Học Cách Để Yêu Anh

Chương 12




Truyện tối hôm đó chỉ có 3 người chúng tôi biết, cũng chẳng nói cho ai cả, mọi việc vẫn cứ như thế tiếp diễn bình thường, vụ tỏ tình bị vùi xuống tầng đất sâu và chắc chắc không ai muốn đào lại.

Ngày nhận kết quả thi cuối kì cũng là gần sát kì nghỉ Tết. Đứng trước bảng thành tích, bọn tên Huy thi nhau reo hò, vui sướng, ôm vai bá  cổ tên Lâm.

" Ye, hạng nhất, đợt này được hạng nhất!"

Tôi ngước lên nhìn vị trí số hai của mình vẻ mặt không mặn cũng không nhạt tựa hồ chẳng nhìn ra chút cảm xúc gì. Mặc kệ tên Huy cùng đồng bọn đang đứng mỉa mai, tôi đưa mắt hơi liếc nhìn xuống vị trí bị tụt khỏi hạng 20 của Đào. Lúc nào không chọn tại sao nhất định phải chọn ngay ngày trước ngày thi cơ chứ? Tôi cũng chẳng buồn vì biết với cảm xúc như vậy bản thân cũng đã sẵn tinh thần chẳng thể làm tốt nổi bài thi này.

Vừa quay người đi, Lâm chạm vai tôi.

Tôi hơi giật mình nhẹ, quay người lại, nhướng mày khó hiểu nhìn Lâm.

Trông giáng vẻ hắn thoáng hiện ra có chút gì đó bối rối.

Thấy hắn cứ trần trừ mãi chẳng nổi câu, tôi hơi cau mày.

" Chuyện gì?"

Hắn lúc này mới chịu mở miệng nói được câu như miễn cưỡng.

" L,lần sau chắc chắn mày sẽ làm tốt hơn. Ừm, ch,chắc chắn!"

Chê thì nói con mẹ nó đi còn bày đặt lịch sự. Bộ giàu là cứ hay thích làm màu thế à? Đồ thần kinh. Tôi hất cánh tay đang vỗ vai mình xuống, chẳng đáp lại lời nào cả, quay đầu đi luôn. Còn bày đặt vỗ vỗ an ủi cơ, con c*c.

...

Ban đầu bàn ăn liên hoan cuối năm lớp chúng tôi thống nhất sẽ ăn nhà hàng, sau tên Huy lau chau muốn mời mọi người tới nhà mình. Dù sao tự nấu cũng sẽ tiết kiệm hơn với ăn nhà hàng. Lớp đúng là có vài thành viên cũng thuộc dạng khó khăn, duy trì vị trí của mình ở ngôi trường này bằng thành tích. Nhưng khi đưa ra y kiến cậu ta còn cố tình đánh mắt ẩn ý sang tôi. Tôi cũng chằng phủ nhận, đúng là tôi thuộc dạng thảm hại nhất trong thảm hại rồi. Đây là việc chung của lớp chắc chắn tôi bắt buộc phải đi, chứ một mình nghỉ cũng buồn cười. Mà tên Huy kiểu gì cũng tranh thủ làm khó tôi cho mà xem.

Vừa thở dài còn chưa đứt hơi tên Lâm đã đứng dậy đề xuất bao cả lớp với điều kiện đổi địa điểm thành nhà hắn.

Không chỉ tôi mà vẻ mặt hoang mang của em họ hắn cũng y hết, không biết rốt cuộc tên chó điên này đang làm cái gì nữa, não hắn bị sao à? Cả lớp cũng trợn tròn mắt kinh ngạc sau cùng ồ lên. Ai chẳng muốn được một lần tận mắt chứng kiến dinh thự mang tiếng đẹp nhất cái Hà thành này chứ.

Khoé môi tôi hơi giật giật. Ôi tên điên, thì ra thích khoe mẽ. Đúng số trời đã định rồi, không thằng em thì thằng anh, đời tôi xác định là chẳng tránh được bãi cứ*c nào.

