Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Học Ngoan

Chương 112




Hình như đây là lần đầu tiên bọn họ gọi đối phương là "bạn trai".

Lâm Thiên Tây cố ý, bởi vì khó chịu trong lòng, cho nên giây phút cậu gọi hắn là "bạn trai" còn có ý muốn tuyên bố chủ quyền, nào ngờ người này lại nói chuyện êm tai như thế, hai chữ "duy nhất" thoáng chốc chui thẳng vào trái tim, cái tay đang túm lấy cổ áo Tôn Thành siết càng chặt, bản tính lưu manh của cậu lại bộc phát, muốn ở ngay trên cầu thang này ôm hắn mà gặm một miếng.

Thế nhưng Tom ở trên lầu đã nhảy rối rít, bắt đầu sủa "gâu gâu gâu" loạn xạ, Lâm Thiên Tây đành phải buông tay ra, xoay người lên lầu.

Tôn Thành bình tĩnh đi cùng cậu.

"Anh? Anh về rồi ạ?" Cố Dương nghe thấy tiếng chó sủa bèn mở cửa ra, nhưng chỉ thấy Tom đang nhảy cẫng lên ngoài cửa, cậu nhóc gọi với ra ngoài hành lang, sau đó nhìn thấy Lâm Thiên Tây và anh trai mình một trước một sau đi tới: "Biết ngay là đi với anh Tây mà. Oa, sao hôm nay anh trai tốt đẹp trai vậy, ăn diện ạ?"

"Hửm?" Lâm Thiên Tây thấy cậu nhóc nhìn mặt mình chăm chú bèn sờ sờ mặt, nhớ ra: "À, ăn diện một chút, anh đi chụp ảnh tạp chí."

Lúc chải tóc cho cậu, nữ trợ lý chụp ảnh kia phải dùng ít nhất nửa cân keo xịt tóc, suýt chút còn đánh phấn lên mặt cậu, hồi sau cảm thấy da cậu đủ trắng rồi mới bỏ ý định ấy đi.

"Đỉnh thế." Cố Dương hỏi: "Tạp chí gì vậy ạ, em muốn mua về xem anh chụp thế nào."

"Anh cũng không để ý." Lâm Thiên Tây vò đầu cậu nhóc rồi đi vào phòng rửa tay: "Rửa mặt đã." Cậu quên không hỏi, hoàn toàn bị chuyện La Kha kể chiếm toàn bộ sự chú ý.

Cậu vào phòng rửa tay mở vòi nước ra, chà mặt thật mạnh rồi nhìn gương lau đi keo xịt tóc đã khô cứng, sau đó vẩy vẩy tay, không nghĩ nữa, mẹ nó, toàn là những chuyện vô căn cứ không rõ ràng, nghĩ ngợi làm gì chứ.

Điện thoại trong túi chợt rung. Lâm Thiên Tây thò tay vào lấy ra, là La Kha gửi tin nhắn tạm biệt.

[ Tôi đi rồi, chuyện hôm nay xin lỗi cậu nhé. ]

Cậu ta cũng không nhắn gì khác mà chỉ có lời xin lỗi.

Lâm Thiên Tây không trả lời, thật ra chuyện này không liên quan đến La Kha, chưa biết chừng cậu ta đã do dự trước mặt cậu nhiều lần, cuối cùng mới quyết định nói ra để nhắc nhở cậu. Thực chất cậu tức giận vẫn là do tên họ Đặng kia, không cần thiết phải liên luỵ đến La Kha, còn việc cậu không muốn trả lời là bởi nói nhiều thêm một chữ cũng thừa thãi.

"Anh Tây ơi, ăn cơm thôi." Cố Dương ở ngoài gọi.

"Tới đây." Lâm Thiên Tây cất điện thoại rồi lau mặt, lại nhìn vào gương một lúc, cảm thấy nét mặt đã giãn ra mới ra ngoài ngồi xuống bên bàn nhỏ.

