Chương 19: Âm mưu của kẻ giấu mặt
"Nhanh nhấn nút mở cánh cổng đi." Số 1 vứt tên vô dụng trên tay xuống đất, bước đến chỗ Tử Văn.
"Bọn ta hiện tại đã kiệt sức, nếu ngươi tự tin bằng sức một người có thể vượt được phó bản thì cứ tự nhiên." Tử Văn thản nhiên đưa ra nút bấm.
Số 1 im lặng nhìn chăm chú vào mắt Tử Văn, qua trận chiến với con quái vừa nãy hắn biết chỉ bằng hắn thì không thể vượt phó bản một mình được. Số 1 như có điều suy nghĩ rồi mới lên tiếng: "Nghỉ ngơi 20 phút, không thể nhiều hơn được."
"30 phút." Tử Văn không khoan nhượng, hắn không muốn lấy mạng sống của mình ra đánh cược. Nhờ may mắn có ống dinh dưỡng nên hắn mới khôi phục lại sức lực trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đây cũng là trạng thái tốt nhất mà hắn tính được.
Số 1 khẽ nhíu mày, hắn không nói thêm nữa như ngầm đồng ý lời nói của Tử Văn. Thời gian cứ trôi qua thì lòng hắn lại hồi hộp khó tả.
…
[Cô bé kẹo ngọt: Gì đây! Số 3 được đi cửa sau lộ liễu đến vậy sao?]
[Bươm bướm bay: Ta cảm thấy lần này không đơn giản đâu. Cầu mong chủ phòng bình an.]
[Người qua đường A: Phạm qui quá nhiều rồi! Tại sao Quản trò lại không có động thái nào vậy?]
[Người qua đường B: Đừng nói với ta Quản trò cũng bị mua chuộc rồi!]
[Người qua đường C: Chỉ có ta chú ý đến chủ phòng thôi sao? Chỉ mới phó bản đầu đã gặp chuyện thị phi ngập trời!"]
[Người qua đường D: Đồng ý với lầu trên.]
[Người qua đường X: Đồng ý + 1.]
Nguy rồi! Ký chủ sắp phải bị rắc rối quấn thân. 2113 sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, nó không biết phải làm gì tiếp theo mới tốt. Mặc dù manh mối để vượt phó bản đã rõ mồn một trước mắt nhưng manh mối đó là do g·ian l·ận mới có được. Nó biết Quản trò sẽ trừng phát hành vi đó ngay lập tức, hiện tại thời gian phát hiện có biểu hiện qui phạm qua đã lâu mà Quản trò lại im hơi lặng tiến, nó càng sợ sự im lặng này hơn nữa được chưa!
…
Số 1 không kiên nhẫn mà đi qua đi lại, cách một chút hắn lại đưa mắt nhìn. Còn Tử Văn thì ngồi yên như nhập định, không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Tử Văn đã tiến vào trạng thái nhập định, hắn tạm quên đi sự vật ngoài kia mà tập trung điều chỉnh hô hấp của mình. Thời gian cứ trôi thì thương thế hắn càng giảm đi. Hắn không quên thời gian đã giao kèo với số 1, đến khi thương thế đã hồi phục gần hết thì thời gian cũng tới. Tử Văn mở mắt, thở hắt ra một ngụm trọc khí, ngước mắt nhìn mọi người xung quanh nói: "Đã chuẩn bị xong chưa? Hiện tại có thể mở cánh cổng cuối cùng."
...
Tinh cầu S21
Thiếu nữ nôn nóng đi nhanh tới chỗ đậu tinh thuyền. Nơi ở hiện tại của nàng cách khá xa hoàng cung, nếu đi bằng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất hơn một giờ. Càng nghĩ đến điều kì lạ mà con Tam vương gặp phải, nàng lại cảm thấy không yên lòng.
"Không được, ta phải gọi báo ngay cho phụ hoàng." Thiếu nữ đứng trên tinh thuyền, kích hoạt quang não của mình, quang não của nàng là hình dạng một cái hoa tai, được thiết kế rất tinh xảo.
Từ lúc mua quang não đến giờ nàng chỉ dùng cho việc xem trò chơi giải trí, đọc những thông tin sáo rỗng trên các diễn đàn, đây là lần đầu tiên nàng dùng nó để làm một việc hệ trọng như vậy.
[Tín hiệu không được tiếp nhận.]
"Quái lạ, tại sao lại không gọi được?" Thiếu nữ thử khởi động lại quang não để tiếp tục liên lạc với cha mình. Nhưng dù thử bao nhiêu lần đi nữa thì nàng cũng không thể gọi được.
"Ngươi mau liên lạc với phụ hoàng đi, quang não của ta có lẽ đã gặp sự cố rồi." Thiếu nữ hấp tấp nói với người đàn ông bên cạnh. Nàng không nén được nét bực bội trên mặt, quang não nàng mua rõ ràng là loại cao cấp nhất trên thị trường nhưng lại gặp trục trặc trong lúc quang trọng như vậy, chỗ bán hàng đúng là l·ừa đ·ảo mà!
