Chương 18: Người của hoàng tộc
"Đã hết, ta chỉ có thể cung cấp được bấy nhiêu thông tin như vậy thôi." Số 1 khẽ liếc Tử Văn rồi quay mặt sang chỗ khác.
Không khí nặng nề bao trùm mọi người. Bọn họ đang cố tiêu hóa những gì nghe được từ số 1, điều này vượt qua tầm hiểu biết của họ. Hoắc Kỳ cùng Kim Ly nhìn chăm chú vào Tử Văn, hiện tại chỉ còn trông đợi tất cả vào Tử Văn.
"Khụ… khụ" Tiếng ho vang dội đánh vỡ bầu không khí nặng nề. Thì ra là Hoàng Lâm, hắn bị đấm bay b·ất t·ỉnh đến bây giờ mới tỉnh lại.
Hoắc Kỳ lúc này mới nhớ tới mình vẫn còn một người đồng đội b·ị t·hương, liền hấp tấp chạy tới đỡ Hoàng Lâm ngồi dậy.
"Tình hình chiến đấu đến đâu rồi?" Hoàng Lâm thều thào hỏi Hoắc Kỳ. Hắn bị ăn một đấm của con quái tưởng chừng đã đi chầu ông bà mất rồi, hắn cảm thấy nội tạng của mình như muốn đảo lộn khỏi vị trí vốn có.
"Văn ca cùng số 1 đã xử đẹp rồi." Hoắc Kỳ nhỏ giọng nói cho Hoàng Lâm.
"Hai người này đúng là trâu bò mà." Hoàng Lâm suy yếu cảm thán, hắn là người đã đối đầu trực tiếp với con quái nên biết được nó mạnh ra sao.
"Ta tìm được viên đá số 2 trong ngực nó, hiện tại chỉ cần tìm thêm viên đá số 1 là có cơ hội kích phát manh mối." Hoắc Kỳ phổ cập tin tức cho Hoàng Lâm biết, hắn tự cảm thấy mình rất là tri kỉ.
"À, còn nữa..." Hoắc Kỳ vỗ vào vai Hoàng Lâm.
Hắn lấm lét nhìn xung quanh rồi cúi sát nói vào tai Hoàng Lâm: "Tên số 3 có vẻ không tầm thường đâu, tên số 1 thì có khả năng hóa thú rất mạnh."
Hoàng Lâm nhìn dáng vẻ cẩn thận của Hoắc Kỳ cũng không dám nói lớn tiếng, hắn nhìn vào hai mắt Hoắc Kỳ rồi nặng nề gật đầu. Mặc dù không chứng kiến được hết mọi chuyện diễn ra nhưng từ lời của Hoắc Kỳ thì hắn đã lờ mờ đoán được bảy tám phần. Sau đó, hắn cũng đưa mắt nhìn Tử Văn. Hắn trông chờ vào lời nói tiếp theo của người này.
Tử Văn còn đang nhấm nuốt thông tin vừa nhận được. Hắn cảm nhận được ba tầm mắt nóng rực đang nhìn mình. Hắn biết bọn họ chờ hắn lên tiếng, nhưng hiện tại hắn cũng rất hỗn loạn trong mớ suy nghĩ của mình. Đột nhiên, Tử Văn thấy được có một người đang ngồi quay lưng, thân thể của kẻ đó cứ run bần bật từng hồi. Đúng rồi! Kẻ này là tên sống sót còn lại của nhóm số 3, hắn nghĩ nên khai thác tin tức từ tên này.
"Hắn có phải là thân tín của số 3 không?" Tử Văn hỏi số 1, vươn tay chỉ vào một góc.
Theo hướng tay Tử Văn, số 1 nhìn thấy kẻ nhát gan, ngồi run rẩy trong góc. Hắn nhướng mày kinh ngạc, không ngờ vẫn còn một tên còn sống, nếu vậy thì không lo manh mối bị mất. Số 1 vừa trả lời vừa bước tới, kéo kẻ đó ra: "Tên này là thân tín quan trọng hơn cả ta."
"Ta nghĩ… chúng ta không cần tốn sức chạy đi tìm manh mối nữa." Tử Văn chắc nịch khẳng định.
"Cứu ta ra khỏi đây! Các ngươi muốn gì cứ nói, ta biết được manh mối của phó bản này! Chỉ cần đưa ta ra khỏi nơi này là được!" Kẻ đó được số 1 kéo mạnh, lôi ra bên ngoài. Hắn không còn bình tĩnh mà nói mê sảng.
"Ngươi hỏi?" Số 1 dò hỏi Tử Văn.
"Ngươi có biết mấy viên đá có khắc số này không? Hiện tại chỗ này đã bị phong kín, ngươi có biết đường nào để đi tiếp không?" Tử Văn chậm rãi đặt câu hỏi cho tên đó.
"Biết! Biết! Viên đá khắc số 1 nằm trên người số 3. Trên người hắn còn có một cái nút bấm, trước khi vào phó bản hắn có lấy ra cho ta xem." Số 15 kích động nói, hắn muốn chứng tỏ mình rất có giá trị. Số 3 có thân phận cao quý hơn hắn mà đ·ã c·hết không lời trăng trối. Hắn đã nhận ra quyền thế trong đây không đáng một đồng, chỉ cần thoát ra được thì những kẻ này sẽ phải nhận trừng phạt vì dám vô lễ với hắn. Số 15 âm thầm toan tính trong đầu.
