Hơi Tàn

Chương 8




Chương 08: Đêm tối (8)

Edit: Sherry Tan

Soát lỗi: Rabbitlyn

Buổi sáng khi Lâm Hải Đường tỉnh lại, cả người đau nhức ê ẩm, xương cốt rệu rạo như sắp rã ra, mùi chăn đệm và mồ hôi xộc vào mũi, mở to mắt, nhìn lên trần nhà trát xi măng phía trên, không có đèn thủy tinh nào treo ở trên, lại quay đầu nhìn trái nhìn phải, cửa sổ không phải là loại cửa sát đất, không thấy được cảnh tượng đông đúc ngoài kia.

Cô che trán, mất một lúc mới xốc chăn lên, quần áo vẫn đầy đủ, không thiếu món nào.

Căn phòng không lớn, chỉ có vài món đồ vật trong nhà đơn giản, có một cái tủ đã hỏng mất một bên cửa, bên trong treo mấy bộ quần áo đã bị giặt đến bạc màu, trên tủ đầu giường có hai quyển tạp chí, in trên bìa là một cô nàng mặc bộ bikini gợi cảm, có một cái gạt tàn đầy tàn thuốc, tàn thuốc tràn ra, rơi đầy đất.

Cả gian phòng đều ngập tràn mùi vị của đàn ông.

Cô đẩy cửa đi vào phòng khách, mặt trời chiếu vào phòng một mảng lớn, phòng khách chất đầy chai nhựa đã được bó lại, khi có ánh mặt trời chiếu vào, mỗi chai đều sáng lên, hắt lại một đụm sáng sặc sỡ màu sắc.

Ban công lớn, rộng khoảng hai mét, tầm nhìn tốt, cô nhìn ra bên ngoài, khu đang bị phá dỡ ở phía tây kia hơi nóng đang bốc lên hầm hập, cô thấy ở đó khói bụi mịt mù, tiếng máy kéo nổ vang, đội thi công đang đẩy mạnh công cuộc phá dỡ, theo quy trình mở rộng phá dỡ sang phía đông.

Rồi một thời gian nữa thôi, khu tạm bợ này sẽ bị san thành bình địa, mọi thứ ở đây sẽ thành đống đổ nát thê lương, những con người sống kiếp ở thuê nơi đây sẽ đi nơi khác, tìm một chỗ thuê rẻ mới, cắm rễ tồn tại.

Có lẽ cô sẽ đổi một thành phố khác, sẽ không tiếp tục làm cái nghề này nữa, cô nhớ nhà, muốn trở về thăm em trai em gái, xem bố mẹ có uống thuốc đúng giờ không, xem trong nhà còn ai đến đòi nợ nữa không, cô muốn họ có cuộc sống tốt đẹp, không còn phải bị cuộc sống dồn ép, càng không cần phải quay xung quanh một chữ “tiền”, cuộc sống không cần phải tính toán chi li nữa.

Cô lại nghĩ đến tương lai, liệu có người đàn ông nào thật sự thích cô không, không ngại quá khứ của cô, toàn tâm toàn ý đối tốt với cô, muốn sinh con với cô, cùng cô vượt qua tuổi già.

Trình Tụ xách đồ ăn đi vào, thấy cô gái đang dựa vào ban công, nửa người nhoài cả ra ngoài, lập tức vứt đồ ăn ra cho Dư Khánh Sinh đứng phía sau, bước nhanh về phía ban công.

Lan can được xây bằng gạch, không cao lắm, Lâm Hải Đường vô tình nhoài hết nửa người ra ngoài.

Đột nhiên bên hông bị giữ chặt, có một bàn tay vòng qua eo cô, kéo cô trở về, cô giật mình kêu một tiếng, theo quán tính ngã vào lòng người đàn ông, ngửi thấy mùi xà phòng thoáng qua, cảm nhận tiếng tim đập như trống bỏi từ sau lưng đến từ anh.

Dư Khánh Sinh quay người vào bếp, tay che mắt tay bịt tai, “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.”

Lâm Hải Đường phản ứng lại, bật cười, “Biết nhân cơ hội dê bà đây quá nhỉ.”

Mắt Trình Tụ trầm xuống, tay hơi buông lỏng, “Cô có tin không rằng bây giờ tôi bỏ tay ra, cô sẽ chụp ếch hôn sàn nhà không?”

