Hơi Tàn

Chương 9




Chương 09: Đêm tối (9)

Edit: Sherry Tan

Soát lỗi: Rabbitlyn

Coi như Trình Tụ có lương tâm, không để cô giặt hết đống quần áo đó, Lâm Hải Đường còn ở lại ăn ké xong một bữa cơm tối mới rời đi, Trình Tụ đưa cô xuống dưới lầu.

Hai người không đi ngang hàng, mãi mãi là người trước kẻ sau.

Trình Tụ quay đầu nhìn cô một cái, tay Lâm Hải Đường đang đặt lên bụng, chậm rãi lắc lư, cực kì giống một chú chim cút béo quay cun cút.

Trình Tụ nhướng mày, “Ăn no dữ.”

Lâm Hải Đường cười, ợ to thêm cái nữa, “Cảm ơn anh đã khoản đãi, hôm sau tôi ghé quán anh ăn ủng hộ.”

Trình Tụ cười cười, “Cô làm như mình là khách hàng lớn ấy, thiếu cô không được? Phải cần có cô ủng hộ.”

“Đổi cách nói, là lấy thân báo đáp.” Lâm Hải Đường mặt dày, nhìn thẳng vào anh, ngọn gió thổi qua chiếc váy đỏ và mái tóc cô, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo lộ ra, đôi mắt sáng như sao, đáy mắt gợn sóng lăn tăn, mép váy hơi tung bay ra phía trước, hiện ra một cặp đùi trắng trẻo mịn màng như ngọc trai.

Càng nhìn chiếc váy đỏ càng thấy không vừa mắt, Trình Tụ nắm chặt điếu thuốc, đè hai vai cô, cài lại áo khoác cho cô, “Không thấy lạnh?”

Lâm Hải Đường bị động tác của anh dọa cho ngây người, thấy một tên đàn ông giúp cô cài cúc, lòng bàn tay đầy vết chai, chằng chịt.

Như có một dòng nước ấm chảy xuôi khắp cả người, chảy đến tận tim. Lâm Hải Đường nhìn chằm chằm bộ dạng nghiêm túc của anh, cười, “Thích tôi sao! Sợ tôi cảm lạnh?”

Tay Trình Tụ cứng lại, hơi hơi nhếch khóe miệng, “Tối hôm qua có người một hai cứ phải nhào vào tôi, đẩy cũng không đẩy ra nổi, người ta đi WC xong còn muốn leo lên giường tôi đấy.”

“Ý của anh là nói tôi thích anh.” Lâm Hải Đường nghiêng người ra trước, duỗi tay quàng lấy cổ anh, khoảng cách rất gần, cô có thể thông qua mắt anh, nhìn thấy hình ảnh của bản thân trong đôi mắt ấy.

Ngọn gió nghịch ngợm thổi qua vài sợi tóc trên đỉnh đầu cô, Trình Tụ tiếp nhận cái ôm của cô, một tay đặt lên đỉnh đầu cô, đè xuống mấy sợi tóc quật cường kia.

“Nói thật?”

“Nói dối!”

Từ tòa nhà bên cạnh nhảy ra một bóng người, là Lý Tịnh, cô xách theo một cái túi, chân đi một đôi cao gót, thấy Trình Tụ và cô đang trong một tư thế đầy ái muội, nụ cười tươi trở nên cứng đờ.

Rất có cảm giác bắt gian tại giường, Lâm Hải Đường đầu tiên là buông tay ra, nới rộng khoảng cách của cả hai, bước về phía Lý Tịnh, nhìn cái túi mà cô nàng xách theo, “Thật trùng hợp, gặp nhau ở đây, cô đang mang theo gì thế?”

Lý Tịnh nắm chặt túi của mình, cắn môi, “Mua trái cây.”

Ba chữ như đang nghiến răng nghiến lợi nói ra.

“Mua cho đàn ông? Không nhìn ra đó nha, anh có diễm phúc không tệ nha.”

Trình Tụ không tiếp lời, đứng im tại chỗ.

“Không để ý tôi lấy một quả táo chứ?” Lâm Hải Đường mặt dày, cho tay vào túi.

“Cô cứ tự nhiên.” Lý Tịnh bẹp miệng.

Lâm Hải Đường tung tẩy quả táo, mắt cô nàng nhìn theo quả táo đang tung lên rồi rơi xuống, sự khó chịu hiện hết cả trên mặt, như thể thứ Lâm Hải Đường lấy đi của cô không phải quả táo mà là một món đồ quý giá của cô.

“Cảm ơn nhé.”

“Không có chi.” Ngoài miệng nói không sao, nhưng biểu hiện trên mặt giống như thể hai người có thù lớn với nhau.

Lâm Hải Đường dùng ống tay áo lau quả táo, cắn một miếng to, thầm nhủ, cô chỉ cầm của cô ta có một quả táo hà, cũng có phải cướp đàn ông của cô ta đâu, tên đó không phải vẫn đứng đực ở đó sao.

Mỗi lần thấy khuôn mặt như quả mướp đắng kia, như thể là mình mắc nợ cô ta ấy.