28 âm Tết, cũng là ngày học cuối cùng của năm cũ. Sau tiếng trống tan trường, tôi chầm chậm thu dọn đồ trên bàn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn mọi người xung quanh đang háo hức, mau mau chóng chỉ muốn có thể đến nhà tên Lâm được ngay lập tức. Tôi không dám nhờ Dũng, cũng chẳng thể hỏi người khác. Nhìn mọi người nhanh chân, nhanh tay thu dọn đồ của mình, tôi chỉ ước rằng mọi người cứ thế quên tôi luôn đi được không? Tôi thực sự chẳng muốn tới nơi đó chút nào.

" Hài!"

" Này!"

Hai âm thanh cùng một lúc phát ra.

Tôi giật mình, ngẩng đầu lên thấy tên Lâm.

" Đi thôi!". Hắn vỗ vai tôi nói.

Tôi khó hiểu nhìn hắn," Gì?".

" Đến nhà tao thôi!"

Hắn nói một cách tự nhiên như thể chúng tôi thân nhau lắm đấy.

Tôi hất tay hắt ra, hơi nhăn mày lại nói.

" Sao lại là mày?"



Lâm đảo mắt một vòng," Đến nhà tao không đi cùng tao thì mày đi với ai?"

" Thì đi với...", Tôi hùng hổ muốn phản bác nhưng chợt nhận ra lớp học chỉ còn lại duy nhất hai thằng chúng tôi.

Lâm lấy tay che miệng cười thầm.

" Đi nào!", hắn vỗ lưng cặp tôi, sau liền bấu lấy ống tay áo khoác ngoài, kéo đi.

Tôi có muốn chống cự nhưng chẳng có lí do hợp lý để chống đối cả.

Đến gần chiếc xe màu đen đậu cách một khoảng ngoài cổng trường. Lâm mở cửa phía sau xe, cứ thế đẩy thẳng tôi vào trong.

" Hi... Sao mày ở đây?"

Mặt tên Huy đang vui vẻ ngay lập tức cứng ngắc lại.

Bị đẩy vào trong một cách đột ngột, tôi hơi choáng váng một chút nhưng cũng nhanh nhận ra được tình hình trước mắt.

Lâm đi vòng qua đuôi xe, mở cánh cửa phía bên cạnh, thấy Huy mặt hắn cũng cứng đờ.

" Sao em ở đây?"

Huy vội giải thích," Em bảo mẹ tối nay ăn ở nhà anh nên không cần đón, em đi nhờ xe anh luôn. Mai nghỉ Tết rồi có ngủ lại cũng không sao."

Nói xong cậu ta chỉ tay sang tôi." Sao thứ này ở đây? Anh sao có thể loại người nào cũng có thể tùy tiện được?"

Tôi muốn cắn đứt cái ngón tay thúi hoắc của cậu ta ghê.

Vẻ mặt tên Lâm như vừa mất mát gì đó, liền thay đổi giọng nói đanh thép như ra lệnh cho tên Huy lên ghế trên ngồi.

Huy liếc nhìn tôi với vẻ phòng bị, ánh mắt thù địch, chống đối, nhất quyết không chịu lên phía trên ngồi, khăng khăng ngồi vị trí dưới còn thương lượng bắt tôi xuống xe.

Ok, tôi đồng tình, dù sao bản thân tôi cũng chẳng ưa hai người này.

" Ngồi xuống!"

Lâm quát lên, tiếng giọng nghe uy nghiêm lạ lẫm.

Cả tôi, tên Huy và tài xế cùng cứng người lại. Cảm giác như bị áp bức, có chút sợ hãi không dám hành động bừa bãi bất cứ điều gì. Cánh tay muốn kéo tay cửa của tôi liền thu lại.