Cả người Lâm Hải Đường trầm xuống, cô vặn vẹo, điều chỉnh lại trọng tâm của chân, tìm chỗ đứng cho vững, nửa trên người và đầu gối đứng song song với nhau, “Đừng nha, anh Tụ, có gì từ từ nói.”

Trình Tụ dời tầm mắt khỏi vùng da thịt bị lộ hàng của cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, nghiêm túc, “Hồi trước có cô gái nửa đêm uống say, say như điên ấy, từ chỗ này ngã chết.”

Trong lòng Lâm Hải Đường chợt lạnh, nụ cười cứng ngắc, hóa ra vừa rồi anh làm vậy là muốn cứu cô.

Lâm Hải Đường ngửa đầu nhìn anh, râu ria trên cằm anh đã hơi lún phún mọc ra, làn da màu lúa mạch bóng loáng, “Không bằng tôi lấy thân báo đáp, cảm ơn anh đã kéo tôi từ quỷ môn quan trở về.”

Trình Tụ không nói chuyện, khuỷu tay chọt vào lưng cô, cô đau đến nhíu mày.

Cô hít sâu một cái, “Lưng bà đây đau.”

Trình Tụ vừa nghe cô nói đau lưng, nâng eo cô lên, đỡ cô đứng thẳng lại.

Lâm Hải Đường vặn eo, đưa tay sờ lưng mình, đau đến mức cô phải nhe răng trợn mắt.

“Hôm qua anh làm gì tôi thế, tôi ngủ có một đêm mà toàn thân đều đau nhức.”

Đã làm ác còn thích cáo trạng trước, Trình Tụ sôi máu, “Cô tối hôm qua nôn lên tôi tận hai lần, tôi còn chưa tìm cô tính sổ.”

Lâm Hải Đường xấu hổ, “Tôi giúp anh giặt sạch quần áo nhé.”

Lần này cô thật sự đã uống quá nhiều, uống đến độ không phân biệt được đông tây nam bắc, nhưng vẫn có một số việc vẫn còn có ấn tượng, người ta mang mày về nhà, không bỏ lại mày ngoài đường, cũng xem như là có ân, cô phải báo đáp, vả lại hôm qua anh giúp cô tận hai lần, là đại ân đại đức, phải ghi nhớ trong lòng.

Trình Tụ không khách sáo, chỉ WC, “ Quần áo trong chậu.”

Trong WC có cái chậu, nhưng trong chậu không chỉ có một bộ quần áo, mà là một đống quần áo, tất cả đều dày và nặng, Lâm Hải Đường chấp nhận số phận, đây gọi là báo ân, hôm qua đưa mày về cũng tốn tiền xăng xe đấy, ở một tối như vậy cũng phải tốn tiền phòng chứ bộ, cô cứ như vậy mà an ủi bản thân, trong lòng mới trở nên cân bằng, cởi áo khoác, tùy tiện tìm một cái áo công nhân của đàn ông tròng lên người.

Cô ngồi xuống, chịu đựng cơn đau ê ẩm khắp người, mở nước, ngâm quần áo, cái lạnh thông qua đầu ngón tay đâm thẳng vào tim, rùng mình một cái.

***

Trình Tụ đi vào bếp, lấy đống đồ ăn đóng gói tối qua ra, đựng trong sáu cái bát lớn.

Dư Khánh Sinh thấy thịt, chảy nước miếng, lấy trộm một miếng thịt nhét vào miệng, “Tay nghề đầu bếp của Ngọc Lâm Thành tốt thật, ông đây sau này cưới vợ sẽ đến đó đãi mấy chục bàn, ăn vài ngày.”

Trình Tụ nói, “Chú hôm nay đi học nghề luôn đi, ngày mai lập tức có cô gái vội vàng gả cho chú.”

Dư Khánh Sinh nhai miếng thịt lạnh như đá, đập lên vai Trình Tụ, bộ dạng như kiểu sắp “đường ai nấy đi”, nói, “Quần áo của anh có người giặt giũ rồi, chắc em nên tránh ra để hai người có thế giới riêng, có nàng dâu rồi, đừng quên anh em.”

Trình Tụ cầm bát gõ một cái, “Nhân lúc đồ ăn còn nóng thì lo ăn đi, đừng cả ngày nói luyên thuyên.”