Tôn Thành đặt mì lên bàn rồi liếc nhìn cậu, trong lòng cũng hiểu đại khái, câu hỏi đột ngột kia của cậu hẳn là liên quan đến La Kha, có lẽ La Kha đã nói với cậu chuyện gì đó, nhưng cậu không biểu hiện ra cũng không hỏi thêm gì, hệt như thể bỗng dưng không còn để tâm nữa.

Cố Dương ngồi bên cạnh chợt sụt sịt mũi.

Lâm Thiên Tây vừa tách đôi đũa dùng một lần ra, nghe vậy thì nhìn cậu nhóc: "Sao vậy, nhóc lại bị cảm rồi?"

Cố Dương gật đầu: "Hình như thế."

Lâm Thiên Tây nhíu mày: "Cũng vào hè rồi mà, sao vẫn còn cảm được."

Tôn Thành đẩy nhẹ Cố Dương: "Về phòng để anh đo nhiệt cho nhóc một lúc, đừng để phát sốt."

Cố Dương giơ tay xoa xoa mũi: "Dạ."

Lâm Thiên Tây sợ cậu nhóc đói bụng bèn nói: "Cậu để em trai tốt của tôi ăn cơm trước không được à?"

"Cậu ăn trước đi, em trai vẫn phải nghe lời tôi." Tôn Thành vẫn luôn nghiêm khắc với Cố Dương như vậy, không có gì phải bàn cãi nữa.

Cố Dương cầm phần mì xào của mình lên: "Em về phòng ăn vậy, đỡ lây bệnh cho hai người."

"..." Lâm Thiên Tây nhìn hai anh em cùng vào phòng nhỏ.

Tôn Thành vừa vào phòng đã tới ngăn tủ bên cạnh giường của Cố Dương lấy nhiệt kế ra, hắn làm những việc này rất thành thạo, bởi vì Cố Dương thật sự đã bị ốm rất nhiều lần.

Cố Dương ngồi bên giường, cậu nhóc móc điện thoại trong túi ra rồi nhỏ giọng gọi hắn: "Anh ơi, dạo này ba có đến tìm anh không?"

Tôn Thành dừng động tác nhìn cậu nhóc, nghe thấy cái tên Cố Chí Cường, ánh mắt hắn có phần nặng nề: "Sao vậy?"

Cố Dương mở điện thoại cho hắn nhìn: "Chị Thải sợ quấy rầy việc học của anh nên có hỏi em một lần, chị ấy sợ ba sẽ tìm đến, ảnh hưởng đến anh."

Tôn Thành thản nhiên đáp: "Không."

Cậu nhóc tinh ý "ồ" một tiếng: "Sao tự dưng chị Thải lại hỏi như vậy, ba lại đến để đòi tiền ạ?"

"Nhóc không cần phải để ý, dưỡng bệnh cho tốt đi." Tôn Thành thoáng ngẫm nghĩ: "Để lát nữa anh gọi cho chị ấy."

"Được rồi." Cố Dương dựa vào đầu giường, sụt sịt mũi trông rất tội nghiệp: "Nếu không phải sợ làm phiền anh Tây học bài thì em đã tìm anh ấy để nói chuyện rồi." Lúc bị bệnh, cậu nhóc rất trẻ con.

"Nhịn chút đi, hôm nay không được." Tôn Thành cảm thấy có lẽ bây giờ Lâm Thiên Tây hoàn toàn không có tâm trạng để tán gẫu.

Lâm Thiên Tây ăn mì gần xong, Tôn Thành mới đi ra khỏi phòng.

"Sao rồi?" Cậu hỏi.

"Sốt nhẹ, vừa mới uống thuốc, để nó nghỉ ngơi một lát." Tôn Thành vừa nói xong, điện thoại trong túi quần chợt reo lên, hắn lấy ra nhìn: "Tôi nghe điện thoại."

