Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Học Ngoan

Chương 111




Sau khi thi đấu xong, các tuyển thủ trong top 4 đều trao đổi phương thức liên lạc với nhau, Ngô Xuyên cũng để lại thông tin của Lâm Thiên Tây, ông nói là để tiện cho bọn họ bàn luận về kỹ thuật chơi sau này.

Lúc trở về Ngô Xuyên còn cố tình nhắc lại chuyện đó, thế nhưng Lâm Thiên Tây đã quên tiệt mất, hôm nay La Kha gọi tới cậu mới nhớ ra.

Cậu cất điện thoại trong túi quần, đi dọc theo đường cái một lúc thì trông thấy một tiệm chụp ảnh ven đường, trên cửa tiệm treo tấm biển led “Chụp ảnh, in ấn, rửa ảnh” đã phai màu, cậu bèn đi vào trong.

Gần cửa có để vài chiếc ghế nhựa, La Kha đang ngồi trên ghế, thấy cậu liền đứng lên: “Lâm Thiên Tây.”

Lâm Thiên Tây nhìn cậu ta: “Sao cậu còn cất công chạy tới đây?”

Nếu không phải trong điện thoại cậu ta nói mình đã tới thành phố nhỏ này thì Lâm Thiên Tây cũng sẽ không đến đây, ở xa mà còn cất công chạy tới, rảnh rỗi thật sự.

Trời đã bắt đầu nóng nhưng La Kha vẫn mặc bộ đồ thể thao hoodie, đi giày thể thao màu trắng, trên sống mũi là gọng kính đen, từ trên xuống dưới vẫn chỉnh tề hệt như lúc thi đấu.

“Đương nhiên là có việc rồi, à, cho cậu cái này.” Cậu ta đưa ly trà sữa đã cầm sẵn trên tay qua: “Mua ở ngay con phố này thôi, tôi cũng không quen lắm, không biết uống có ngon không.”

Lâm Thiên Tây không nhận: “Cảm ơn, cậu uống đi, tôi không hảo ngọt.”

“Không ngọt, tôi đoán là cậu cũng không thích đồ ngọt nên bảo người ta cho ba phần đường rồi.” Tay La Kha vẫn để nguyên: “Cầm đi, tôi mua hai ly mà.” Cậu ta giơ tay kia ra cho cậu nhìn, đúng là vẫn còn một ly đã vơi đi phân nửa.

Lâm Thiên Tây đành phải nhận lấy, không muốn lãng phí thời gian ở đây vì vài ba chuyện lặt vặt, cậu quay đầu nhìn vào trong: “Rốt cuộc là chuyện gì mà lại hẹn ở chỗ này?”

La Kha chỉ vào ghế: “Cậu cứ ngồi xuống rồi nói, có bên tạp chí thể thao kia tìm cậu.”

Lâm Thiên Tây ngồi xuống, đặt ly trà sữa lên ghế bên cạnh: “Tìm tôi? Làm gì?”

“Họ định phát hành tạp chí về chủ đề bi-a trung học phổ thông nên tìm quán quân là cậu để chụp ảnh bìa, nhưng mà không liên hệ được với cậu, tiện đó cũng tìm tôi nên nhờ tôi liên hệ với cậu luôn, vừa hay hôm ấy tôi có lưu lại số điện thoại của cậu từ chỗ thầy cậu.”

“Chụp ảnh bìa?” Lâm Thiên Tây nghe xong cũng không có hứng thú lắm, suy nghĩ đầu tiên là cảm thấy rất phiền phức, cậu cầm ống hút chọc “bụp” vào nắp vỏ ly trà sữa: “Bỏ đi, sắp phải thi đại học rồi, ai mà có thời gian chứ, tôi phải về sớm làm bài.”

La Kha nói: “Tôi biết cậu sẽ nói vậy mà, thấy lúc đi huấn luyện thi đấu cậu toàn đọc sách làm bài, chắc chắn sẽ không lặn lội tới thành phố của người ta chụp ảnh tạp chí nên tôi đã nói với bên ấy rồi, không ngờ họ còn sẵn lòng đến tìm cậu, vì vậy tôi mới đến theo.”

Lâm Thiên Tây ngạc nhiên: “Kiên trì như vậy cơ à?”

“Đúng rồi đó.” La Kha uống một ngụm trà sữa, nâng gọng kính rồi cười: “Chắc là thấy cậu đẹp trai.”