Tên Huy dù sợ nhưng vẫn lầm lì, nhất quyết ngồi im một chỗ, im lặng không thèm nói.

Lâm bất lực, đưa tay lên nắn ấn đường. Sau cương quyết trèo qua người tên Huy ngồi vào giữa chúng tôi.

Nhìn cảnh hai thằng con trai to con cùng chen chúc trước mắt này tôi thấy buồn cười quá. Không may không nhịn được nhỡ phì cười ra thành tiếng.

" Cười gì?", tên Huy liếc mắt khó chịu nhìn tôi.

Lúc này tên Lâm đã yên vị ngồi ngay chính giữa," Yên lặng đi!", hắn nói với Huy.

Thấy vạt áo phía sau của hắn bị cộm lên, tôi quen thói đưa tay kéo xuống. Ngay khi tay tôi vừa chạm vào hông, ngay lập tức hắn đưa lưng ngồi thẳng đứng.

Tôi bị hành động của hắn làm cho giật mình.



" Sao đấy?"

Lâm lắc đầu.

" K, không không có gì!"

Huy nhìn sang tôi.

" Mày làm gì đấy?"

Không để tôi đáp lời, Lâm đã kéo cổ áo em họ hắn ngồi dính sát lại với cái ghế.

" Ngồi im!"

Tên Huy không dám phản kháng nhưng vẫn phải tranh thủ đá cho tôi một ánh mắt cảnh cáo.

Suốt quãng đường đi không khí bao trùm trong cái không gian hẹp này là sự im lặng, mức độ căng thẳng ai cũng có thể cảm nhận rõ rệt. Tôi đây là đang tới thưởng thức" bữa tối cuối cùng" à. Không biết tôi có diễm phúc gặp được Chúa hay không nữa.

Xe đang đi trên đường chính, liền rẽ phải, qua một hàng cây xanh tiến tới là khu chung cư cao cấp, toàn những tòa nhà độ sộ, khung cảnh sạch sẽ, văn minh,... khác hoàn toàn với hình ảnh tối tăm và chật chội của dẫy trọ. Xe đi tiếp qua một hồ nước lớn, tiến vào khu biệt thự sầm uất. Cứ ngỡ cảnh trước mắt đã đủ làm bản thân kinh ngạc rồi không ngờ tới  khi xe dừng lại trước cánh cổng mạ vàng của dinh thự nổi bật nhất khu này tôi mới hiểu ra cái nghèo đã hạn chế trí tưởng tượng của mình đến thế nào. Ngay cả trên phim tôi cũng chưa từng được nhìn ngắm nơi xa hoa tới vậy.

Xe đi vào cổng chính, nhìn qua cửa kính, thấy lướt qua một bóng nhìn quen thuộc, tôi bất ngờ, vội ngoái đầu lại xem. Là ông Đức! Tôi chỉ biết anh trai mình được người ta giúp đỡ làm công việc bảo vệ, không ngờ lại là làm công việc ở đây. Trái đất này đúng thật tròn. Tôi thấy vừa mừng cũng vừa khó chịu. Tại tôi ghét hai tên này mà.

Xe dừng lại giữa sân chính, tôi vội đẩy cửa bước ra, nếu còn ngồi lại thêm một giây phút nào nữa chắc chắn tôi sẽ bị ngạt chết mất.

Tên Huy không trực tiếp đi thẳng vào nhà mà cố tình đi vòng lại, đi qua huých thật mạnh vào bả vai tôi.

Tôi đỡ lấy bả vai mình, dùng ánh mắt cọc cằn nhìn theo bóng lưng đang huênh hoang đi phía trước của cậu ta. Thôi đi, cậu ta giàu mà nên cái nết thiếu đòn vậy cũng đúng thôi.

Theo tên  Lâm tiến vào bên trong, đi qua một phòng khách lớn cùng một hành lan dài, Tới trước cửa một căn phòng lớn. Hắn ta chủ động mở cửa cho tôi.

