Hội Ngộ Chốn Âm Ti

Hội Ngộ Chốn Âm Ti - Chương 20




' Ngươi lại trốn việc à? Mau dẫn dắt bọn chúng đến nơi thích hợp nhanh lên.. '

Ngưu đầu Mã diện đã cùng một linh hồn khác trở xuống mà thấy người kia tránh việc ngồi ở đó thẩn thờ thì đi đến nhắc nhở. Bên phía kia các vong hồn gây náo loạn khóc la mà vẫn không có ai quản lý hay xét tội, dẫn dắt đến nơi thích hợp cho mình.

' Không hiểu sao khi ở đây, toàn bộ ký ức của ta đều nhớ rất rõ. '

Vương Đỉnh Hoa thở dài mà thắc mắc vì sao những kiếp đã trải qua cô đều nhớ như in thế này? Khi nhớ đến cô lại cảm thấy đau đớn như muốn chết đi sống lại một lần nữa..

' Vì ngươi bây giờ là người của âm ti rồi. Mau làm việc nhanh lên! '

Vương Đỉnh Hoa trong rất mệt mỏi không khác gì các vong hồn uẩn khúc khác. Ngưu đầu Mã diện cầm sổ sinh tử mà đọc ra tội danh của từng người, có người thì tội nặng, tội nhẹ hoặc ác ít thiện nhiều đều có hình phạt hay cánh cửa dành riêng cho họ. Có người thì bị đày xuống tầng địa ngục cao nhất cũng có người được đưa đi đầu thai hoặc trở lên thiên đàn cùng với đức phật.

' Triển Ngoạt, chết vì tự sát. Khi còn sống trong tâm là đầy ý thiện, từng là một người con ngoan ngoãn, một người luôn làm điều tốt nhưng vướng phải chuyện tình duyên mà phải quẫn trí tự sát. Được đưa đến Uổng Tử Địa Ngục '

Nghe Ngưu đầu Mã diện phán tội, Vương Đỉnh Hoa đưa mắt nhìn sang một cô gái vẫn còn sợi dây thòng lọng trên cổ với vẻ mặt hết sức sầu thảm, gương mặt héo úa, xanh xao, hốc hác nhưng không có thời gian mà đứng đây nhận xét vong hồn này. Vương Đỉnh Hoa cất lên một tiếng "Đi theo ta" rồi bỏ đi trước, vong hồn tội nghiệp ấy lẽo đẽo theo sau.

Đối với vong hồn này, Vương Đỉnh Hoa lại rất đồng cảm vì cả hai đều mắc phải chuyện tình duyên mà buồn phiền nhưng cô thì không ngu dại gì mà tự sát, tự hủy hoại bản thân mình như thế..

' Đáng lẽ ra ngươi không nên chọn cách này để giải quyết! '

Vương Đỉnh Hoa ấm ức, cô muốn sống thêm một chút cũng không được. Kiếp nào bản thân cũng chết trẻ mà bỏ lại chuyện tình dở dang, còn người này lại ngu muội vì tình mà tự sát.

' Ta cũng từng như ngươi vì tình mà đau khổ, ta hận bản thân mình số kiếp ngắn ngủi để người mình yêu tiếc thương cho mình.. '

Vương Đỉnh Hoa đứng lại, tay nắm thành nắm đấm, đôi môi mím lại với nhau tỏ vẻ tức giận, không hài lòng với những gì đang diễn ra. Lẽ ra lúc đó cô không nên làm loạn mà để chậm trễ giờ đầu thai thì có lẽ cô sắp được gặp người mà cả đời cô yêu thương rồi.

' Ta vì yêu điên cuồng mụ mị nên mới bị tên đó lừa gạt đến tan nhà nát cửa. Ta còn cách nào khác ư!? '

Vong hồn ấy buồn tủi khi nhớ lại, bản thân lại cay đắng hận thù với người mà mình từng yêu.

' Nhưng không phải là không có cách, cái tên đó trước sau gì cũng xuống đây bị trừng phạt với tội lỗi của mình. Ở trên trần gian hắn sung sướng với cái chết của ngươi, còn ngươi thì sao chứ? Bị đày ở chốn Uổng Tử Địa Ngục mà không bao giờ được đầu thai!! '

Vương Đỉnh Hoa tức giận mà quát thẳng vong hồn mụ mị kia. Cô ghét nhất những người không biết giữ gìn thân thể, tự sát nghĩa là hết sao? Bị đày xuống địa ngục không được đầu thai chuyển kiếp đó mới là sự kết thúc trong vô vọng.

' Vậy sao..'

Nhìn vong hồn đó u buồn mà Vương Đỉnh Hoa thở hắt mau chóng dẫn đường cho Triển Ngoạt đi tiếp. Được rồi, muốn chết thì ta cho ngươi chết trong khổ đau.