Lâm Thiên Tây lại nhìn vào trong tiệm chụp ảnh, bên trong còn có phòng riêng, nghe thấy tiếng nói chuyện thì cậu lập tức hiểu ra: “Bọn họ tới đây rồi à?”

“Ừm.” La Kha gật đầu: “Không thì hẹn cậu đến đây làm gì, họ thuê chỗ này làm địa điểm chụp, có hai người là một nhiếp ảnh gia và một trợ lý.” Cậu ta nói rồi đứng lên: “Tôi đi báo với họ một tiếng, tránh làm chậm trễ thời gian học của cậu, nhanh chóng chụp cho xong là tốt nhất.”

Lâm Thiên Tây nhìn cậu ta đi vào trong, không từ chối nữa, dù sao người ta cũng đã lặn lội từ xa đến đây chỉ vì chụp bức ảnh rồi.

Thoáng sau, La Kha bước ra cùng với một cô gái trẻ tuổi tóc ngắn.

Cô gái bước đến nhìn Lâm Thiên Tây một lượt từ trên xuống dưới: “Lâm Thiên Tây phải không? Chào cậu, tôi là trợ lý chụp ảnh cho buổi hôm nay, đi theo tôi, tôi nói chuyện thù lao với cậu trước.”

Lâm Thiên Tây đứng dậy nhìn sang La Kha, nhỏ giọng hỏi: “Có tiền?”

“Có chứ.” La Kha cũng nhỏ giọng trả lời: “Sao vậy, cậu thiếu tiền à?”

“Thiếu.” Lâm Thiên Tây nghĩ bụng thiếu rất nhiều, học ở Bắc Kinh tốn kém như vậy, sau này mà còn trông cậy vào chút tiền lương mẹ cậu chu cấp cho thì không thực tế.

La Kha đi vào trong cùng cậu, lại cười: “Vậy thì tốt, coi như đến đúng rồi.”

Lâm Thiên Tây theo chân nữ trợ lý vào phòng chụp ảnh, đèn đóm đạo cụ đều đã chuẩn bị xong xuôi, một nam nhiếp ảnh gia với mái tóc dài đầy nghệ thuật đang điều chỉnh ống kính.

Cô gái mở miệng nói: “Thù lao một nghìn tệ, được chứ?”

Lâm Thiên Tây suy nghĩ một lúc: “Được thôi.”

Đúng là tốt thật, có tiền mà, cứ chụp đi.

“Vậy cậu có còn yêu cầu gì nữa không?” Cô gái lại hỏi.

Lâm Thiên Tây lấy điện thoại di động ra thoáng liếc nhìn, mới hơn chín giờ sáng, đoán rằng có lẽ Tôn Thành đã làm được mấy đề rồi, cậu nói với cô: “Chụp trong vòng hai tiếng, tôi còn phải về nhà học bài.”

“Vậy thì vội quá.” Cô nói rồi nhìn cậu: “Thôi được, cậu đẹp trai, cậu quyết định.”

Toàn bộ quá trình mất gần hai giờ.

Lâm Thiên Tây chỉ mặc áo dài tay và quần jeans bình thường, cô gái yêu cầu cậu thay trang phục chính thức mà họ mang tới, cầm cơ tạo dáng vài tư thế đơn giản.

Cuối cùng là chụp ảnh nhóm với La Kha.

La Kha cũng thay trang phục chính thức rồi đi đến đứng bên cạnh cậu.

Nhiếp ảnh gia yêu cầu hai người đưa lưng vào nhau để chụp vài tư thế quen thuộc, nhưng vẫn chưa hài lòng lắm, thế là anh ta ở phía sau ống kính ngẩng đầu nói: “Hay là hai cậu tỏ ra thân thiết hơn chút đi, vai dựa vai lưng kề lưng gì đó, như kiểu cơ chạm cơ ấy.”

La Kha nhìn Lâm Thiên Tây, cậu ta khẽ đẩy gọng kính trên sống mũi, dường như đang chờ cậu quyết định.

Lâm Thiên Tây không nhúc nhích: “Đừng, không tốt lắm, tôi không thể tuỳ tiện chạm cơ với người khác.”

“Kiêng kỵ gì hả?” Nữ trợ lý hỏi.

“Có đối tượng.” Lâm Thiên Tây nói: “Có đối tượng nên kiêng kỵ."

Cô gái cười: “Cũng không phải là yêu cầu cậu kề vai sát cánh với tuyển thủ nữ rồi chạm cơ, chẳng lẽ bạn gái cậu còn ghen vì chuyện này à?”