Tử Văn nhìn số 1 khẽ nhếch môi. Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, nếu thân phận cao quý như vậy thì chắc chắn phải có cửa sau để đi.
"Để ta lục soát." Hoắc Kỳ quen tay xung phong nhận việc. Hắn chạy đến bên xác số 3, sờ từ trên xuống dưới. Đến gần hông thì hắn dừng lại, kéo phần áo của số 3 lên Hoắc Kỳ thấy rõ phía dưới số 3 có một cái túi bằng bàn tay. Hắn nhanh tay mở ra thì thấy bên trong có một cái nút bấm màu đỏ, một viên đá khắc số 1 và một tờ giấy. Hoắc Kỳ vội đưa ba vật này cho Tử Văn xem.
Tử Văn cầm viên đá khắc số 1 cùng cái nút bấm trên tay nghiên cứu, nhưng có vẻ không có gì quá đáng chú ý. Hắn lại chuyển sang tờ giấy, nhìn từ bên ngoài thì tờ giấy không có gì đặc biệt nhưng sau khi mở ra thì nội dung đủ để Tử Văn phải chấn động.
Hắn trầm giọng đọc lên cho mọi người cùng nghe: "Sau mỗi lần nhấn nút bấm màu đỏ sẽ kích hoạt một cánh cổng, sắp xếp theo thứ tự từ sơ cấp, trung cấp đến cao cấp. Người chơi lưu ý, trước khi mở cánh cổng cao cấp phải tập hợp đủ ba viên đá có khắc số, đồng thời tìm thấy chìa khóa để mở ra [Lối thoát]. Gợi ý chìa khóa: Là v·ũ k·hí người chơi chiến thắng ở vòng khởi động nhận được."
"Đúng! Đúng! Chính là cái nút màu đỏ đó. Ta thấy rất rõ số 3 từng bấm hai lần, sau đó thì chúng ta đến được đây." Số 15 nhìn đăm đăm vào cái nút trên tay Tử Văn. Hắn có c·hết cũng không quên được cái nút này, chỉ vì nó mà hắn gặp phải mấy con quái vật ghê tởm như vậy.
Tử Văn kinh ngạc, hắn chợt nhớ lại lần thông báo [cánh cổng sơ cấp] mở ra của Quản trò. Rõ ràng cả nhóm hắn chưa kịp kích hoạt bất cứ thứ gì mà lại có thông báo vang lên, thì ra là do số 3 có sẵn nút kích hoạt.
"Ngươi còn biết gì nữa nói mau!" Số 1 nắm lấy cổ áo của số 15, ánh mắt của hắn như muốn nuốt chửng số 15, mỗi giây phút trôi qua hiện giờ đối với hắn rất trân quí mà tên trước mắt này lại dám câu giờ. Hắn không ngờ thân phận kẻ này cũng rất quyền quý, nên mới có thể đến gần biết được bí mật của số 3. Hắn đi theo số 3 từ khi phó bản mở ra cho đến hiện tại không hề hay biết được sự có mặt của mấy món đồ đó.
"Ta… ta chỉ biết bấy nhiêu." Số 15 hoảng loạn không dám nhìn vào mắt số 1. Hắn không nuốt được cơn sỉ nhục này, kẻ này có thân phận nô lệ thấp hèn mà lại lớn tiếng với hắn. Hắn muốn kéo dài thời gian để tin tức số 3 c·hết truyền vào tai Tam vương, nếu bên trên đã biết thì con ả người yêu của tên đê hèn này cũng phải c·hết!
"Bốp" Số 1 đấm mạnh vào mặt số 15. Hai mắt hắn đỏ ngầu, hàm dưới mặt banh chặt, hắn nhả từng chữ rõ ràng: "Ngươi có hai lựa chọn, nói hoặc c·hết!"
"Ta nói! Để ta nói!" Số 15 ôm lấy bên má, cú đấm vừa nãy khiến cả hàm răng hắn lung lay. Mùi tanh của máu đã ngập tràn khắp khuôn miệng, không dám chậm trễ thời gian hắn phun ra một ngụm máu, xen lẫn trong đó có thêm vài cái răng. Mặc kệ cơn đau bỏng rát trên mặt, số 15 hấp tấp trả lời.
"Ta biết số 3 có băn khoăn không bấm cái nút đó để mở ra cánh cổng cuối cùng, nhưng lí do vì sao hắn không nói cho ta. Còn nữa, lúc bắt đầu mở màn phó bản số 3 rất tự tin nắm chắc phần thắng trong tay, ta cũng tin hắn! Hiện tại thì sao? Hắn c·hết rồi! Ta còn biết số 3 đã lên kế hoạch sai khiến số 1 g·iết hết những người đạt được phần thưởng ở vòng khởi động, bởi vì chỉ có phần thưởng đó mới có thể mở ra [Lối thoát] của phó bản này." Số 15 hỏng mất mà nói.
Tử Văn cố nghe thông tin từ lời nói của số 15. Ngoài việc số 3 còn do dự không bấm nút mở ra cánh cổng cuối cùng thì những lời sau đều có ghi trong tờ giấy. Nếu đúng như tờ giấy thì bọn họ đã tập hợp đủ điều kiện để vượt phó bản lần này.