Chương 10: Nghi hoặc
"Ta cũng chỉ là tay mới thôi nhưng cũng biết một chút về loại phó bản không giới hạn thời gian này. Phó bản này nghe nói tỉ lệ xuất hiện rất thấp, hầu như mấy năm mới xuất hiện một lần. Mỗi lần xuất hiện người chơi đều toàn diệt, chỉ có số ít sống sót trở ra." Hoàng Lâm nặng nề nói, đây cũng là lí do mà hắn phải nhất quyết tìm được người chơi có phần thưởng để tổ đội.
"Còn thông tin khác nào không?" Tử Văn đã đoán đúng, nhưng không ngờ độ khó lại còn xa hơn cả hắn dự kiến.
"Ta chỉ biết được bấy nhiêu, phó bản đều thay đổi liên tục nên không thể áp dụng kinh nghiệm từ phó bản trước vào được đâu." Hoàng Lâm đáp.
Hoắc Kỳ thu hồi nụ cười trên mặt, Kim Ly suy nghĩ trầm tư. Không khí xung quanh mọi người tĩnh lặng lại, khuôn mặt ai nấy cũng rất khó xem. Phó bản gần như toàn diệt tất cả người chơi thì bọn họ có thể vượt qua nổi không?
"Chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu, nếu muốn sống thì bỏ ngay suy nghĩ bi quan đi." Tử Văn trầm giọng phá tan bầu không khí, hắn không phải người yếu đuối mặc kệ kẻ khác xâu xé. Đồng đội của hắn cũng không được phép như vậy, tất cả phải sống sót.
"Đúng rồi, dù sao cũng đã vào thì chiến một trận cho ra trò, biết đâu chúng ta là ngoại lệ thì sao." Hoắc Kỳ lấy lại tinh thần, hắn cũng không thích đứng một chỗ bi quan chờ c·hết.
"Ta không ý kiến." Kim Ly cũng tỏ thái độ, nếu biết rõ phải c·hết sao lại không thử liều mạng một phen?
Hoàng Lâm bất ngờ với khả năng vực lại tinh thần của mọi người, xem ra hắn không chọn sai người làm đồng đội: "Tốt, mọi người bắt đầu từ việc xem địa hình đi."
Mọi người ngồi xuống xem Hoàng Lâm phân tích bản đồ. Phó bản này phần lớn địa hình là dạng đồng bằng, phía tây có một ít đồi núi, sông chủ yếu nằm ở phía bắc còn lại không có gì đặc biệt đáng chú ý.
"Tìm lối thoát là như thế nào? Phải chạy ra khỏi bản đồ sao?" Hoắc Kỳ đưa ra nghi vấn.
Không ai trả lời được câu hỏi của hắn, đến tận bây giờ mọi người vẫn chưa tìm được manh mối nào liên quan đến [Lối thoát].
"Có thể [Lối thoát] mà quản trò đề cập đến không liên quan đến tìm lối thoát ra. Phó bản là phong kín, chúng ta không thể chạy ra được khỏi đây thì tìm lối thoát là không có khả năng." Tử Văn đưa ra suy đoán của mình.
"Ta nghĩ chờ thêm chút thời gian nữa thì Quản trò sẽ cho thông báo về phó bản này." Kim Ly nói.
Mọi người gật gù cảm thấy có khả năng, ở một chút thời điểm đặc biệt thì Quản trò sẽ thông báo một ít thông tin. Mọi người quyết định ngồi bên bờ suối chờ thông báo từ Quản trò.
Trời đã tối đen, Hoắc Kỳ ngồi gật gù ngủ. Những người còn lại cũng lộ rõ nét mệt mỏi trên mặt, chờ đợi mãi mà không nghe được bất cứ thông tin nào từ Quản trò.
"Thời gian cho người chơi tìm đồng đội cho mình đã hết, chuẩn bị khởi động vòng quét đầu tiên." Quản trò đúng như kì vọng của mọi người lên tiếng.
"Tất cả nâng cao tinh thần, cầm sẵn v·ũ k·hí trên tay mau." Ngay lập tức Tử Văn đứng lên gọi mọi người dậy.
Mọi người khẩn trương nâng v·ũ k·hí đứng lên, đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh. Lúc này ngay cả một ngọn cỏ lay cũng khiến thần kinh họ căng chặt.
"Grao…" Tiếng kêu kì lạ từ xa vọng lại, Tử Văn quay người sang hướng âm thanh phát ra. Từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng nghe loài vật nào kêu như vậy, nhưng dù chỉ là một tiếng gào thôi cũng khiến cả người hắn lạnh lẽo.
"Bản đồ có biến hóa, mọi người mau xem." Hoàng Lâm la lớn.
Tất cả đi đến nhìn bản đồ, tấm bản đồ sau tiếng gào thì to hơn một chút so với ban đầu. Trên bản đồ hiển thị bốn chấm xanh và cách đó không xa có một chấm đỏ đang di chuyển về phía bọn họ.
