bật cười, ngài Kim cũng bật cười theo: “Được rồi, ba người cứ về, tôi tự đi được mà.”
Khi họ đang dắt xe ra khỏi bãi, Đức ngẩng đầu lên và thấy có vật gì vừa vụt bay ngang bầu trời. Trông khá giống một người, Đức tính gọi hai người kia lại để nói chuyện đó nhưng nghĩ lại thôi, tự nhủ: “Thời nay có thiếu gì những thứ kì lạ?”