"Vâng, thưa công chúa." Người đàn ông cho khởi động tinh thuyền bay lên rồi mới khởi động quang não liên hệ với Quốc vương. Thời gian trôi qua, hai hàng chân mày của người đàn ông càng nhíu chặt lại, hắn cũng gặp trường hợp giống hệt thiếu nữ, không thể gọi cho Quốc Vương được.
"Thưa công chúa, quang não của ta cũng không thể gửi tín hiệu cho Quốc Vương được."
"Sao lại có thể trùng hợp như vậy… " Thiếu nữ chưa kịp nói hết câu thì tinh thuyền đột nhiên rung lắc một cách khó kiểm soát. Nàng không kịp giữ thăng bằng đã ngã nhào xuống sàn.
Người đàn ông bước nhanh đến chỗ điều khiển, hắn cố gắng ổn định lại tinh thuyền. Hai tay của hắn lướt nhanh trên bàn điều khiển, các bộ phận trong tinh thuyền đều không bị hư hao hay gặp lỗi kĩ thuật nào. Một ý nghĩ chợt lóe qua, nhưng không cần hắn kiểm chứng nó cũng đã tự lộ diện.
"Ầm" Hai con tinh thuyền lạ đột nhiên xuất hiện ép sát tinh thuyền của thiếu nữ.
"A" Thiếu nữ chưa kịp đứng vững lại té ngã tiếp, nàng không nén được hét lên.
"Người điều khiển hai chiếc tinh thuyền mau ngừng lại, đây là tinh thuyền của Hoàng thất." Người đàn ông mở loa thông báo cho bên ngoài.
Mặc kệ lời nói, hai chiếc tinh thuyền vẫn ép sát, dường như việc làm này đã có dự mưu từ trước.
"Công chúa, ta sẽ thu hút sự chú ý ở bên ngoài. Người hãy dùng chiếc tinh thuyền nhỏ rời đi từ khoang bên dưới." Người đàn ông đã nhận ra sự việc không đơn giản là trùng hợp, hắn sẽ giữ chân để công chúa chạy thoát đi gặp Quốc Vương.
"Được! Ngươi bảo trọng." Thiếu nữ mím môi nói, mọi việc đã trở nên mất khống chế, nàng cảm thấy có người đang nhắm vào Hoàng thất. Liếc nhìn người này lần cuối, nàng quay đầu chạy nhanh vào chiếc tinh thuyền nhỏ, tay nhỏ nắm lấy cần điều khiển, bởi vì hồi hộp mà hai tay của nàng đã ướt sũng mồ hôi.
Người đàn ông tập trung nhìn vào tình hình bên ngoài, hai chiếc tinh thuyền khi nãy đã kẹp tinh thuyền của thiếu nữ bay vào một vùng hoang vắng. Lại có thêm một chiếc tinh thuyền nữa xuất hiện, chiếc tinh thuyền này đã mở ra chức năng chiến đấu, hai chùm sáng bắn từ xa dần đến gần tinh thuyền của thiếu nữ.
Bời vì bị kẹp nên người đàn ông không thể điều khiển cho tinh thuyền né tránh được, liền nhanh tay bắn ra hai chùm sáng hòng đánh tan thế t·ấn c·ông bên kia.
Bốn chùm sáng chạm vào nhau, nổ tung lóe sáng cả khoảng trời. Người đàn ông nắm chắc cơ hội này, mở khoang bên dưới đẩy chiếc tinh thuyền nhỏ ra ngoài.
Thiếu nữ liền tăng tốc độ đến cao nhất, bay về phía hoàng cung. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy hối hận vì chọn nơi ở xa đến vậy. Vừa điều khiển tinh thuyền, nàng vừa mở quang não liên hệ với phụ hoàng, nhưng lại không có bất cứ phản hồi nào.
Chiếc tinh thuyền nhỏ càng bay càng xa, dần dần bỏ lại chiến trường phía sau, nàng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì dị biến đã phát sinh. Một con tinh thuyền lớn đột nhiên xuất hiện, nó lao tới với tốc độ rất nhanh, rồi tung ra một tấm lưới bắt gọn chiếc tinh thuyền nhỏ của thiếu nữ.
Trước mắt thiếu nữ bỗng nhiên tối đen, nàng bị kéo đến một nơi xa lạ. Có người đang đập vỡ tinh thuyền hòng bắt nàng ra ngoài. Nàng khóc không ra tiếng, cơn sợ hãi ập đến chiếm trọn tâm trí nàng, ai đó cứu nàng với.
Một tia sáng ánh vào mắt nàng, kẻ bên ngoài đã dỡ bỏ được tinh thuyền. Nàng không biết được gương mặt kẻ đó ra sao bởi vì người đó mang mặt nạ bao lấy cả đầu, nàng run rẩy lên tiếng:
"Ngươi… ngươi mau thả ta ra!"
Kẻ không lộ mặt im lặng, rồi xịt một loại hơi thuốc nào đó vào người thiếu nữ. Nàng chưa kịp thốt lên câu thứ hai thì đã hít phải, trước mắt dần tối đen rồi mất đi ý thức.
"Đã bắt được mục tiêu." Kẻ không lộ mặt đột nhiên lên tiếng.
"Đã rõ! Tiến hành đưa mục tiêu vào trò chơi." Sau câu nói này thì cả không gian yên tĩnh trở lại.