"Ừm." Lâm Thiên Tây không hỏi nhiều, cậu cố tình nhìn thoáng qua phòng Cố Dương, cảm thấy dường như không có gì nghiêm trọng nên cũng không vào trong nhìn.

Vốn không cần chờ hắn chủ động liên lạc, cuộc điện thoại kia là Quý Thải gọi đến.

Tôn Thành ra ngoài ban công, cố ý kéo cửa lại rồi mới ấn nghe.

"Nhóc Thành." Quý Thải ở đầu dây bên kia vào thẳng vấn đề: "Thật ra tôi không muốn làm phiền cậu, nhưng có phải ba cậu đã biết chuyện của cậu và Lâm Thiên Tây rồi không?"

Tôn Thành tựa lưng vào lan can, mắt nhìn vào trong phòng: "Ừm."

"..." Quý Thải im lặng vài giây mới hỏi: "Ông ta tìm tới cửa à?"

"Vẫn chưa, tôi đang định tìm chị nói chuyện này." Tôn Thành thấp giọng, ngữ khí lạnh lùng: "Muốn nhờ chị giúp một tay, ít nhất là tới trước khi thi tốt nghiệp, tôi không muốn chạm mặt ông ta, tôi thế nào cũng được..."

Câu kế tiếp còn chưa nói xong, hắn thế nào cũng được, chỉ sợ ảnh hưởng đến Lâm Thiên Tây.

"Không cần nói nữa, tôi hiểu ý cậu." Quý Thải nói: "Để tôi nghĩ cách vậy, cho dù phải tìm người thì tôi cũng sẽ cố cản ông ta lại, cậu yên tâm, thi đại học cho tốt."

"Ừm, cảm ơn."

"Đừng cảm ơn, chờ cậu thi đậu đại học Bắc Kinh Thanh Hoa rồi mời tôi ăn cơm là được."

Tôn Thành cười một tiếng: "Nhất định."

Cúp điện thoại xong, hắn nhìn vào phòng, Lâm Thiên Tây cúi đầu, lúc cậu đến không mang theo balo nên bây giờ đang học bằng sách của hắn, mái tóc đen nhánh trông vô cùng ngoan ngoãn, vẻ mặt rất nghiêm túc, chẳng biết có phải cậu đã thật sự không còn nghĩ đến chuyện khi nãy nữa hay không.

Tôn Thành toan rút điếu thuốc, nhưng sờ túi quần thấy không mang theo thì không định hút nữa, hắn lại nhìn Lâm Thiên Tây thêm mấy giây rồi mới kéo cửa đi vào.

"Gọi xong rồi?" Lâm Thiên Tây ngẩng đầu nhìn hắn: "Cậu mà không ăn thì mì sẽ đóng cục đó."

Tôn Thành ngồi xuống cạnh cậu, không để ý chuyện mì mà tiện tay cầm một tờ đề đặt trước mặt: "Lâm Thiên Tây, tôi nghĩ hôm nay cậu nên làm thêm một bộ đề."

Lâm Thiên Tây nghe vậy thì sửng sốt: "Hả? Tôi làm ít à?"

"Không ít." Tôn Thành nói: "Tôi chỉ hy vọng hôm nay cậu làm nhiều hơn một chút, thời gian trôi nhanh hơn một chút, cậu có thể nhanh chóng cùng tôi tới Bắc Kinh, càng sớm càng tốt."

Bấy giờ Lâm Thiên Tây mới hiểu ra, cậu chậm rãi nhếch miệng: "Đệt!"

Quá đột ngột, bỗng dưng lại nói một câu như vậy, chưa kịp chuẩn bị đã bị tấn công bất ngờ.

"Vậy tôi phải làm đề đây." Cậu cúi đầu làm bài, chốc lát sau lại ngẩng lên, ở dưới gầm bàn đá nhẹ vào chân Tôn Thành, nhỏ giọng nói: "Trông chừng tôi nhé bạn trai, không được để cho tôi lười biếng."

