Chương 8 : Cớm
Khác với những đứa trẻ phù thủy khác việc Adams thức tỉnh ma lực của mình vào năm 10 tuổi có thể gọi là khá muộn nhưng cũng khá hợp lý một linh hồn trưởng thành dồn ép trong cơ thể của một đứa trẻ gượng ép để tồn tại trong một thế giới đầy tàn khốc . Adams không sai cậu cố gắng để tồn tại cố gắng để sống cậu chứng kiến qua c·ái c·hết của kẻ khác, tự trải nghiệm c·ái c·hết của bản thân mình, đối với cậu c·ái c·hết có lé đơn giản là một sự giải thoát cho linh hồn bị giam cầm trong cái thể xác chật hẹp thứ mà con người luôn duy trì để tồn tại .
Ma lực là sức mạnh đến từ huyết mạch linh hồn và đến từ thể xác thiếu 1 cái cũng sẽ làm Vu sư không thể thi triển được phép thuật trong đó ma lực đến từ máu linh dồn mang lý trí trí điều khiển ma lực hoạt động và thể xác chịu tải cho ma lực có lẽ chính do sự lớn dần của một linh hồn trưởng thành trong cơ thể tinh thần, ý chí và linh hồn của Adams mạnh đến nỗi đè ép sự tồn tại của ma lực . Nhưng thật may hành động của Kurt dùng cơn đau kích thích ma lực của Adams giúp cậu phá vỡ đi rào cản của linh hồn lượng ma lực khổng lồ tích tụ tràn lan ra kích thích tinh thần và ý chí của Adams tự thi triển loại ma pháp thời tiết mà Adams đã được biết< Bão và cách kêu gọi chúng > trong cuốn sách cùng tên của Amandia Maragret một phù thủy bão nổi tiếng ở Anh vào thế kỷ XVI .
Bà được cho là đứa con của những cơn bão tuy vậy bà đã hi sinh bởi sự phản bội của chính người mình yêu một Muggle những cuốn sách của bà được tổ tiên lão Burk thu xếp lại nhưng họ không đốt chúng mà để lại cho con cháu như một kỷ niệm. Có lẽ chính nó là loại ma pháp hao ma lực nhanh nhất và có lẽ đó là lý do nó được chọn để tiêu hóa hết nguồn ma lực khổng lồ tích tụ bởi Adams .Thật khó khăn nếu không có một linh hồn mạnh mẽ tinh thần ý chí khổng lồ vừa đè ép lại vừa kiểm soát ma lực có lẽ cậu đã trở thành một Obscurial .
Bước ra khỏi cửa hàng của lão Burk tay phải Adams xách theo cái vali nhỏ trong khi tay trái ôm lấy chậu cây Lôi trúc .
Adams tiến lại gần một chiếc xe ngựa đang đỗ ở ngay trước cửa một quán rượu nhỏ.
Tên lãi xe vừa hút điếu xì gà rẻ tiền vừa chửi rủa cái quái quỷ thời tiết ngày hôm qua cơn bão do Adams mang đến làm nền đường đất trở nên sình lầy và khiến không khí trở nên ẩm thấp hẳn
Thâyd có người tiến đến gần hắn vội vàng chỉnh trang lại quần áo mình tắt đi điếu xì gà trên tay mỉm cười nhưng khi nhìn thấy Adams nụ cười lão tắt hẳn :
" Đây không phải chỗ cho đứa nhóc đâu cậu bé đi ra chỗ khác đi "
Adams hơi dừng lại cậu nhìn lão . Một lão già khọm khẹm bộ râu xồm xoàm không được tỉa tót cặn kẽ hàm răng vàng khè do khói từ những điếu xì gà. Đôi bàn tay lão nổi rần lên những vết chai xạm màu vàng biểu hiện hoàn toàn cho những kẻ làm việc tay chân và nghiện thuốc . Lão mặc bộ vest bạc màu đôi giầy đen được đánh xi sáng bóng điểm nổi bật nhất có lẽ là đôi mắt lão một đôi mắt nâu sậm ánh lên những tia sáng như con người với những khát vọng ban mai.
Lão chẳng hề quan tâm đến những ánh mắt đánh giá của Adams lão lấy từ trong túi ra một cái châm, chà sát vào lớp da bò thô ráp
Tách tách
Bụp
Ngọn lửa bốc lên từ cây châm lão đốt lại điếu thuốc vừa dậm ban nãy thở dài như mừng hụt cho vị khách nhân đầu tiên của hôm nay.
Adams tiến đến phía trước mặt lão hơi cúi người rồi nói :" Ta muốn đi đến đường Welington không biết sẽ tốn bao nhiêu đây ??"
"Đường Welington sao nằm ngay chính giữa con phố trung tâm Welington gần với trung tâm của miền đông London sao ???"