Trình Tụ đi ra khỏi phòng bếp, bước vào WC nghiệm thu kết quả, anh dựa vào khung cửa, nhìn thoáng qua đôi bàn tay bị đông lạnh tím tái của Lâm Hải Đường, cô nàng đang im lặng ngồi đó, trong không gian chật hẹp chỉ có tiếng nước chảy ào ào từ vòi nước.

Trình Tụ vuốt cằm, “Ăn cơm.”

Ba người, sáu bát thịt, Trình Tụ ngồi đối diện với Lâm Hải Đường, Dư Khánh Sinh liếc trái liếc phải, cười, “Nhân lúc còn nóng, ăn thôi.”

Tay Lâm Hải Đường đã bị đông cứng lại, cầm đũa gắp đồ ăn vài lần đều làm rơi đồ ăn, Dư Khánh Sinh thấy cũng không dám thay cô gắp đồ ăn, dù sao cũng là cô gái mà đại ca mình coi trọng, em út cần gì phải tỏ vẻ ân cần chứ.

Lâm Hải Đường lùa cơm vào miệng, chợt nhớ đến chuyện tối qua, đúng là phải cảm ơn mới được, “Tối qua uống say, làm phiền mọi người, cảm ơn.”

Cô không tài nào nhả ra được mấy câu nói vàng ngọc hoa lệ, cũng không nhớ được hết chuyện đã xảy ra, chỉ có thể lặp đi lặp lại tiếng cảm ơn.

Dư Khánh Sinh gắp miếng thịt, “Không sao, ban đầu tôi còn tưởng gặp quỷ chặn đường, nếu không phải anh Tụ quyết định chạy đến xem, không chừng tôi đã dẫm chân ga, trực tiếp phóng qua luôn.”

Lâm Hải Đường liếc Trình Tụ, Trình Tụ há miệng nhai thịt, không thèm ngó đến cô.

Dư Khánh Sinh lại hỏi, “Hải Đường à, sao tối qua cô lại đi đến chỗ đó thế?”

“Tối qua đi ăn cơm với một đồng nghiệp nam, tên đó đã yêu thầm tôi từ lâu, tôi lên xe hắn, hắn chạy được nửa đường, âm mưu quấy rối tôi, tôi cũng coi như tốt số, trốn ra khỏi miệng cọp.”

Lâm Hải Đường mặt không đỏ, tim không đập mở miệng nói dối, lời nói dối này cô copy một bản tin trên báo, tiêu đề gốc là “Cô gái tham gia liên hoan, bị đồng nghiệp khóa cửa nhốt trong xe muốn giở trò đồi bại.”

Dư Khánh Sinh nghe xong, thả bát xuống, đập lên bàn một cái, “Mẹ nó, để tôi với anh Tụ đi đập hắn một trận, xem coi sau này nó còn dám động đến cô không.”

Nhưng khi thấy Trình Tụ vẫn giữ bình tĩnh, chỉ lo ăn cơm của mình, không tỏ vẻ gì cả, Dư Khánh Sinh cảm thấy mình đang giành spotlight của anh, lại im lặng lần nữa bưng bát cơm lên, không khí xung quanh cũng hạ xuống 0 độ.

Lâm Hải Đường chậm rãi nói, “Không sao, tôi sớm đã muốn từ chức không làm tiếp, sau này không gặp lại hắn nữa đâu.”

Dư Khánh Sinh không đồng ý, “Loại đàn ông này đập cho một trận cho nhớ đời, để không tiếp tục gây họa cho người khác.”

Lâm Hải Đường và miếng cơm vào miệng, khen ngợi anh, “Anh Khánh Sinh, anh đúng là người có tính chính nghĩa nhất mà tôi từng quen.”

Dư Khánh Sinh bị Lâm Hải Đường nói như vậy, chỉ có thể xoa gáy cười.

“Sau này có chuyện gì xảy ra, cứ tìm đến tôi và anh Tụ, chúng tôi chuyên đánh bọn xấu xa,

nhớ năm đó, hai người bọn tôi đi ghi danh trường quân đội, bị quy tắc ngầm gạch bỏ, nếu thật sự đậu vào trường, nói không chừng bây giờ đã là người tuyên truyền chính nghĩa, diệt gian trừ ác.”