“Tôi đi trước đây, hai người nói tiếp đi.” Lâm Hải Đường nhai táo, xoay người bỏ đi.

***

Qủa táo vô cùng ngọt, cô ăn sạch sẽ, chỉ còn lại lõi.

Trên con đường cô trở về nhà, có đi ngang một tiệm làm tóc, trước cửa đứng ba cô gái trẻ, tuổi không bao lớn, váy chỉ dài đến gối, bày ra đôi chân nhỏ nhắn, phơi mình trước gió, đúng là tuổi trẻ, không sợ lạnh.

Đối diện là một quầy bán tạp hóa, treo một ngọn đèn vàng, mấy tên lưu manh vắt chéo chân ngồi gần đó đánh bài, trên cổ xăm đầy mấy hình thù dữ tợn, nào là rồng, búa rìu, hình xương đầu lâu các thứ, đúng là hình tượng dân lưu manh chính hiệu.

Lâm Hải Đường gập ngón tay gõ gõ quầy thủy tinh, “Lấy gói thuốc.”

Ván bài đang vào hồi nước sôi lửa bỏng, không ai thèm đếm xỉa đến cô, “Tự lấy đi.”

Lâm Hải Đường đưa tay tự mở tủ, lấy gói rẻ nhất, ném tiền lên cái bàn đánh bài, không ai nhìn hay để ý xem cô lấy hiệu nào, sớm biết như vậy cô đã vơ luôn gói Trung Hoa, nhưng quầy này cũng không phải là quầy bán thuốc

lá chính thức, sợ là thuốc lá giả nhiều hơn thuốc thật.

Phía sau có người gọi cô lại, bà chủ tiệm làm tóc đúng là có quen cô, có qua lại vài lần, thấy cô đi ngang, bèn đón cô vào ngồi.

Lâm Hải Đường đi vào cửa tiệm, máy điều hòa trong phòng đã chuyển sang chế độ làm ấm, cả đàn ông đàn bà đều như đang chết ngộp, mặt ai cũng đỏ bừng bừng, có hai người đàn ông đang gội đầu, cô gái thì dán sát ngực mình lên trên đầu người đàn ông, tay tên đàn ông cũng đang sờ mó loạn xạ.

Bà chủ hơn bốn mươi tuổi, trang điểm đậm, dáng người béo, trên mặt đã có vết nhăn, nếp nhăn nơi khóe mắt đã có tận bốn đường, ngày xưa làm lụng nhiều, tốc độ già đi cũng nhanh hơn.

Bà chủ rót cho cô một cốc nước, đẩy đĩa hạt dưa đến trước mặt cô, “Hải Đường, dạo này dì ít gặp con đi dạo ở đây quá, hôm nay đi ngang, cũng không ghé vào đây ngồi, nếu không phải mắt dì tinh, chắc con cũng tính giả bộ không quen dì phải không, quay đầu bỏ đi luôn chứ gì.”

Lâm Hải Đường pha trò, “Dì Bảo à, dì coi dì nói, do nay hai tay con trống trơn, cái gì cũng không đem theo, mới ngại đi vào ấy chứ.”

Dì Bảo là tên thường gọi của bà ta, Lâm Hải Đường cũng không biết rốt cuộc bà ta họ gì, dì Bảo này là người thu phí môi giới, hồi trước khi cô kiếm được hai phần tiền, cô phải xì ra một phần để “hiếu kính” với dì Bảo này.

Mặt mũi hiền lành tâm địa đen tối, một cái miệng biết ăn nói, mấy cô gái ở tiệm làm tóc này đều do bà ta lừa gạt chui đầu vào, không ai dám chạy trốn, đám đàn ông ngồi ở quầy tạp hóa kia là đám tay chân của bà ta, hồi trước có người dám bỏ trốn, bị bắt rồi bị đánh gãy chân, bà ta đúng là một người đàn bà độc ác tàn nhẫn.

Con phố đằng sau đã bị càn quét, mà vị dì Bảo này hôm nay còn dám mở cửa trắng trợn, cô đánh trống lảng hỏi, “Con chỉ dám ban đêm đi bộ, hôm nay còn lạnh muốn cứng cả người lại đây, đợi lúc lâu cũng chẳng thấy bóng ai, đâu giống dì Bảo đây có cái mặt bằng, ban ngày như vậy mà khách cũng đến nườm nượp, kinh doanh tốt thật.”

Dì Bảo ném vỏ hạt dưa trong tay đi, “Hải Đường, nếu con đến chỗ này của dì làm, thì không cần phải lo lắng sợ hãi đâu.” Rồi bà ta hạ thấp giọng, tiếp tục nói, “Ở đồn công an dì có người quen, một khi có động tĩnh, dì sẽ đưa mấy đứa đó tản đi.”

Thì ra đây là lí do để bà ta đủ tự tin như vậy, thành công cài cắm người mình trong đồn, đúng là nước cờ chẳng ai nghĩ ra được, “Dì Bảo, chiêu này quả thật cao tay, con phố phía sau ai dám giành đường làm ăn của dì chứ, này không phải tìm chết sao.”