Lần đầu tiên Adams biết nhiều như vậy về con đường mình đang sống cậu thậm chí còn chẳng biết sự tồn tại của con phố Welington. Adams khẽ gật đầu một cái bây giờ không phải lúc thể hiện sự thiếu hiểu biết của mình .
" 2 đồng bảng vàng không trả giá ngươi biết đấy nó khá xa nơi này, đồng thời ta cũng phải nộp một khoản phí kha khá cho lũ cơm nếu muốn chiếc xa tồi tài này được chạy trên những tuyến phố trung tâm của London " lão giả trầm ngâm nói .
Adams gật đầu " Ta chấp nhận mức giá của ngài hân hạnh được làm quen ngài ta là Adams Adams World ngài có thể gọi là World tiên sinh hoặc là Adams nhưng ta càng thích cái sau hơn "
Lão già gật đầu " Một đứa trẻ lễ phép, ta là Wilson Wilson Hansclaw một dòng họ khá lạ phải không nó là một dòng họ ghép của họ Hans và Claw cha ta đã nói với ta như vậy ông ta cũng nói với cha ta như vậy thật hài hước phải không "
Adams cười lấy lệ .
"Được rồi World tiên sinh ngươi hãy vào trong chiếc xe ngựa đi hành trình của chúng ta sẽ khá dài có lẽ sẽ phải kéo dài đến tận trưa đấy " Wilson mỉm cười
Adams gật đầu cậu bước lên chiếc xe ngựa ở Anh nó khá giản dị bộ khung bằng gỗ được sơn đen nhìn qua rất rắn chắc chiếc ghế nệm được lót bông ngồi qua khá êm nhưng có vẻ nó đã bị bạc màu và bong tróc nhiều do thời gian cậu cẩn thận đặt cái vali lên sàn nhưng vẫn ôm khư khư chậu cây bên tay của mình .
Chiếc xe ngựa bắt đầu lăn bánh những cơn gió thổi qua mái tóc của Adams, chúng nhẹ nhàng bồng bềnh như bông vậy khiến Adams cảm giác mình như lơ lửng một cảm giác thật thoải mái và tự do. Con người muốn bay như những cánh chim trên bầu trời họ chế tạo ra máy bay . Con người muốn lặn xuống biển như những con cá nên tàu ngầm được sinh ra .Con người muốn chạy nhanh như loài ngựa nên ô tô được sinh ra . Và rồi đến một lúc khi họ thấy thành quả của mình đã vượt trên tất cả các loại họ bắt đầu chán sự chật hẹp của tinh cầu này họ muốn khám phá xem rằng vượt qua tầng trờ kia là thứ gì và họ đã làm được họ vượt qua tầng khí quyển ngắm nhìn vũ trụ như một kẻ chiến thắng nhưng lòng tham và sự khám phá của con người chẳng bao giờ đủ cả vậy họ phải làm gì đây ??? Kết cục họ đi về đâu thành công như một kẻ chinh phạt ?? Hay lụi tàn theo sự diễn biến của các nền văn minh ?? Chẳng ai biết câu trả lời nhưng Adams biết họ là những kẻ điên cuồng nhất và khi họ tìm ra sự hiện hữu của Vu sư Adams rùng mình một cái cậu không thể tưởng tượng khung cảnh đằng sau .
Kít~
"Úi " Adams ngả người về phía trước cậu giật mình ngửa mặt lên tò mò về chuyện xảy ra . Một tên cảnh sát đứng trước mặt cái xe hắn ta đội chiếc mũ màu đen bộ quần áo màu lam đậm và chiếc giày da sáng bóng .
Anh ta bước đến chỗ Adams hơi khom người tỏ ra lễ độ nhưng giọng nói lại mang đầy sự hách dịch : " Thưa ngài liệu ngài có phải Adams World ???"
"Vâng là tôi đây " Adams gật đầu đáp lại, cậu không thích cái giọng hống hách của hắn ta.
" Tôi là cảnh quan John Actwood, số hiệu 348 là cảnh quan của đường Burdinger xin mạn phép mời ngài World đi về đồn chúng tôi được báo cáo về sự m·ất t·ích của ngài Fred Delard và có lẽ nó liên quan đến ngài " Tên cảnh quan John nói với Adams một cách đầy hách dịch hiển nhiên ở đây có một mối quan hệ mờ ám.
"Tôi sẽ làm điều đó nhưng giờ tôi phải về cửa hàng của mình cái đã " Adams khá lo lắng về điều này điều đó tức là lão Fred còn chơi hậu chiêu nhưng cậu phải tỏ ra vẻ mặt tự nhiên trước việc này .
Tên cảnh quan John ngần người nhưng rất nhanh hắn quyết đoán từ chối yêu cầu của Adams " Tôi rất tiếc phải nói điều này thưa ngài nhưng có vẻ như ngôi nhà của ngài đã b·ị c·ướp bọn chúng đã lấy đi tất cả số xi được trưng bày và nơi đó đang bị phong tỏa phục vụ cho cuộc điều tra "
Adams chẳng biết nói gì hơn ngoài việc nhún vai của mình anh quay sang nói với Wilson : " Cảm phiền ngài đưa tôi đến đồn công an gần nhất ở phía đông London "
"Úc thật là một câu chuyện vất chàng trai trẻ " Lão Wilson khá lúng túng.
