Hội Ngộ Chốn Âm Ti

Hội Ngộ Chốn Âm Ti - Chương 21




Vương Đỉnh Hoa_ một vị tiểu thư đài cát danh giá nhất vùng Lĩnh Cương không chỉ nhan sắc bật nhất thiên hạ mà còn nổi danh về tài đánh đàn điêu luyện, ngón tay gảy đàn dẻo dai tựa như một loại phép thuật mà chỉ có Vương Đỉnh Hoa sở hữu được.

Vương Đỉnh Hoa so với nhan sắc và tài năng thì không ai dám sánh. Tính cách của cô thì càng không ai dám lại gần. Vương Đỉnh Hoa tự cao tự đại, ngông cuồng, ngạo mạn lại rất làm càn không nể nang ai. Sống trong một gia đình quyền thế Vương Đỉnh Hoa càng ra vẻ hơn, vị tiểu thư nhà họ Vương cả thiên hạ không ai dám nói đến chỉ so sánh như một loại hoa quý hiếm chỉ biết ngắm nhìn.

Nhưng chỉ có một người làm Vương Đỉnh Hoa tiểu thư nổi cơn ghen tỵ thì nói đến chỉ có một cái tên Lưu Tuyết Khuê mà thôi. Lưu Tuyết Khuê_ tiểu thư của gia tộc họ Lưu, một nữ nhân hiền lành, tốt bụng lại còn rất xinh đẹp ở vùng Cử Miên, nàng tựa như một đoá hoa nở rộ quanh năm suốt tháng không bao giờ có khái niệm úa tàn. Lưu Tuyết Khuê không chỉ xinh đẹp như bức hoạ, mà còn giỏi thêu thùa, vẽ tranh, ca hát, làm thơ và đặc biệt là thổi tiêu. Cho dù là ở kiếp trước hay kiếp sau, Lưu Tuyết Khuê với tài thổi tiêu dường như đã ăn sâu vào trong máu nàng rồi.

Nàng ngày ngày đọc sách, chôn mình trong thư viện. Đích thị Lưu Tuyết Khuê là một người gia giáo, lạnh lùng, quyết đoán không chút bụi trần. Được so sánh như một vị tiên sống khi trong mắt thiên hạ Lưu Tuyết Khuê không một khuyết điểm mà hoàn hảo đến kỳ diệu.

Gia đình Lưu Tuyết Khuê vốn là sinh sống ở Cử Miên nhưng vì tính chất công việc của Lưu Miễu Quy nên cả gia đình phải chuyển sang vùng Lĩnh Cương sinh sống, thế là cả hai tiểu thư danh giá họ Vương và họ Lưu đã bắt đầu cái gọi là "ghét từ cái nhìn đầu tiên".

Cả đời này Vương Đỉnh Hoa không muốn thua ai, càng không muốn ai hơn mình. Cô cay ghét Lưu Tuyết Khuê, cái gì gọi là hoàn hảo? Cái gì gọi là tiên sống? Trông nàng không khác gì là một bức hoạ vô tri vô giác với gương mặt lạnh như tờ cả. Ôm quyển sách đọc là cho rằng không chút bụi trần hay sao? Vương Đỉnh Hoa cô chắc đã thành tiên thành phật mất rồi, tuy cô không thích đọc sách nhưng lại rất mau tiếp thu. Vương Đỉnh Hoa không muốn bị nữ nhân kia làm mình lép vế nên đã cày những quyển sách dày cộm cả hàng nghìn trang giấy đến cả kinh thư, Vương Đỉnh Hoa cũng không bỏ qua. Nhưng có một điều cô không biết là.. Lưu Tuyết Khuê đã đọc sang kinh phật mất rồi!!

' Ngươi nói xem, ta thua cô ta cái gì? '

Vương Đỉnh Hoa nắm lấy cổ áo của một gia nhân mà hỏi chuyện trong thái độ tức giận.

Thanh niên gia nhân cũng không muốn châm dầu vào lửa để cho tiểu thư này tức điên lên nên đã nhanh chóng khen lấy khen để Vương Đỉnh Hoa.

' Không có, tiểu thư của chúng ta là vô địch thiên hạ. Lưu Tuyết Khuê có là gì với tiểu thư của chúng ta đâu, cô ta chỉ như một vật thể vô tri vô giác mà thôi. Tài giỏi thế nào lại bằng tiểu thư Vương kia chứ..!! '

' Vậy tại sao mọi người lại không ngó ngàng gì tới ta? Từ khi Lưu Tuyết gì đó đến cái vùng này dường như muốn ôm lấy cả thiên hạ mà bỏ chạy. Cô ta làm ta lép về rồi!! Thật đáng tức giận mà!! '

Vương Đỉnh Hoa trong lúc tức giận nên không biết được mình đã vô tình bẻ gãy nhánh cây kiểng của cha mình.

' Chỉ là những người đó bị làm cho mù mắt mà thôi, Lưu Tuyết Khuê làm sao sánh được tiểu thư.. '

Tên gia nhân này nói dối không chớp mắt, bề ngoài thì xuýt xoa khen ngợi Vương Đỉnh Hoa, bên trong lại thầm tự rủa mình giả tạo.

