Chương 11: Nguy hiểm
"Chạy mau!" Hoắc Kỳ la lớn cảnh báo Kim Ly, hắn phóng người thấp xuống học theo chiêu của Tử Văn hòng chém một chân còn lại của con quái vật.
Biến cố đột nhiên phát sinh, sau cú chém của Tử Văn thì con quái này đã chú ý nhiều hơn về chân của nó. Bây giờ lại có một kẻ không biết lượng sức lặp lại chiêu cũ, không để quá khứ lặp lại nó quay người dùng đuôi quét mạnh về phía Hoắc Kỳ.
Mọi thứ trong mắt Hoắc Kỳ bỗng dưng chậm lại, cây dao trên tay hắn đã chạm được đến chân của con quái nhưng cái đuôi của nó cũng đang dần phóng đại trước mắt hắn. Tay chân Hoắc Kỳ lạnh lẽo, cả cơ thể cứng đơ ra, hắn thầm nghĩ trong đầu: "Kết thúc rồi sao? Ta sắp c·hết rồi!"
"Cẩn thận!" Một tiếng hét lớn như đánh thức Hoắc Kỳ đi ra từ cõi c·hết. Ba tiếng xé gió phớt ngang qua mặt hắn, hắn còn chưa định hình được thứ gì đang bay qua mặt hắn thì cả người hắn đã bị đẩy văng ra xa khỏi chỗ con quái vật.
"Grao! Grao!" Cùng lúc Hoắc Kỳ văng ra thì tiếng gào đau đớn của con quái vật vang lên, chấn đau màng nhĩ của những người đứng gần nó. Cái đuôi của nó gần như đã đứt chỉ còn dính lại chút da, máu phun tung tóe từ miệng v·ết t·hương ra.
Thì ra ba tiếng xé gió lúc nãy là do Tử Văn chém ra, Hoắc Kỳ cũng được Tử Văn đẩy ra khỏi nơi nguy hiểm. Hoắc Kỳ run rẩy nắm lấy con dao gần hắn, không thể để Tử Văn chiến đấu một mình được.
Hoàng Lâm là kẻ tàng hình từ đầu đến cuối trong trận chiến này, hắn có tâm muốn tham gia nhưng lại không có v·ũ k·hí. Ba nhát chém của Tử Văn khi nãy đã khiến hắn há hốc mồm, hai mắt hắn vẫn còn trợn to chưa thể bình phục lại tâm tình được.
Hắn lẩm bẩm: "Tử Văn được nhận v·ũ k·hí có phép thuật à? Không! Hắn là cao thủ võ lâm mới đúng, cái trò chơi keo kiệt này sao có thể cho v·ũ k·hí vượt sức tưởng tưởng như vậy được."
Hai phát súng vang lên liên tiếp. Kim Ly nhân cơ hội con quái vật còn đang quằn quại vì mất đuôi nhắm chuẩn vào mắt nó mà bóp cò, lần này nàng dồn hết mọi sự tập trung vào phát súng này.
Không phụ sự kì vọng của Kim Ly, một trong hai viên đạn đã găm thẳng vào tròng mắt của con quái vật.
"Grao!" Con quái vật gào lên đầy đau đớn, một bên mắt của nó không thấy được nữa rồi. Một bên mắt còn lại nhìn về phía Tử Văn, nó có c·hết cũng phải kéo theo kẻ này c·hết cùng. Lại lần nữa nó dữ tợn há to miệng lộ ra hàm răng nhọn hoắt cắn Tử Văn.
Tử Văn chạy nhanh qua bên sườn của con quái vật, né tránh cú táp c·hết người đó. Nó đã mất đi cái đuôi, hai chân của nó giờ đây lộ rõ nhược điểm mặc cho hắn đắn đo sống c·hết. Không chần chừ, Tử Văn dùng hết sức chém xuống cái chân hắn đã chém lúc đầu.
"Rắc" là tiếng gãy xương. Con quái vật đã gãy một bên chân, nó loạng choạng mất cân bằng mà ngã xuống. Tử Văn dứt khoát đâm xuống cổ nó. Một bên mắt của con quái vật như nhân tính hóa trở nên ươn ướt, nó không cam lòng c·hết như vậy nhưng mọi chuyện đã định, vận mệnh của nó nên kết thúc vào lúc này. Nó thở gấp từng đợt rồi nhẹ dần và cuối cùng không còn cử động nào nữa.
"Xong rồi sao?" Hoắc Kỳ cầm dao đứng ngơ ngác, hắn còn tính liều mạng một phen để tìm đường sống. Có thể nói Tử Văn gần như đấu một mình với con quái vật, quá mạnh! Hắn đã chọn đúng người làm đồng đội.