Lâm Hải Đường ngoài mặt khen bà ta cao tay, trong lòng thì mắng bà ta liên hồi, đồ cáo già nham hiểm, đúng là không chỗ nào an toàn, cả cảnh sát cũng không đáng tin.

Trong tiệm làm tóc này không chỉ có gội đầu, ở bên trong dùng rèm ngăn ra ba gian, ba chiếc giường đơn dùng để massage, đột nhiên có một chiếc bị kéo ra, một tên đàn ông đang giận dữ bước ra, mắng xối xả, “Bà chủ, đứa này có biết massage không vậy?”

Lâm Hải Đường nhìn qua, tên đàn ông đã kéo thắt lưng xuống, bên trong là cái quần lót màu xanh lam, tầm bốn năm chục tuổi, đứng bên cạnh giường massage là một cô gái, bộ dạng thanh tú, run rẩy đứng đó, tay chân luống cuống, nước mắt không ngăn được mà chảy ra.

“Là người mới tới, đại ca đừng nóng giận, nó không hiểu chuyện, tôi đổi người khác cho anh, bảo đảm anh vừa ý.” Dì Bảo gọi từ bên ngoài vào một cô gái trang điểm đậm, thay chỗ cô bé này.

Bức rèm lại lần nữa được kéo lên, gội đầu thì tiếp tục gội đầu, đứng đường thì tiếp tục đứng đường.

Dì Bảo chỉ vào mặt cô bé chửi, “Mày còn khóc nữa hả, tối nay bà cho mày ra tiếp khách luôn!”

Âm thanh lập tức biến mất, cô gái ầm một tiếng quỳ xuống,ôm lấy chân dì Bảo, run rẩy, “Bà cho tôi về nhà đi, tôi không muốn làm cái này, trong nhà có người chờ tôi về, xin bà, xin bà thả tôi ra.”

Lâm Hải Đường ngồi trên ghế, cô đột nhiên cảm thấy khó thở, cảm thấy không khí xung quanh trở nên nóng rực.

Dì Bảo đạp lên đầu gối cô gái một cái thật mạnh, cả người ngã nhào ra đất, “Bảo mày học massage trước, học giỏi thì kiếm được tiền, mẹ mày chữa bệnh không cần tiền à.”

“Tôi không học massage, tôi có thể làm việc khác, tôi không muốn làm cái này, xin cô giúp tôi với.” Cô gái quay sang ôm chân Lâm Hải Đường, lay mạnh chân cô.

Lâm Hải Đường chỉ có thể mặc cô gái lay lắc chân mình, mọi lời nói đều kẹt lại trong họng, cô thấy được sự sợ hãi, nỗi tuyệt vọng trong mắt cô gái, nhưng Lâm Hải Đường cô không phải phao cứu sinh, không thể trở thành anh hùng, nửa chân cô đã ngập trong bùn lầy, bất lực rồi.

“Nhốt nó vào phòng tối cho tao, cho nó đói mấy ngày, tao không tin nó không học được.” Dì Bảo kêu người kéo cô gái lên, nửa lôi nửa kéo cô gái sang quầy tạp hóa đối diện.

Lâm Hải Đường bước ra khỏi tiệm làm tóc, hít vào hai ngụm khí lạnh, nhìn vào quầy bán tạp hóa đối diện, mọi thứ đều trở về vẻ bình yên vốn có, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Dì Bảo bảo cô đi thong thả, cô miễn cưỡng nở một nụ cười đối phó.

Đi đến dưới lầu khu nhà cô thuê, đám người bên tòa thị chính đã đặt ở đây mấy thùng sơn, vết sơn đỏ bằng cọ đã sơn đầy các bức tường, trên bức tường, chữ phá bỏ và di dời đã vẽ xong, mấy người ở khu phía đông này nhìn dòng chữ đỏ khá là vừa lòng, cái họ nhìn thấy không phải là dòng chữ, mà là từng sấp tiền mới được rút ra từ ngân hàng.

Người đàn bà thấy Lâm Hải Đường trở về, tâm trạng tốt, tiếp đón cô, “Em gái, nhớ đóng tiền nhà nha, em thiếu hai tháng đó.”

Hồi hôm qua còn đòi tiền thuê nhà cô một cách dữ dằn, Lâm Hải Đường liếc qua dòng chữ ‘phá bỏ’ kia, nói tiếng dạ.

Cô trở lại căn phòng mình thuê, thay cái váy đã nhăn nhúm của mình ra, đi vào WC tắm rửa, chỉ mới tắm được một nửa thì cúp điện, xung quanh tối om.

Hết cách, vẫn phải tiếp tục gội đầu, cô tắm táp xong xuôi, lấy nửa cây nến còn dư lại trong hộc tủ ra, thắp lên, một đốm sáng vàng mong manh tỏa ra, ngoài cửa sổ là mảng tối om, ánh trăng và ánh sao như trốn đằng sau bức màn sân khấu, mọi thứ như được phủ lên một lớp màn màu đen.

Cô không ngủ đươc, nhắm mắt lại, thấy được hình ảnh của mình trong mắt Trình Tụ, còn có đôi mắt sợ hãi của cô gái nọ, như chìm sâu vào rồi chết đuối.