' Con gái ta cáu quát gì ai vậy? '

Vương Bá Chinh nghe giọng nói lớn tiếng của con mình phía ngoài tưởng rằng Vương Đỉnh Hoa đang kiếm chuyện với người khác nên ra xem xét, vừa đi ra thì đập vào mắt là một nhánh cây đang nằm tội nghiệp trên đất mẹ. Ông liền thay đổi sắc mặt mà đi đến gằn giọng.

' Vương Đỉnh Hoa! Ta đã nói biết bao nhiêu lần là không được làm tổn hại đến cây kiểng của ta kia mà!!? '

' Ơ.. con không làm!! '

Vương Đỉnh Hoa bị cha mình lớn tiếng nên có hơi giật mình. Tuy vậy vẫn cố biện minh.

' Lại nói láo? Con không làm thì ai làm? Trong cái nhà này không có kẻ nào to gan bằng con cả!! '

Vương Bá Chinh nếu có ai động vào con ông thì sẽ nhất định sẽ không tha, nhưng có ai động vào những chậu cây quý hiếm của ông thì càng không thể tha thứ được! Vương Đỉnh Hoa tức giận mà bỏ đi, đang không được vui mà lại cáu quát mình như thế. Thật chẳng ra làm sao, giận đây!!

Vương Bá Chinh mặc kệ con gái giận mình, ông cũng đang giận nó nên thành ra hai cha con giận nhau. Vương Đỉnh Hoa vừa đi vừa lầm bầm trách trời trách đất, trách mọi thứ trên đời này. Trong lúc tức giận mà có thứ gì làm mình không hài lòng cô liền chửi rủa, ngay cả con chó chạy ngang qua cũng khiến cô bực mình mà buông lời cay đắng.

' Ngươi bán cái gì thế kia? '

Vương Đỉnh Hoa vừa đến gần chợ đã ngửi thấy được mùi thơm làm kích thích chiếc bụng rỗng của mình vang lên một vài tiếng.

Bà lão bán bánh thấy tiểu thư họ Vương đến thì nén hơi thở dài nhưng vẫn trả lời.

' Đây là bánh Phù Dung. Tiểu thư muốn dùng thử trước khi mua hay không? '

' Không cần, lấy ta hai cái đi '

Vương Đỉnh Hoa lấy túi tiền của mình ra để chuẩn bị trả thì nghe giọng nói ở phía sau làm cô giật mình mà quay sang nhìn.

' Bà lão lấy cho ta hai cái nhé! '

Là Lưu Tuyết Khuê, cô trố mắt nhìn nữ nhân này rồi lại nhìn bà lão bán bánh tươi cười với nàng ấy, cái gì mà vui vẻ vậy? Mới khi nãy còn đem gương mặt khó chịu nói chuyện với mình mà bây giờ gặp Lưu Tuyết Khuê lại thay đổi chóng mặt như vậy. Vương Đỉnh Hoa có chút không hài lòng, cô bước sang chắn trước mặt Lưu Tuyết Khuê mà ngạo mạn.

' Bà lão ta nghĩ lại rồi. Lấy cho ta hết tất cả, không bỏ sót cái nào.. '

Vương Đỉnh Hoa nhếch cười, xem ngươi còn mua được bánh hay không? Haha.

Bà lão đưa gương mắt khó xử nhìn sang Lưu Tuyết Khuê, nàng nhẹ cười lắc đầu rồi bỏ đi. Vương Đỉnh Hoa nhìn theo nàng mà nhếch cười, điều đó là xứng đáng với ngươi. Hãy từ từ mà nhận lấy!

Vương Đỉnh Hoa tò mò nữ nhân kia đã bỏ bùa gì người ở Lĩnh Cương này mà khiến cho ai cũng vui vẻ, tươi cười với nàng nên quyết định theo dõi Lưu Tuyết Khuê từng nhất cử nhất động. Vương Đỉnh Hoa vừa đi vừa ăn bánh Phù Dung lại vừa quan sát Lưu Tuyết Khuê mua bánh bao ăn đồng thời cùng trò chuyện với người bán bánh gì đó.

' Cái gì gọi là hoàn hảo cơ chứ!? '

Vương Đỉnh Hoa vẫn còn ấm ức khi cả Lĩnh Cương này không còn ngó ngàng đến mình mà chuyển trọng tâm sang nữ nhân kia. Nhìn một lượt thì cũng đâu có gì hơn cô, vậy điều gì làm cho mọi người thay đổi như vậy??

Vương Đỉnh Hoa nhếch mép nhìn đằng xa, Lưu Tuyết Khuê mua thêm vài cái bánh cho đứa trẻ ăn xin bên đường sau đó lại nhìn bản thân mình ôm một đóng bánh bên người, cô quay lưng đi ăn hết chỗ bánh đấy. Ta thà ăn ngập miệng nhất quyết không cho ai!

Cũng vì ý nghĩ đấy mà Vương Đỉnh Hoa phải đau bụng hết cả ngày trời, nhưng lại khó hiểu rằng bản thân cô là do ham ăn và ích kỷ nên mới bị trời hại như vậy, việc gì mà chửi rủa cái tên Lưu Tuyết Khuê cơ chứ!???