Tôn Thành "ừm" một tiếng: "Đừng nghĩ tới việc lơ là, bạn trai."

Lơ là cái gì chứ, Lâm Thiên Tây cười cười, bây giờ cậu chẳng buồn nghĩ đến những chuyện không hay ho nữa, trong đầu toàn là mục tiêu đến Bắc Kinh cùng hắn.

Đi sớm một chút, càng sớm càng tốt, rời xa nơi này thì cũng tránh càng xa những chuyện không tốt đẹp kia.

Quả nhiên thêm chút kích thích khá hữu dụng, đến khi rạng sáng, Lâm Thiên Tây vẫn đang làm thêm một bộ đề thi.

Cậu ngẩng đầu, ấn ấn cái cổ đã mỏi nhừ, bấy giờ mới phát hiện Tôn Thành không ở bên cạnh.

Chỉ thoáng sau, cửa phòng Cố Dương mở ra, Tôn Thành bước ra ngoài, hoá ra là vào trong đó xem tình hình.

"Thằng bé đỡ chưa?" Lâm Thiên Tây thấp giọng hỏi: "Tôi vào xem nó một lát nhé?"

"Không sao, để nó ngủ một giấc là ngày mai khoẻ rồi." Tôn Thành đã quen từ lâu.

"Tôi về đây." Lâm Thiên Tây chống bàn đứng dậy, hai chân vì ngồi lâu mà tê rần.

Tôn Thành nhìn quầng thâm rõ rệt dưới mắt cậu: "Về rồi thì đi ngủ, đừng làm thêm đề nữa."

Rõ ràng trước đó còn cố ý khiến cậu làm thêm một bộ đề thi, vậy mà bây giờ thấy cậu như vậy thì lại cảm thấy quá mức.

Lâm Thiên Tây chỉ chỉ mắt hắn: "Cậu cũng chẳng khá hơn là bao."

"Thể lực của tôi tốt hơn cậu."

Lâm Thiên Tây đã đi ra ngoài được mấy bước, nghe thế thì lại quay đầu: "Vậy sao, lần sau để tôi thử xem." Nói xong, cậu cười lưu manh đi ra cửa.

Tôn Thành nhìn theo cậu mãi đến khi cửa đóng lại, lần này hắn không so đo với cậu nữa, miệng lưỡi Lâm lưu manh đã có thể lẳng lơ cợt nhả, ít nhất cũng thể hiện rằng cậu không còn suy nghĩ lung tung.

Đúng thật là Lâm Thiên Tây không nghĩ tới những chuyện không hay ho kia nữa, ngay cả chuyện chụp ảnh cũng quên sạch.

Buổi sáng vẫn tới trường sớm như thường lệ, chưa đến sáu giờ cậu đã đi rồi.

Cậu vội vã vừa học thuộc từ vựng vừa khoác cặp sách lên vai, vuốt lại tóc qua loa rồi chuẩn bị ra ngoài, chân vẫn còn đang xỏ vào giày mà một tay đã vươn ra mở cửa, tay kia cầm một xấp giấy ghi từ vựng dày cộp.

Bên ngoài vang lên tiếng lấy chìa khoá, cậu mở cửa ra, vừa khéo nhìn thấy mẹ mình đang cầm chìa khoá định mở cửa.

Đã lâu rồi Lâm Thiên Tây không gặp cô, thi đấu xong ngày nào cậu cũng đi sớm về muộn để học, không có cơ hội chạm mặt, không ngờ hôm nay mẹ Lâm lại về sớm như vậy.

Cậu chưa kịp mở miệng, Lâm Tuệ Lệ đã nhìn cậu rồi lên tiếng trước: "Sao con lại thành thế này?"

Lâm Thiên Tây ù ù cạc cạc: "Con làm sao cơ?"

Lâm Tuệ Lệ giống như là buột miệng thốt ra, nói xong cô nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, lại hỏi: "Dạo này con làm gì thế?"