' Ta mong ngươi suy nghĩ về tội lỗi của mình. '

Đưa Triển Ngoạt đến Uổng Tử Địa Ngục xong thì cô trở về với công việc của mình. Nhưng vẫn còn uất ức bởi tội danh tử sát của những người chốn Uổng Tử, bản thân cô không khỏi tức giận vì số người tự sát không biết quý trọng bản thân mình rất nhiều. Còn bản thân cô thì muốn sống thêm một ngày cũng không được, đúng là những vong hồn ngu ngốc mà!!

' Ngươi sao vậy? Đây không phải là quán trà ven đường dành cho ngươi!?'

Mạnh Bà bất ngờ nhìn nữ nhân trước mặt ngồi lên chiếc ghế nhỏ với gương mặt hết sức là khó coi.

' Ta không cần uống cái nước quên đời của ngươi.. '

Vương Đỉnh Hoa cả gan chê bai nước canh của người này, Mạnh Bà liền tức giận mà cầm cái thìa lớn gõ lên đầu cô. Tuyệt nhiên Vương Đỉnh Hoa không còn thấy đau nữa, cô ngước lên nhìn Mạnh Bà đang hùng hồn với mình.

' Làm cái trò gì vậy? '

' Ta mới là người hỏi câu đó, ngươi không uống thì tránh ra để ta làm việc'

Mạnh Bà mặc cô mà tiếp tục công việc, múc từng thìa canh vào bát cho những vong hồn chuẩn bị đi đầu thai uống. Vương Đỉnh Hoa quan sát, những ai uống xong liền trở nên khác hẳn như một người bị mất trí nhớ, lần lượt được người dẫn đi đầu thai chuyển kiếp.

' Ta không muốn quên đi tất cả mọi chuyện là không được đầu thai? '

' Nếu nói như ngươi thì ta đã không ở đây rồi.. '

Mạnh Bà thấy buồn cười, nếu đã trở thành một người mới thì cần gì giữ lấy toàn bộ chuyện của kiếp trước cơ chứ? Nếu vậy thì hãy trở về kiếp trước mà sống tiếp, còn đầu thai trở thành một con người mới thì ký ức cũng phải toàn bộ mới mẻ, không một chút đọng lại.

' Nhưng ta lại không muốn quên đi nàng.. '

Vương Đỉnh Hoa thất vọng vì mình đã ở đây mà không phải là chuyển kiếp với một cuộc sống mới, không được đi tìm lấy tình yêu của mình và càng không được tìm kiếm Lưu Tuyết Khuê để yêu thêm một kiếp nữa.

' Vậy ta trở về nhân gian tìm nàng với thân phận là một linh hồn được không? '

Câu hỏi này làm Mạnh Bà hết sức ngạc nhiên quay sang nhìn.

' Ngươi có bị ngốc không? Nếu làm như vậy sẽ phạm luật trời. '

' Nhưng ta lại không muốn mình ở đây trong vô vọng. Ta đã khổ vì tình như thế nào ở đây ai cũng rõ, ta càng không còn được đầu thai thì việc gì phải sợ? Đem ta trừng phạt hết mười tám tầng địa ngục hay sao? Hay biến ta thành tro bụi? Làm thế nào cũng không thể gặp nàng, trước khi không còn cơ hội. Ta sẽ đi gặp nàng!! '

Mạnh Bà nhìn vẻ quyết đoán của người trước mặt mà khẽ thở dài. Mạnh Bà làm công việc này nên đã phải đối mặt biết bao nhiêu chuyện tương tự như Vương Đỉnh Hoa, có người không chịu uống canh vì không muốn quên đi ký ức, có người lại đau khổ không muốn phải nhớ nữa.. nhưng Mạnh Bà lại chưa gặp trường hợp nào nguyện hi sinh vì tình như Vương Đỉnh Hoa cả, biết là nguy hiểm vẫn kiên quyết lao vào như con thiêu thân. Nắm bắt từng cơ hội nhỏ nhoi mà hi vọng, quả thật người này đã vì tình mà trở nên sắc đá không còn sợ gì nữa rồi.

' Vào tháng bảy cánh cửa linh hồn sẽ mở ra để các vong hồn trở về thăm người thân. '

' Cám ơn ngươi. '

Nghe thấy Mạnh Bà chỉ đường cho mình đi, Vương Đỉnh Hoa trở nên tươi tắn hơn mà mỉm cười thích thú. Cô đi đến giúp Mạnh Bà cho các vong hồn uống canh. Vong hồn nào lỳ lợm không chịu uống thì sẽ bị Vương Đỉnh Hoa bóp miệng đổ vào hoặc bị đánh te tua trước khi đầu thai, nhìn người trước bị hành hạ những người sau sợ hãi mà không dám chống trả hay từ chối chén canh của Mạnh Bà.