Thao nha...
Chân Minh Châu nhìn chằm chằm bộ dạng đỏ mặt của Hạ Ngữ Băng, kìm nén một loạt cảm xúc không tên đang len lỏi ở trong lòng, trừng to mắt.
Trong tầm mắt của cô, Trình Nghiễn Ninh cũng có vẻ bất vi sở động, ánh mắt của anh mặc dù là nhìn vào mặt của Hạ Ngữ Băng, lại cho người ta một loại cảm giác lạnh lùng, anh thậm chí ngay cả chiếc túi giấy kia cũng không thèm nhìn dù chỉ một chút, giọng nói lạnh nhạt nói: “Chỉ là chút chuyện nhỏ, không cần khách khí."
"Đây chỉ là một chiếc bút máy thôi." Hạ Ngữ Băng có chút gấp, đột ngột ngước mắt lên, giải thích nói, “Em chỉ là nghĩ muốn biểu đạt một chút cảm kích, không có ý tứ gì khác, học trưởng anh..."
"Khục!"
Câu nói tiếp theo của cô ta bỗng nhiên bị một tiếng ho cắt ngang.
Hạ Ngữ Băng cơ bản là nhát gan, vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy Chân Minh Châu làm cả người giật nảy mình, cô ta nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu cũng không biết nghĩ cái gì, vài giây sau, đột nhiên nắm chặt chiếc túi giấy mà quay người chạy.
Chân Minh Châu đưa mắt nhìn cô ta chạy xa: "..."
Thanh danh của cô ở trường học nào đương nhiên là cô ta biết rất rõ, nhưng như thế nào đi nữa, cô cũng không phải người ức hiếp kẻ yếu, hành động kia của Hạ Ngữ Băng thật là khiến cô thấy rất xấu hổ, Chân Minh Châu đưa tay sờ sờ cái mũi muốn phá vỡ sự lúng túng này, cách đó không xa Trình Nghiễn Ninh căn bản không hề nhìn cô, mà trực tiếp cất bước đi luôn.
"Này —— "
“Này!"
Ngay cả hô lớn hai tiếng đều không được trả lời, Chân Minh Châu lập tức có chút tức giận, chạy tới đưa tay cản lại, ngẩng đầu cười nói: "Học trưởng đừng đi mà, anh nghe em nói đi, tính tình em bình thường cũng rất tốt, căn bản là không có ức hiếp nữ sinh khác đâu..."
Trình Nghiễn mắt nhìn cái tay đang chắn trước mặt mình: "Cút."
"..." Chữ này đã khiến cho Chân Minh Châu hoàn toàn sửng sốt mấy giây, nụ cười rạng rỡ trên mặt cô cũng vô thức tắt lịm đi, nhìn ánh mắt lãnh đạm của cậu nam sinh, có chút không dám tin hỏi: "Cái gì?"
Trình Nghiễn Ninh nhìn thẳng cô.
Anh có một đôi mắt phượng rất đẹp, nhưng giờ phút này, trong cặp mắt kia giống như là chứa đầy sự giá lạnh của sương tuyết tháng mười hai, lạnh lùng lại vô tình, anh nhìn chằm chằm cô vài giây, bạc môi nhẹ nhàng nhếch lên, phun ra một câu: "Cút, nghe không hiểu sao?"
Chân Minh Châu: "..."
Trong nháy mắt, cô cảm thấy tư thế mình bước ra nhà vệ sinh có vẻ không đúng lắm, cũng trong chốc lát, cô cảm thấy trước mắt mình là một Trình Nghiễn Ninh giả, nhưng giữa ban ngày ban mặt, cô dù nhìn thế nào, cũng hiểu được con người lạnh lùng vô lễ ngay trước mắt này chính là người mà nàng tuyên bố muốn theo đuổi.
Thua người không thua trận, cô cắn răng nhìn anh một cái, rất nhanh liền cười lên, vô lại nói: "Nghe dĩ nhiên là nghe hiểu, nhưng, sẽ không nha. Nếu không anh lăn thử một cái rồi dạy em nha?"
Trong chốc lát gương mặt của Trình Nghiễn Ninh cứng nhắc, đẩy cô ra rồi bước đi.
Động tác đưa tay của anh rất tùy ý, đầu ngón tay hơi lạnh của anh đặt lên một bên đầu của cô mà đẩy ra, để cho cô lảo đảo lui nửa bước. Tư thế đó, thần sắc, động tác, giống như là đùa giỡn với chó con, bộ dạng hoàn toàn không đem cô để trong mắt.
Chân Minh Châu một tay ấn lên cái trán, tức giận nhìn anh bước đi.
Cơn giận bùng nổ!
*
Phía trên hành lang hoàn toàn yên tĩnh.
Chân Minh Châu thở phì phò chạy đến cửa phòng học, đi quá vội, một tay của cô đẩy cửa ra mới phản ứng lại là, mình quên hô báo cáo.
"Ra ngoài." Trên bục giảng, sắc mặt Diệt Tuyệt Lý tái mét nói.
Cô giáo bên trong cũng có chút thâm sâu giống như Mã Bình Xuyên, có cao cao giống với giáo viên học Cao dạy Lịch sử, có chút lấn yếu sợ mạnh giống như giáo viên họ Lưu dạy Anh văn, môn tự nhiên thì cũng có kiểu không nể tình như Diệt Tuyệt Lý. Giáo viên Số học này của lớp thứ bảy bọn họ, nghiêm khắc đến nỗi làm cho người khác phát hờn. Chân Minh Châu lần này cũng không có có tâm tình để mà tranh luận với cô giáo, xoay người trực tiếp bước ra ngoài.
Trong phòng học tiếp tục lên lớp, cô bị phạt đứng ở cửa ra vào, không tới vài phút liền nghĩ đến một màn vừa rồi, vô thức mà chau mày.
Trình đại hot boy của Nhất Trung, có chút trong ngoài không đồng nhất a...
"Em cười giỡn lơ là!"
Trong phòng học đột nhiên truyền ra một tiếng rống khiến cô giật mình, Chân Minh Châu thu hồi suy nghĩ đưa đầu vào xem, liền nhìn thấy Diệt Tuyệt Lý ở trên bục giang ba một tiếng sách đã rớt xuống, nổi giận đùng đùng mắng: "Lý Thành Công em phản thiên rồi phải không!"
Sắc mặt sau khi nổi cáu của Lý Thành Công cũng không tốt là bao, hung tợn trừng mắt nhìn nam sinh ngồi sau mình, khiến cho cả lớp đều quay lại nhìn.