"Làm gì ạ?" Lâm Thiên Tây nói: "Học bài, sắp thi rồi. Rốt cuộc là con làm sao vậy?"

Lâm Tuệ Lệ đứng bất động ngoài cửa một hồi lâu, tầm mắt di chuyển từ trên mặt cậu tới tập giấy từ vựng cậu đang cầm trên tay, sau đó mới nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy con gầy đi nhiều rồi."

"Có ư?" Lâm Thiên Tây sờ sờ mặt, có lẽ do ngày nào cũng tự nhìn bản thân nên cậu không có cảm giác gì, thấy ánh mắt cô còn đang quan sát mình, đoán chừng cô vẫn không tin, cậu cười cười tự giễu, khoác cặp sách đi ra ngoài: "Học thật mà, không làm gì khác."

Lâm Tuệ Lệ đi vào nhà, đột nhiên bảo: "Con có thời gian thì tới cửa hàng tiện lợi một lát đi."

Lâm Thiên Tây quay đầu: "Sao vậy?"

"Tới rồi nói sau." Lâm Tuệ Lệ nói.

Lâm Thiên Tây không đáp lời, cậu thoáng ngẫm nghĩ rồi cảm thấy rất quái lạ, chưa bao giờ cô chủ động bảo mình đến cửa hàng tiện lợi cả, lại quay đầu đi tiếp.

Bình thường cậu sẽ chờ Tôn Thành đi cùng, nhưng nhớ ra có thể Cố Dương vẫn chưa khoẻ hẳn, không nên giục hắn thì hơn. Đi được nửa đường, cậu mở WeChat lên gửi tin nhắn cho hắn, nói mình sẽ đến trường trước, hắn cứ thong thả mà đi.

Kết quả là vừa bước vào lớp, cậu lại trông thấy chỗ ngồi Tôn Thành đã có cặp sách của hắn rồi.

Lâm Thiên Tây quay đầu ngó nghiêng, cậu đến quá sớm, trong lớp chẳng được mấy người, Tôn Thành không có ở chỗ ngồi mà chỉ có cặp sách.

Cậu ngồi xuống học bài, thò tay vào trong ngăn bàn thì sờ thấy một túi giấy dầu còn nóng hầm hập, bèn kéo ra ngoài xem thử, là đồ ăn sáng, mắt lại liếc sang cặp sách ở bên cạnh rồi nhếch miệng lấy ra.

Trừ hắn ra thì còn có thể là ai mua nữa.

Lâm Thiên Tây vừa ăn vừa học, hồi lâu vẫn chưa ăn xong. Sắp đến giờ vào lớp, Vương Tiếu và Tôn Khải mới đi từ cửa sau vào.

"Anh Tây này, thấy thông báo trên bảng tin chưa?" Vương Tiếu nhìn thấy cậu liền nói: "Hôm nay có buổi lễ động viên trước khi thi đó, ai cũng muốn tham gia để rửa não."

Lâm Thiên Tây đang vùi đầu vào sách, nghe vậy thì ngẩng lên: "Vậy à?"

"Đúng thế."

Còn chưa nói xong, bọn họ đã nghe thấy tiếng rè rè của loa phát thanh trong trường, giọng thầy chủ nhiệm vang lên: "Mời những bạn được gọi tên đến văn phòng chuẩn bị cho buổi lễ động viên..."

Trên loa đang đọc tên, Vương Tiếu vừa nghe vừa bảo: "Chắc chắn là Thành gia đi rồi, thành tích anh ấy tốt như vậy thì kiểu gì chẳng bị gọi lên."

Lâm Thiên Tây uống một ngụm sữa đậu nành, nghĩ thầm, thảo nào không có ở đây.

"Lớp 12A8, Lâm Thiên Tây..." Trong loa thình lình gọi. 

Lâm Thiên Tây sặc sữa: "Đệt con mẹ, sao lại có cả tôi?"