Lâm Thiên Tây xoay xoay cây cơ trong tay, vẫn không phối hợp: “Ừm, dù thế nào cũng không được.”

La Kha đứng bên cạnh lại đẩy gọng kính, cậu ta liếc cậu một cái, thế rồi cười nói: “Cậu ấy không muốn thì thôi vậy, đổi tư thế khác đi.”

Sau đó loay hoay hơn bốn mươi phút nữa mới chụp xong.

Lâm Thiên Tây thay trang phục trong nhà vệ sinh của tiệm ảnh, đổi về quần jeans áo dài tay của mình. Cậu tiện tay lấy điện thoại trong túi quần ra, vừa mở lên đã nhìn thấy con số 2 đỏ chót hiển thị bên cạnh ảnh đại diện ngọn hải đăng trên WeChat.

Bấm vào thì thấy một cuộc gọi nhỡ, bên dưới còn có một tin nhắn.

[ Đang ở đâu, chưa dậy à? ]

Cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa đi vừa gõ chữ trả lời.

[ Đang kiếm tiền. ]

Tôn Thành phản hồi trong giây lát.

[ Tôi hỏi cậu đang ở đâu. ]

Lâm Thiên Tây bỗng “chậc” một tiếng không rõ lý do, chỉ là tưởng tượng đến giọng điệu lạnh nhạt đó của hắn thì cảm thấy buồn cười.

[ Tiệm chụp ảnh cũ ở phố Đông. ]

“Lâm Thiên Tây này.” La Kha cũng thay xong quần áo rồi đi ra, tình cờ thấy cậu đang nhìn điện thoại thì hỏi một câu: “Cậu bận à?”

Lâm Thiên Tây liếc cậu ta một cái: “Bận học thôi, chụp xong thì tôi về đây.”

“Tôi cũng chuẩn bị về.” La Kha cười, trông đến là dịu dàng: “Sắp thi tốt nghiệp cấp 3 rồi, đúng là không phải lúc thật, chứ đã mất công ngồi xe mấy tiếng thì ít nhất cũng phải đi chơi thêm chút nữa mới về.”

“Ở đây cũng không có gì thú vị.” Lâm Thiên Tây đi ra ngoài: “Bé tẹo, chán lắm.”

La Kha theo cậu ra đến cửa: “Trước khi đi nói với cậu chuyện này được không?”

Lâm Thiên Tây quay lại: “Chuyện gì?”

Hình như La Kha hơi chần chừ một lúc mới đáp: “Tìm một nơi rồi nói đi.”

Lâm Thiên Tây chợt nhớ đến ly trà sữa cậu ta mua, bèn nói: “Vậy tới tiệm trà sữa cậu mua nhé, tôi mời lại cậu một ly.”

Tiệm trà sữa cũng ở ngay đối diện tiệm chụp ảnh, cách đó vài bước chân.

Lâm Thiên Tây không thích uống, bèn để La Kha gọi.

Có lẽ cậu ta cũng không có tâm trạng uống trà sữa nên gọi bừa một ly đậu đỏ.

Trong tiệm không có khách, Lâm Thiên Tây mặc sức giơ chân gạt ghế ra ngồi: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

La Kha khuấy ly trà sữa đậu đỏ, thuận tay rút tờ giấy lau mặt bàn: “Để tôi nghĩ xem nên nói thế nào.”

Lâm Thiên Tây nhìn cậu ta lau bàn, thầm nghĩ, ầy, đúng là trứng vàng, còn để ý nhiều như vậy.

Lau bàn xong, La Kha hỏi: “Cậu có nhớ lễ khen thưởng tối hôm đó ở khách sạn, tôi từng bảo muốn nói với cậu vài chuyện không?”

Lâm Thiên Tây thoáng ngẫm nghĩ: “Ừm, vẫn nhớ, chuyện gì?”

“Đúng vậy, một chuyện liên quan đến Tôn Thành.”

Lâm Thiên Tây lập tức nhìn cậu ta: “Làm sao?”

“Hẳn là cậu biết Đặng Khang và Tôn Thành có thù oán với nhau, tôi muốn nói cho cậu biết tại sao hai người bọn họ lại kết thù.”

Vẻ mặt Lâm Thiên Tây trở nên nghiêm túc, bởi vì cậu có cảm giác giọng điệu của cậu ta không đúng lắm: “Tại sao?”

