Chương 24 : Sự nguy hiểm của thế giới phù thủy
Chương 24 : Sự nguy hiểm của thế giới phù thủy
Adams rời khỏi tiệm đồ cũ cậu sải bước trên con đường tấp nập dòng người qua lại tại Hẻm Xẻo những tiếng ồn ào xôn xao như cái chợ vậy khiến cậu thổn thức đã bao lâu rồi cậu mới được trải nghiệm lại cảm giác này ?? Xuất cả năm nay cậu cuộn mình trong nhà chờ đợi một thứ gì đó có lẽ là sự trưởng thành chăng ?? Trưởng thành để tự tay cảm nhận số phận mình nhưng rồi mọi thứ đã thay đổi . Hogwarts ngôi trường pháp thuật đầy danh giá nơi khởi đầu của những điều không tưởng nhất những giấc mơ chẳng bao giờ kết thúc . Nó kích thích cậu như những liều m·a t·úy vậy càng ngày càng chìm đắm cậu càng cảm thấy bản thân nhỏ bé như chưa bao giờ vậy cậu chẳng là gì trước thế giới này một thế giới mang đến cho cậu những cảm quan mới mẻ những điều kỳ thú nhưng cũng là những sự nguy hiểm rình rập mà cậu chẳng thể nào hiểu được.
Adams bước đến một cũ nơi cánh cổng mang cậu tới nơi này . Cậu rút ra chiếc đũ phép của mình gõ lên cục gạch bị nhô ra phần ngoài .
Gù Gù
Từng khối gạch cũ tách ra mở ra một thông đạo Adams bước vào bên trong . Trời đất như đang đảo lộn điều duy nhất Adams cảm thấy là chân cậu đã chạm đến phía bên kia phía đằng sau của quán Cái Vạc Lủng . Adams cất kỹ đũa phép cậu tiến vào sảnh chính của quán từng chiếc bàn chật ních người ồn ào kể lể ra những câu chuyện đầy kỳ thú bọn họ có kẻ say xỉn nằm gục xuống ngáy o o có người thì thần bí lu lú trong một góc tất cả mọi thứ đều kỳ lạ, đều huyền bí nhưng lại hợp lý đến lạ kỳ .
"Úc phù thủy nhỏ sao ngươi vẫn ở đây ?? Convus đâu ?? " Lão già Ted lau lau chiếc cốc của mình mỉm cười hỏi Adams
"Ý ngài là Lestrange giáo thụ ư ta cũng không biết từ sau vụ c·ướp n·gân h·àng ta chẳng thấy ngài ấy ở đâu cả " Adams lắc lắc đầu tên giáo thụ đáng giận này dám bỏ lại cậu một mình thật là đáng c·hết nếu không phải nhờ James cậu chẳng biết mình đã lạc đi đâu rồi
"Úc khà khà cậu ta là một Lestrange điển hình dễ quên những việc lớn nhưng luôn hoàn thành tốt những việc nhỏ " Lão Ted bật cười
"Ý ngài mang phù thủy nhỏ là một việc lớn ư " Adams tò mò hỏi
"Không hẳn với những phù thủy nhỏ sinh ra trong gia đình phù thủy điều đó là không cần thiết nhưng đối với những phù thủy nhỏ đến từ Muggle lại khác chỉ một sai sót nhỏ cũng gây ra nhiều hậu quả không thể lường trước ta vẫn nhớ trước cậu cũng có một phù thủy nhỏ cậu ta tên là Robert ta vẫn nhớ lần đầu gặp cậu ta một cậu bé tràn ngập sự tò mò và hiếu học cậu ta muốn biết tất cả về thế giới này nhưng chậc chậc kể ra thì ta cũng thấy đáng tiếc cho cậu ấy " Lão Ted lắc đầu
Một bóng người xuất hiện từ ngay đằng sau Adams vỗ nhẹ tay xuống bàn : " Lão Ted già một ly rượu cóc "
Người đàn ông với lớp da trắng và mái tóc đen dài trong bộ đồ Gothic rộng thùng thình rống lên chiếc áo rộng có lẽ là che cho chiếc bụng bia quá khổ của ông ta .