"Thắng rồi!" Kim Ly hoan hô chạy từ phía xa lại, nàng không nén được nét kích động trên gương mặt.
"Trâu bò!" Hoàng Lâm đi đến trước mặt Tử Văn đưa ngón tay cái lên, hắn có niềm tin bọn họ có thể vượt qua được phó bản lần này.
Tử Văn nhìn bọn họ không nói nên lời, lần này hắn sử dụng sức lực quá nhiều. Bây giờ còn đứng được là do cơ thể vẫn chưa thả lỏng sau trận chiến, hắn đã kiệt sức. Tử Văn ngồi bệt xuống đất, miệng thở hồng hộc.
Mọi người im lặng, ngồi vây xung quanh Tử Văn. Bọn họ nhìn không chớp mắt, đây là ánh sáng hi vọng duy nhất mà bọn họ có thể chạm được trong cái phó bản tăm tối này.
"Văn ca, để ta xoa bóp cho ngươi." Hoắc Kỳ nhanh chân chạy ra phía sau bóp vai cho Tử Văn. Kim Ly không muốn bị bỏ lại phía sau cũng đứng lên giành giật với Hoắc Kỳ.
Hoàng Lâm mỉm cười nhìn bọn họ, bóp vai đã là gì? Quá không đủ lòng thành: "Văn ca, để ta mát xa toàn thân cho ngươi."
[Cô bé kẹo ngọt: Văn ca! Ta cũng muốn mát xa toàn thân cho ngươi!]
[Bươm bướm bay: Ta không có tham vọng như lầu trên, chỉ cần cho ta nắm tay chủ phòng một chút là được rồi.]
[Công chúa cô đơn tặng tinh thạch x10000.]
[Công chúa cô đơn: Không có tiền mà đòi hỏi nhiều quá! Nhìn ta mà học hỏi đây.]
[Người qua đường tặng x1000 tinh thạch.]
[Người qua đường A: Chủ phòng có g·ian l·ận không vậy?]
[Người qua đường B: Ta bắt đầu có niềm tin chủ phòng có thể vượt qua được phó bản lần này rồi.]
[Người qua đường C: Ta chính thức trở thành người xem trung thành của chủ phòng. Chủ phòng cố lên!]
[Kỵ sĩ bóng đêm: Quá đẹp trai! Quá trâu bò! Đám người thiển cận kia đã mở rộng tầm mắt chưa!]
Số tinh thạch không ngừng nhảy lên, người xem tràn vào phòng phát sóng lúc này lên tới con số mười triệu lượt xem. Tử Văn nếu sống sót được sau phó bản này thì con đường phía trước không cần phải lo bởi vì một trận chiến cũng đủ thành danh rồi.
…
Tử Văn không còn sức để đáp lại đám người dở hơi trước mắt. Hắn đang điều chỉnh nhịp thở để hồi sức nhanh hơn, đây cũng là một trong những bí kíp của sư môn mà hắn học được.
"Không có thông báo." Sau khi lấy lại đủ sức, Tử Văn đưa ra một câu nói khiến mọi người như từ trong mộng tỉnh lại.
"Ngươi nói ta mới để ý, tại sao g·iết con quái thành công lại không có thông báo?" Hoàng Lâm lấy lại tinh thần đầu tiên, chiến thắng quá nhanh đã khiến hắn không còn tỉnh táo.
Hoắc Kỳ cùng Kim Ly cũng dừng lại động tác trên tay, đến tận bây giờ mọi người mới nhận ra điều kì lạ này. Nếu là các phó bản trước thì chỉ cần là vật còn sống bị g·iết thì Quản trò luôn lên tiếng thông báo, nhưng lần này thì không. Manh mối đến đây bị chặt đứt, mọi thứ lại quay về thành số không.
"Hoàng Lâm, ngươi có quan sát được gì trên bản đồ không?" Tử Văn hỏi.
"Không, trong lúc đánh nhau với quái vật xung quanh không có bất cứ ai xuất hiện." Hoàng Lâm chắc chắn nói, hắn đã quan sát rất kĩ.
"Số 2, 8, 11 bị loại." Ngay khi mọi người đang hoang mang thì Quản trò lên tiếng thông báo.
"Ôi trời! Bọn họ bị diệt gần như toàn đội rồi."
Hoắc Kỳ cảm thán, hắn thầm cảm thấy may mắn, nếu không có Tử Văn thì số phận của hắn cũng như mấy người bị loại kia.
"Xem ra không chỉ một mình đội chúng ta gặp quái vật. Mọi người có nghe rõ lúc Quản trò thông báo không? Quản trò có nói [vòng quét đầu tiên] như vậy vòng quét thứ hai, ba hoặc nhiều hơn nữa sẽ liên tục xuất hiện." Tử Văn dẫn đầu đưa ra manh mối mình tìm thấy được, hắn luôn chú ý đến từng câu chữ mà Quản trò thông báo.