La Kha nhìn cậu cách một lớp kính: “Tôn Thành gieo hoạ (*) bạn trai của Đặng Khang.”

Lâm Thiên Tây nhíu mày, cho rằng mình nghe lầm: “Cậu nói cái gì?”

“Đặng Khang thích con trai, trước kia cậu ấy và Tôn Thành học cùng một trường, cậu ấy từng có một người bạn trai, sau này người bạn trai kia bị Tôn Thành gieo hoạ.” La Kha nhìn nét mặt cậu, đến tận bây giờ vẫn chưa uống ngụm trà sữa nào: “Đó là tất cả những gì tôi biết.”

Lâm Thiên Tây tức khắc cảm thấy khó chịu trong lòng, bản thân đã đợi hồi lâu, vậy mà cuối cùng lại nghe được một chuyện mập mờ không rõ ràng, cậu đứng dậy đá một cước vào ghế: “Còn tưởng là chuyện lớn gì, chuyện nhảm nhí như vậy mà cậu cũng nói cho tôi biết, nhàm chán.”

La Kha cũng vội vàng đứng lên: “Chính miệng Đặng Khang nói cho tôi nên tôi mới biết tại sao cậu ta lại căm thù Tôn Thành như thế, do dự rất lâu mới quyết định kể cho cậu nghe mà.”

“Chính miệng cậu ta nói thì sao?” Lâm Thiên Tây lạnh mặt: “Thế nào gọi là gieo hoạ? Cậu ta có nói rõ không?”

La Kha thoáng sững sờ, có lẽ là không ngờ cậu sẽ phản ứng như vậy: “Không, tôi cũng có hỏi rồi nhưng Đặng Khang không chịu nói, cậu ấy vẫn còn rất tức giận. Nghe nói Tôn Thành cũng vì chuyện này mà chuyển trường.”

“Không thì nói cái con khỉ!” Lâm Thiên Tây cười lạnh một tiếng: “Bớt nói vớ vẩn lại, tên họ Đặng mà cũng có tư cách nói người khác gieo hoạ, mẹ nó mặt dày thật đấy.”

Cậu lập tức xoay người đi ra ngoài.

La Kha đuổi theo ra cửa định giải thích đôi câu, nhưng cậu đi quá nhanh, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lâm Thiên Tây đi thẳng vào trong hẻm nhỏ.

Ra khỏi hẻm nhỏ rồi đến đường lớn, cậu đá văng hòn đá nhỏ dưới chân, nhìn thân cây ven đường mắng một câu: “Đệt!”

Thú vị quá nhỉ, bỗng dưng lại lôi tên bạn trai của Đặng Khang ra.

Gieo hoạ thế nào? Có giỏi thì nói rõ ràng đi!

Không nói rõ ràng mà chỉ bảo Tôn Thành gieo họa cho cậu ta, cố tình để cho người ta đoán mò đúng không?

Cậu cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng, có thể là tức giận thay Tôn Thành, cũng có thể là tức thay chính mình, giống như đang êm đẹp lại mọc ra một cái gai không nặng không nhẹ mà đâm vào lòng cậu.

“Cái cây kia chọc giận cậu à?” Giọng Tôn Thành bất chợt vang lên.

Lâm Thiên Tây xoay người, hắn đứng ngay trước mặt, trên người mặc một cái áo dài tay, ống tay áo xắn lên, mái tóc ngắn bị gió hè thổi qua vẫn rất gọn gàng, Tom cũng đi theo dưới chân.

“Tới tìm tôi?” Lâm Thiên Tây hỏi.

Tôn Thành nói: “Làm đề mấy tiếng rồi, dẫn chó đi dạo một lúc.”

“Dạo xa như vậy à?”

“Tiện thể xem cậu kiếm tiền kiểu gì nên đi xa.” Tôn Thành liếc cậu một cái rồi quay đầu trở về, giọng hờ hững: “Tới tiệm chụp ảnh nghe nói cậu chụp với người khác, hoá ra là kiếm tiền kiểu này?”

Lâm Thiên Tây theo sau: “Ừm, kiếm tiền kiểu này.”

Tôn Thành xỏ tay trong túi quần, bước chân không hề ngừng lại: “Chụp vui vẻ như vậy, thậm chí cả bài cũng không muốn làm nữa?”

“Ai nói…” Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm gáy người trước mặt, nhớ đến cảm giác khi ngón tay mình luồn vào bên dưới tóc hắn thì lại muốn đưa tay lên sờ, cậu bỗng chốc hiểu ra: “Cậu ghen à?”