" Slughorn giáo thụ ngài cũng đến đây sao điều gì làm một con người bận rộn như ngài ghé lại nơi đây vậy " Lão Ted vừa nói vừa đặt ly rượu xuống trước mặt người đàn ông
"Không có gì chỉ đơn giản là ta thèm rượu thôi " Người đần ông lắc đầu
"Arman Slughorn ngươi mãi mãi chẳng bao giờ thành thật như chính dòng họ của ngươi vật chậc chậc dù chính tổ tiên ngươi lại là người làm ra Chân dược " Lão Ted lắc lắc đầu
Arman Slughorn nhấp một ngụm rượu : " Hừ hôm nay đúng là một ngày điên rồ Convus bỏ quên một phù thủy nhỏ đến từ Muggle thật là điên rồ hơn khi ta tìm thấy hắn say xỉn ngay trong chính quán của ông đấy "
Lão già Ted nhướng mày ông biết Adams đang ở đây nghe lén lời nói giữa hai người họ nhưng ông sẽ không nói ra có những thứ mà những phù thủy nhỏ đến từ Muggle phải biết để còn bảo vệ chính bản thân mình
"Thật điên rồ " Lão Ted gật đầu
"Đúng thật điên rồ tưởng tượng mà xem chúng ta chẳng thể nào chấp nhận được sự xuất hiện của một Robert nữa ta biết hắn đang lần trốn ngoài kia ở đâu đó một tên ác ma đầy điên rồ " Arman Slughorn không khỏi cảm thán cái bóng hình to lớn ấy một đứa trẻ với thân thể là những mảnh vá chiếc đũa phép bị gắn thẳng vào trong da thịt đôi mắt đỏ lòm của những mà cà rồng và thân thể khổng lồ của kẻ nửa người nửa sói đến mức nó còn chẳng thể nào được công nhận bởi chính người sói những kẻ đã được cho là ti tiện nhất của xã hội
"Robert sao một đứa trẻ Muggle được chỉ dẫn bởi Rodinger ta vẫn nhớ như in khuôn mặt đáng yêu ấy thật đáng tiếc " Lão Ted lắc đầu ai khi nghe câu chuyện của cậu ta cũng phài cảm thông cho cậu
"Phải một đứa trẻ hiền lành đáng yêu đầy khát vọng nhưng chính sai lầm của Rodinger khiến cậu bé bị lừa bơi một phù thủy Hắc Ám cậu bé b·ị b·ắt cóc bởi tên khốn nạn ấy trở thành vật thí nghiệm cho những ý tưởng điên rồ lên chính phù thủy của hắn ta thậm chí hắn từng thử nghiệm nghiên cứu dung hợp linh hồn của phù thủy với nhưng con súc vật chỉ để thỏa mãn thú tính tò mò của hắn " Arman Slughorn nhấp thêm ngụm rượu ra hiệu cho lão Ted đổ thêm một cốc
"Điều gì đã xảy ra với Robert " Thấy Arman lườm mình lão Ted vội xua tay : " Đừng nhìn ta thứ duy nhất ta biết là đứa trẻ đó vẫn còn sống sau khi phản sát tên phù thủy hắc ám tuy vậy chẳng ai biết cậu ta đang ở đâu "
Arman vẫn nhìn đi một bên khác chẳng nói thêm điều gì lão Ted vội rót thêm ly rượu đặt lại trước mặt của Arman mới khiễn hắn mwor miệng tiếp : " Như đã nói một sai lầm của Rodinger đã dẫn tới bi kịch này chính vì vậy hắn bị đá đít khỏi vị trí giáo thụ của bộ môn ma chú học và Robert tội nghiệp thì bị xem như là vật thí nghiệm cho những ý tưởng điên rồ của hắn nhưng thật không may thí nghiệp đó đã thành công một thí nghiệp không tưởng biến phù thủy thành một cỗ máy c·hiến t·ranh bất tận với ma lực của phù thủy sức mạnh của người sói sự bất tử của ma cà rồng và sự điên cuồng của thú vật tất cả đã thành công hội tụ trong một con người đó là Robert. "
"Thật khủng kh·iếp " Lão Ted thốt lên lão chỉ biết được đó là những điều cực kỳ khủng kh·iếp xảy ra với phù thủy nhỏ Robert thông qua những mẩu tin nhỏ của Nhật báo tiên tri tờ báo duy nhất mà ông đọc
"Ồ vậy là lão chưa đọc tờ báo đen hả " Arman Slughorn nhấp một ngụm rượu tỏ vẻ kinh ngạc trước sự ngạc nhiên của lão Ted
"Tờ báo đen ?? ta không bao giờ đọc loại báo đó đầy nhưng tuyên truyền về những thứ ngu xuẩn của bọn phù thủy hắc ám " Lão Ted tỏ vẻ ghét bỏ cũng đúng thôi vì mọi người sẽ nghĩ sao khi một con người quản lý của quán Cái Vạc Lủng lại đi đọc loại báo chuyên dành cho phù thủy hắc ám chứ thậm chí nó còn dấy lên sự tò mò của người khác về loại báo mà lão đang đọc .