"Mới chỉ [vòng quét đầu tiên] mà đã có ba người bị loại, vòng quét tiếp theo chúng ta không thể biết trước thời gian được." Hoàng Lâm lo lắng nói, hắn không biết phải đưa ra quyết định gì cho lần này, mọi thứ như đi vào ngõ cụt.
"Ta cần thêm thời gian để lấy lại sức, sau đó chúng ta sẽ di chuyển đến nơi có địa hình cao hơn. Mọi người nghĩ sao?" Tử Văn đưa ra giải pháp đầu tiên, trận đánh bất ngờ khi nãy như hồi chuông cảnh tỉnh hắn, nếu tiếp tục ở nơi có địa hình bằng phẳng như vậy thì muốn tìm nơi để trốn khi bị tập kích bất ngờ cũng không được.
"Ta đồng ý, ở đây ta không có chỗ nào ẩn nấp để có thể phát huy tối đa công dụng của v·ũ k·hí." Kim Ly vừa nói vừa đưa cây súng lên. Súng của nàng thuộc loại súng ngắm có thể t·ấn c·ông từ xa nhưng bởi vì bị địa hình trói buộc mà nàng lại trở thành gánh nặng cho cả đội.
"Nếu mọi người đều đồng ý thì ta không có ý kiến." Hoắc Kỳ lên tiếng, hắn tin tưởng người anh em trước mặt hắn.
Bọn họ ngồi xuống, ánh mắt phóng ra xa. Họ không biết mình có sống được đến khi bình minh ló rạng không, hay họ cũng sẽ như màn đêm kia, đến lặng lẽ rồi ra đi cũng lặng lẽ, mạng sống của họ không đáng được ai trân trọng, nhớ mong.
Tử Văn tập trung hồi phục sức lực của mình. Nếu ai đó hỏi hắn có sợ không thì hắn sẽ trả lời có. Cơ thể xa lạ, hắn vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với thân phận mới này. Hắn chiến đấu vì một lời hứa mông lung, chính hắn cũng đang lừa gạt bản thân mình, nhưng nếu lời hứa là thật thì sao? Hắn vẫn đặt trọn niềm tin vào lời hứa đó.
Mặc dù nơi đây mạng người chỉ là cỏ rác, hắn cũng chỉ là một cây cỏ trong hàng triệu cây cỏ khác, nhưng là cỏ thì đã sao? Hắn sẽ trở thành ngọn cỏ mà không ai có thể quật ngã.
"Chúng ta có thể xuất phát." Tử Văn đã lấy lại đủ sức lực, hắn thông báo nhanh cho mọi người.
Mọi người lục tục đứng lên, dựa theo bản đồ của Hoàng Lâm mà đi. Họ đi mãi cho đến khi trời hừng sáng thì địa hình đã thay đổi rõ rệt. Trước mắt đã xuất hiện một vài quả đồi nhỏ, phía xa xa kia là một dãy núi lớn. Họ di chuyển đến quả đồi gần đó nhất rồi ngồi nghỉ ngơi.
"Vẫn không phát hiện dấu hiệu của bất cứ vật còn sống nào, trong lúc chúng ta di chuyển thì bản đồ cũng có dịch chuyển theo hướng đi của chúng ta một chút." Hoàng Lâm báo lại phát hiện của hắn cho mọi người nghe.
"Lần thông báo cuối cùng của Quản trò là về ba người chơi bị loại, đến lúc này vẫn không có thông báo nào mới hơn." Hoắc Kỳ nhăn mày nói, đầu óc của hắn không thích hợp cho mấy việc suy nghĩ như vậy, nếu cho qui tắc rõ rằng hắn còn chấp nhận được nhưng với phó bản này thì hắn cứ như ruồi nhặng không đầu.
"Ta nghĩ có thể bắt đầu theo dõi từ nơi quái vật xuất hiện. Nếu nơi xuất hiện là ngẫu nhiên thì ta không có sáng kiến nào, nhưng nếu quái vật đều xuất hiện cùng một nơi thì sao?" Hoàng Lâm để lại câu hỏi cho ba người còn lại.
"Nếu xuất hiện cùng một chỗ thì chúng ta có thể dựa vào đó mà biết được thêm manh mối về [Lối thoát]." Kim Ly nói lên tiếng lòng của mọi người ở đây.
"Người chơi kích hoạt thành công [cánh cổng sơ cấp]. Bắt đầu vòng quét thứ hai." Sau vài tiếng im hơi lặng tiếng thì cuối cùng Quản trò cũng có thông báo. Nhưng thông báo này đối với nhóm Tử Văn thì không phải là tin tốt.