Trình Tụ dùng đầu đũa gõ đầu anh ta, “Ăn cơm mà cũng không lấp được miệng chú em, ông đây thấy mày mới là người đáng bị đánh nhất đấy.”

Lâm Hải Đường ôm bát cơm, nhìn hai tên đàn ông cười.

Người con gái với nụ cười rộ vui vẻ, mặt mày trở nên dịu dàng hơn, đôi lúm đồng tiền lộ ra như một món rượu ngon, làm say lòng người.

Dư Khánh Sinh ôm đầu, “Anh Tụ, cho qua đi, ở trước mặt người đẹp phải chừa lại cho em chút mặt mũi chứ.”

Lâm Hải Đường đã ăn được rất nhiều thịt, hai tên đàn ông sức ăn lớn, sáu bát thịt đã bị tiêu diệt mất hai phần ba.

Lâm Hải Đường ăn no uống đủ, nằm trên sô pha, Dư Khánh Sinh đã đi rửa bát, Trình Tụ thì đang gõ cái TV màn hình lồi, TV này thật sự rất cũ rồi, bây giờ trên thị trường đều bán TV màn hình LCD cả.

Lâm Hải Đường ợ một cái, “Nhìn không ra, anh còn biết sửa đồ đạc.”

“Hồi trước từng làm, đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, nên cũng không học sâu.” Trình Tụ trả lời cô.

Người đàn ông vén tay áo lên, lộ khuỷu tay, xoay xoay chiếc cờ lê, cơ bắp căng ra, đầy những đường cong cơ bắp dứt khoát.

Lâm Hải Đường tìm chuyện tán gẫu, “Chai nhiều như vậy, ai nhặt thế?”

Trình Tụ gỡ màn hình TV ra, “Là Khánh Sinh để dành tiền cưới vợ, mỗi lần đi ra ngoài lấy hàng, nhìn thấy chai nhựa thì nhặt gom về.”

Lâm Hải Đường đấm đấm eo cười, “Sợ là phải để dành cả đời mới đủ.”

Trình Tụ vặn từng con ốc ra, “Cậu ta tìm cô vợ hiền lành biết quán xuyến gia đình, không cần phải kiếm tiền cả đời nửa đời sau đối xử tốt với vợ là được.”

“Vả lại cậu ta ghét cay ghét đắng phụ nữ lừa gạt mình, nếu ai dám lừa mình, cậu ta thể nào cũng khiến cô ta mất trắng.”

Những lời này, có ý chỉ thẳng vào lời nói dối của Lâm Hải Đường khi nãy.

Lâm Hải Đường nhìn anh, “Tôi không phải đang cố giữ hình tượng của tôi với anh đâu, chỉ là có một số việc không thể lộ diện trước ánh sáng.

Trình Tụ nghiêng đầu, đôi mắt có mấy phần châm chọc.

Lâm Hải Đường lái sang chuyện khác, hỏi anh, “Anh thì sao, chắc cũng muốn tìm một cô gái giỏi quản lí gia đình, giỏi làm việc nhà nhỉ.”

Đàn ông thích phụ nữ đảm đang, tối về đến nhà, thấy trên bàn ăn đã dọn sẵn cơm canh nóng hổi, dù có bao nhiêu mệt mỏi, khi ngồi xuống trước bàn ăn, mọi mệt mỏi ném hết ra phía sau, uống chút canh ấm bụng, xua đi phần lớn mệt mỏi, ngày mai lại có động lực kiếm tiền nuôi gia đình.

Trình Tụ ngồi ngược sáng, suy nghĩ một lúc, “Cô ấy chỉ cần phụ trách sinh con nối dõi tông đường, tôi kiếm tiền nuôi cô ấy và con cái là đủ.”

Được lắm, nối dõi tông đường, đấy chẳng phải là loại đàn ông dùng nửa người dưới để suy nghĩ nhân sinh sao.

“Làm vợ tôi, không cần phải đảm đang hết mọi việc trong nhà, cô ấy chỉ cần mang bọn trẻ đi chơi công viên, tôi giặt quần áo, nấu cơm, quét nhà cũng được.”

Cô nhìn bờ lưng rộng của anh, dưới ánh nắng, nó sáng đến chói mắt, giống như một ngọn núi, nguy nga vững chãi.