"Từng người thôi tôi thì tôi khá thích tờ báo đó nó chân thật hơn tất cả những tờ báo khác " Arman lại nhấp một ngụm nữa nhưng lần này giọng của ông nặng nề hơn : " Nói thật này Ted tôi đã gặp Robert nói đúng hơn là tôi đã gặp cậu ấy trong cánh rừng đen phía Bắc Scotland cậu ta trông gầy guộc và xanh xao dù ngay trong cái thân thể đồ sộ và lắm lông như người sói ấy cậu ta săn như một con thú dữ chẳng thể nào kiểm soát đôi mắt đỏ ngòm ngắm nhìn trong đêm đen thỉnh thoảng với những tiếng hú lên đầy ghê rợn tôi chẳng thể làm gì để giúp đứa trẻ ấy cả cậu ta đã không còn là con người rồi "
"Và ngài đã g·iết cậu ấy ?? Tôi nghĩ đó là một hành vi đúng đắn " Lão Ted tự rót cho chính mình một ly rượu
"Ta đã làm vậy một lời nguyền g·iết chóc đầy nhẹ nhàng nhưng cậu ta tránh thoát được cậu ta quay sang nhìn tôi như một con thú ngắm nhìn con mồi của mình có cái gì đó thèm khát có cái gì đó căm tức nhưng lại có cái gì đó mang máng giữ lại phần người bên trong cậu ta cậu ta bỏ đi để tôi sựng lại đó đứng im như một cái cây c·hết lặng vậy " Arman nốc đến ngụm rượu cuối cùng của chiếc cốc có vẻ lão đà ngà ngà say một kẻ nghiện rượu với tửu lượng thấp đến thương cảm nhưng có lẽ điều đó cũng tốt, dễ dàng say cũng dễ dàng quên nhưng kẻ như vậy thường tốt bụng và đáng tin cậy hơn những kẻ tỉnh
"Chậc chậc một con quái vật bị một giáo thụ mạnh mẽ thả chạy chẳng biết sẽ ra sao đây " Lão già Ted lắc đầu .
Adams ngồi phía bên cạnh càng nghe càng hăng càng kh·iếp sợ nhưng cũng càng tò mò cậu muốn biết muốn biết tất cả muốn biết con người này ra sao con người này thế nào điều đã tạo nên con người ấy một thứ gì đó vẫn luôn điên cuồng thôi thúc cậu hình xăm của Hắc Phượng Hoàng như đang sáng lên đáng tiếc chiếc áo dài tay đã che mất đi nó ( Hắc Phượng Hoàng là những kẻ tham lam kiếm tìm khát vọng hay đơn giản chỉ là hoàn thành những khát vọng còn giang dở của chúng chúng chỉ đơn giản là chưa muốn c·hết vậy thôi )
"Ngươi nên ngậm cái mồm mình vào Ted ta tin trong hắn vẫn còn con người tuy rằng hắn đã tự tay g·iết c·hết chính tên phù thủy hắc ám đã khiến hắn ra nông nỗi này theo một cách tàn nhẫn nhất một c·ái c·hết từ từ moi móc hết cả ruột gan nhưng thì sao chứ tên khốn đó xứng đáng nhận lại những điều đấy " Arman gào lên lần đầu tiên hắn thấy cảm thông cho một kiếp người như vậy cảm xúc luôn là những thứ phức tạp của con người .
"Chậc chậc ta nghĩ ngươi sẽ không còn nghĩ vậy sau khi xem tờ báo này đâu " Lão Ted đưa tờ báo trên bàn cho Arman Slughorn
Trên tờ báo chỉ viết vài chữ " Quái vật nổi điên g·iết c·hết Muggle ở làng chài Barent Bắc Scotland "
"Không thể nào " Arman lắc đầu trong khi lão Ted xụ mặt xuống
"Không điều gì là không thể cả những thần sáng đã bắt đầu hoạt động rồi việc đứa bé c·hết chỉ là vấn đề thời gian " Lão Ted lẩm bẩm
"Aizz" Arman Slughorn mặt hơi hồng lão lắc đầu : " Thế khi nào ngươi có tin tức về Adams, đứa trẻ mà Convus để lạc mất thì báo với ta, ta không muốn lại một Robert nữa xuất hiện "
"Ta nghĩ đứa trẻ ngươi đang tìm kiếm luôn ở bên cạnh ngươi " Lão Ted mỉm cười chỉ về vị khách ngồi bên cạnh Arman Slughorn
"Rất vui được gặp ngài Slughorn giáo thụ " Adams chìa bàn tay mình ra mỉm cười xoay người mắt chạm mắt với Arman .