Bên trong mọi người đã gần như đông đủ, bàn ăn lớn hình bầu dục đã dọn sẵn rất nhiều món. Nhìn liếc qua tôi thấy chỗ này chắc chắn phải rất đắt tiền. Chèm chẹm, đúng người giàu có khác, cả đời tôi còn chưa bao giờ dám mơ tới một bữa thịnh soạn như này.

Nhìn ngắm thấy góc bàn gần cửa sổ còn dư đến 4 cái ghế riêng, tôi liền tiến lại nơi đó ngồi. Ngồi đợi một lúc khá lâu để chờ mọi người tới đông đủ, tôi gần như ngủ gục xuống. Bỗng có tiếng kéo ghế bên cạnh làm tôi giật mình, cơn buồn ngủ cứ thế bay đi luôn. Ngẩng mặt lên thấy tên Lâm vừa cười nói vui vẻ với mọi người vừa thản nhiên ngồi xuống. Vẻ mặt tôi có chút hoang mang, cố tìm kiếm xung quanh xem còn chỗ ngồi khác không. Nhưng toàn bộ bàn ghế đã vừa đủ khít người. Lúc này tối mới nhìn sang bên còn lại thì vừa lúc lớp trưởng cũng ngồi xuống. Bất lực, tôi  đành chấp nhận tiếp tục dính với tên chó chết đáng ghét này vậy. Hai bên hai bãi cứ*c, khó chịu thật.

Suốt buổi liên hoan mọi người đều vui vẻ cười nói và vẫn là trừ tôi ra, chỉ có tên Lâm làm trách nhiệm của chủ nhà mới thỉnh thoảng hỏi tôi đôi ba câu xem có cần gì không. Câu trả lời của tôi luôn là lắc đầu bởi như hiện tại đã là quá tốt với tôi rồi, cả đời tôi  con chưa từng mơ có ngày được ngồi ăn ở nơi này thì lấy đâu ra đòi hỏi thêm.

Tôi không có ai để nói chuyện, suốt quá trình chỉ toàn tập chung và ăn uống, đặc biệt thứ nước táo nhập khẩu của nhà tên Lâm tôi phải cho 5 sao mới được nếu như có đánh giá. Tên Lâm cũng rất chu đáo, ra dáng một chủ nhà, cứ mỗi khi tháy tôi hết gì hắn sẽ ngay lập tức lấy thêm sù cho tôi đã từ chối đi chăng nữa. Có lẽ hắn nhận ra tôi thích nước uống này, tính ra tới hiện tại trước mặt bàn tôi cũng phải tới ba, bốn vỏ lon rồi...

...

" Quân...Quân...!"

Đầu tôi ong ong, mọi thứ cứ xung quanh tầm mắt tôi cứ xoay vòng rồi tối xầm lại. Bên tai tôi vang thoang thoảng những giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm đan xen.

" Mọi người về hết rồi!"

" Quân dậy đi! Quân, Quân...!"

" Cháu cho bạn uống bao nhiêu vậy?... Nước này có men đó!"

" Ngoài trời mưa rồi!..."

...

Trong lúc mê man, tôi cảm nhận một bàn tay đỡ lấy người tôi, sau đó liền bế tôi lên theo tư thế công chúa mất mặt. Ngay khi đầu tôi dựa sát vào bờ vai người đó, một mùi hương quen thuộc liền xông vào khoang mũi. Là tên Lâm, tên chó chết này sao lại làm tôi mất mặt như thế chứ? Tên này chắc chắn cố tình chứ ai lại đi bế một thằng con trai như bế một đứa con gái thế này? Nhưng bây giờ hai mắt tôi nặng trĩu chẳng thể nào mở nổi nữa, toàn thân tôi cũng mềm nhũn cả rồi, đến ngón tay còn không lấy nổi sức để cử động nữa. Thôi, kệ đi! Tôi sẽ tính sổ với tên này sau.