Tôn Thành vẫn đi về phía trước: “Không.”

Khoé miệng Lâm Thiên Tây giật giật: “Tôi chụp với La Kha, người lúc trước đưa dâu tây cho tôi, muốn add WeChat nữa, cậu biết không?”

Tôn Thành quay đầu liếc cậu một cái: “Ừm, biết, nhưng cậu ta cũng không dám làm gì.”

“?” Lâm Thiên Tây hỏi: “Sao cậu chắc chắn thế?”

Tôn Thành biết cậu cố ý nói như vậy, La Kha sao dám làm gì, trừ phi lời hắn nói trước đây không có tác dụng: “Chắc chắn, có tôi ở đây cậu ta còn có thể làm gì?”

Lâm Thiên Tây nghe mà giật mình, cậu nhếch miệng, cảm thấy rất dễ chịu trong lòng, nhưng cuối cùng cũng không cười.

La Kha không làm gì cả, chỉ kể chuyện của hắn thôi.

Tôn Thành đi một đoạn rồi dừng chân trước một quán mỳ xào: “Mua mỳ về nhà ăn đi, tôi và Cố Dương cũng chưa ăn gì, ăn xong thì làm bài.”

Lâm Thiên Tây nhìn hắn, lơ đãng gật đầu một cái: “Sao cũng được.”

Mua mỳ xong, cả hai trở về toà nhà cũ trên con đường lớn vắng lặng.

Lâm Thiên Tây vẫn đi phía sau nhìn Tôn Thành khoan thai cầm mỳ đi đằng trước, Tom thèm ăn nhảy loạn bên chân hắn.

Cậu đè nén bực bội cả đoạn đường, hiện tại sắp không nhịn được nữa, lại cảm thấy thực sự vô lý, hai tay đút trong túi quần siết rất chặt, miệng đột nhiên gọi một tiếng: “Này.”

Tôn Thành quay lại nhìn: “Này cái gì?”

“Gọi cậu đấy.” Lâm Thiên Tây hơi mím môi nhìn hắn: “Trước kia cậu thật sự chưa từng yêu đương với ai đúng không?”

Tôn Thành đáp: “Tôi nhớ là đã nói với cậu rồi, không phải cậu biết rồi à?”

Lâm Thiên Tây gật đầu mấy cái rất mạnh: “Đúng vậy, cậu nói rồi, cậu chưa từng yêu đương.”

“Làm sao vậy?” Tôn Thành đã sớm có cảm giác hôm nay cậu không ổn lắm, từ lúc mới gặp đã có cảm giác như vậy.

Lâm Thiên Tây cúi thấp đầu đi lên phía trước, vượt qua hắn: “Không sao, tôi chỉ xác nhận chút thôi.”

Sau khi vào trong toà nhà cũ, lúc lên cầu thang, Tôn Thành đi theo sau chợt tóm lấy cánh tay cậu rồi kéo một cái.

Lâm Thiên Tây quay lại, vừa hay bước thêm hai bậc, cao hơn hắn hẳn một đoạn.

“Còn muốn xác nhận cái gì?” Tôn Thành ngửa đầu nhìn cậu: “Chưa từng yêu đương, bạn trai hay bạn gái cũng không, chỉ một mình cậu, Lâm Thiên Tây.”

Lâm Thiên Tây nhìn mặt hắn nhưng không phát hiện ra biểu cảm gì, chỉ cảm thấy ánh nhìn trong con ngươi đen sẫm của đối phương vừa bình tĩnh lại vô cùng nghiêm túc, trái tim cậu giống như bị ai đó bóp mạnh, mấy giây sau, cậu mới hạ giọng mắng một câu: “Đệt mẹ…”

Lâm Thiên Tây dùng hai tay tóm lấy cổ áo Tôn Thành kéo hắn bước lên một bậc, mặt kề sát, cậu hít một hơi thật sâu: “Tôi tin cậu, cậu là bạn trai của tôi, mẹ nó tôi không tin cậu thì tin ai!"

Không tin người một nhà mà lại tin người khác hay sao?

1

“Tôi là gì của cậu?” Tôn Thành thấp giọng hỏi lại.

Lâm Thiên Tây gằn từng chữ trả lời: “Bạn, trai!”

Tôn Thành khẽ cười một tiếng: “Cậu là bạn trai duy nhất của tôi.”

1