"Xin ngài yên tâm tôi đã chuẩn bị 2 đồng bảng vàng và nếu ngài đợi được tôi sẵn sàng trả thêm 1 đồng bảng nữa để đưa tôi về đường Welington " Adams lễ phép nói với Wilson .
Lão ta nhanh nhảu gật đầu : " Ngài thật là một vị khách hào phóng World tiên sinh và tôi chẳng có lý do gì để từ chối nó cả "
"Anh có thể đi theo nếu cần tôi sẽ làm xong việc này nhanh cửa hàng vẫn luôn phải tiếp tục buôn bán đúng không ?? " Adams quay sang nói với tên cảnh sát John hắn đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa hai người và đôi mắt hắn dáng lên khi nghe đến những đồng bảng vàng .
"A, vâng đương nhiên World tiên sinh " Thái độ của John chuyển biến ngay lập tức hắn tỏ ra nịnh nọt đối với Adams
"Có thể đi rồi " Adams gật dầu phất phất tay .
Sau một lúc chiếc xe dừng lại tại đồn công an gần nhất ở đường Windell .
Adams nhảy xuống chiếc xe ngựa anh tiến vào trong cái đồn một không gian khá rộng nhưng lại khá vắng vẻ và ít người có thể do bọn họ đều đứng khác ở nhiều tuyến phố và con đường phụ trách khác nhau .
Một người đàn ông trung niên đứng ra tiếp đón Adams : " Tôi là Fredric Lockwood ngài hẳn là Adams World chứ chúng ta sẽ bắt đầu phiên thẩm phán sớm thôi thưa ngài "
Adams gật đầu đánh giá người đàn ông Fredric trước mặt bộ ria mép gọn gàng cùng bộ quần áo lam đậm điển hình mũi giày sáng bóng và điều dễ dàng nhất ở ông ta là cái đỉnh đầu trọc nhẵn bóng .
Sau khi hắn đi một nữ cảnh sát trẻ tiến đến tiếp cận Adams : " Thưa ngài, mời ngài đến phong thẩm vấn "
Adams gật đầu đi theo cô ấy cô đưa cậu vào một căn phòng ở đây có một chiếc ghế gỗ với một cái cửa sổ nhỏ để những tia sáng lí nhí chen lấn mà vào
Ầm Fredric đạp cửa đi vào
Hắn đập mạnh tay xuống bàn đôi mắt trừng về phía Adams : " Tôi nhận được tin rằng ngài Fred Delard đa m·ất t·ích có người đã thấy Delard tiên sinh đậu xe trước cửa hàng ngài World tiên sinh thậm chí anh ta đã lấy được hàng hóa và rời đi sau đó không hề để lại một tý tung tích ."
Adams trấn tĩnh lại bản thân mình : " Thứ nhất nếu ngài tìm hiểu kỹ hôm nào ngài Fred cũng đến nhà tôi để lấy hàng và vận chuyển xi đánh giày buôn bán có vẻ như đôi giày ngài cũng sử dụng loại xi của tôi Lockwood tiên sinh "
" Thứ 2 có vẻ ngày hôm ấy tôi đã đóng cửa, tôi đi đến cửa Burk tiên sinh tại đường Woodric ngoại thành London chỉ mất 1 2 tiếng xe ngựa ngài có thể đến và hỏi tôi thậm chí còn ngủ qua đêm tại đấy " Cậu hơi ngừng lại đôi mắt chuyển sang sắc biến " Cho nên việc Delard tiên sinh lấy được hàng và rời đi là điều không thể trừ phi ...."
"Không thể nào ngươi đang nói dối chú Fred sẽ chẳng bao giờ làm việc này " Fredric hất tung cái bàn thẩm vấn lên gầm thét quát về phía Adams
"Sự thật vẫn luôn khó chấp nhận thưa ngài " Adams thủ thỉ vào tai hắn . Fredric điên cuồng túm lấy cổ Adams, giơ lên cao " Ngươi giấu chú ấy ở đâu "
"Vậy ra ngươi có họ hàng với lão Fred, ta không biết nhưng của hàng ta đã b·ị c·ướp và ta nghi ngờ là lão Fred làm còn nếu ngươi nói một đứa trẻ có thể làm ra được điều này thì mong ngài suy nghĩ lại Lockwood tiên sinh " Adams bình tĩnh trả lời, đôi bàn tay cậu đã siết chặt lên đến mức những dòng lôi điện bắt đầu hình thành nhưng rồi cậu nới lỏng tay ra sẽ thật phiền phức nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra cậu thầm quyết định rồi một ngày cậu sẽ thay đổi cái xã hội thối nát này .