"Xung quanh đây không có chỗ nào ẩn nấp cả, chúng ta phải làm sao đây?" Kim Ly nôn nóng lên tiếng, thân thể nàng vẫn còn run rẩy sau khi nghe tiếng gào lúc nãy.
"Từ tiếng gào đó, ta nghĩ nó có hình thể không nhỏ. Xung quanh đây địa hình bằng phẳng trốn chạy chỉ làm tốn sức vô ích. Hơn nữa các ngươi xem trên bản đồ, nó di chuyển đến chỗ chúng ta rất chính xác, có thể nó thông qua phương thức nào đó mới làm được." Tử Văn phân tích đâu vào đó, hắn cần bình tĩnh để đưa ra phương án tối ưu nhất.
"Ta cùng ý với Tử Văn, trốn chạy lúc này cũng vô ích." Hoàng Lâm nhận đồng quan điểm của Tử Văn.
"Với tốc độ này thì khoảng 4 phút nữa nó sẽ đến chỗ chúng ta. Ta sẽ đối đầu trực tiếp với nó, Hoắc Kỳ hỗ trợ ta, Kim Ly dùng súng t·ấn c·ông từ xa, Hoàng Lâm tiếp tục quan sát bản đồ nếu có chấm đỏ tiếp cận thông báo cho mọi người." Tử Văn lập tức phân công cho mọi người, hắn có nắm chắc mới dám nhận phần chủ lực về phía mình.
"Được." Mọi người đồng thanh hô lớn, sau đó chạy đi tìm vị trí thích hợp chờ đợi nó xuất hiện.
…
[Bươm bướm bay: Xuất hiện rồi, tim ta đập còn nhanh hơn cả chủ phòng.]
[Người qua đường A: Không biết lần này là thứ gì đây?]
[Công chúa cô đơn: Chủ phòng! Ngươi nhất định phải sống.]
[Người qua đường B: Ta không nỡ chứng kiến cảnh chủ phòng c·hết thảm.]
[Người qua đường C: Ta bắt đầu tính giờ xem chủ phòng kiên trì được bao lâu.]
[Kỵ sĩ bóng đêm: Sống sót! Sống sót! Sống sót! Chủ phòng nhất định phải làm được.]
Người xem không ngừng tràn vào phòng phát sóng của Tử Văn, bọn họ nghe được tin phó bản không giới hạn thời gian lại lần nữa xuất hiện, quá đủ kích thích! Không xem thì tối cổ mất.
…
"Grao…" Nó đã tiếp cận đến vị trí của bọn họ. Lúc này, mặc dù trời tối nhưng mọi người vẫn lờ mờ thấy được hình thể của nó. Cao gấp ba Tử Văn, hai chân trước ngắn, hai chân sau thì thô to, đuôi như thằn lằn dài cũng phải 2 mét, đầu nó là những khối u chắp ghép lại với nhau. Hương vị tanh tưởi phát ra từ con vật này, nó há miệng hét lớn về phía bọn họ.
Tử Văn lập tức chủ động t·ấn c·ông nó trước. Tay cầm chuôi đao phóng tới chân của nó. Con quái vật cũng không đứng yên chờ c·hết, nó cuối cổ xuống cắn về phía Tử Văn. Ngay lập tức hắn né sang một bên, hạ thấp người luồng qua thân trên của nó, chém một nhát thật mạnh xuống chân sau con quái vật, máu phun như mở vòi.
"Grao!" Con quái vật hét lên đầy đau đớn, chân nó dù có lớp da dày cũng đã bị Tử Văn chém một nhát sâu ghê người. Nó tức giận vung mạnh đuôi nhằm trả thù kẻ đã làm nó b·ị t·hương, Tử Văn chật vật né tránh đòn t·ấn c·ông từ đuôi của nó.
Mỗi cú vung đuôi đập mạnh xuống đất đều để lại dấu vết rất sâu, có thể tưởng tượng được nếu hắn b·ị đ·ánh trúng vào người thì gãy xương cũng là nhẹ.
Kim Ly từ xa quan sát tình hình chiến đấu, bởi vì Tử Văn cùng con quái vật đang chuyển động rất nhanh nên nàng không dám bắn lung tung. Hình thể của nó rất lớn, nhưng đạn là có hạn, nàng phải nắm chắc bắn được vào điểm yếu của nó. Kim Ly như ngừng thở, con quái vật đang nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Cơ hội đã đến, Kim Ly nhắm chuẩn vào mắt nó khai phát súng đầu tiên: "Pằng."
Viên đạn bay nhanh ghim vào dưới mí mắt của con quái vật. Không thể trách được Kim Ly, trong điều kiện thiếu ánh sáng mà nhắm được như vậy là quá đáng khen rồi.
"Grao!" Con quái vật bỏ qua Tử Văn chạy nhanh tới vị trí Kim Ly. Viên đạn đó chỉ khiến nó nhói một chút thôi nhưng uy quyền của nó đang bị con người nhỏ bé coi thường, nó phải xé đám người này ra thành từng mảnh.