Hai người hò hét ầm ĩ, Tống Tương Tương phía trên uy một tiếng.
Chân Minh Châu nửa người đều bị Tần Viễn kẹp ở trong ngực, vừa náo loạn vừa ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy đường lớn đối diện bóng hình Trình Nghiễn Ninh đạp xe chạy qua.
Cô nhất thời: "..."
Học trưởng thân cao chân dài, nháy mắt đã đạp xe đi xa. Tống Tương Tương có chút bất đắc dĩ thu lại tầm mắt, quay đầu nói: "Hẳn là trông thấy chúng ta đi."
Tính tình của cô ấy so với Chân Minh Châu trưởng thành sớm hơn, lời này tự nhiên là muốn nhắc nhở cô, Trình Nghiễn Ninh thấy được cô cùng Tần Viễn bên đường đùa giỡn, nhưng EQ của Chân Minh Châu thực sự phải khiến người xúc động, chỉ cho là cô nói về chuyện bọn họ lên mạng cả đêm không ngủ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Nhìn thấy liền nhìn thấy, chúng ta căn bản cũng không phải là học sinh ngoan."
Tống Tương Tương không phản bác được: "..."
Cô ấy cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều, Chân Chân dạng này, làm cái gì cũng như là mèo nhỏ câu cá chỉ nhiệt tình được 3 phút đồng hồ, đâu thể nào coi là thật sự thích Trình Nghiễn Ninh.
Than thở nghĩ xong, Tống Tương Tương quyết định buông xuôi bỏ mặc.
*
Sáu giờ rưỡi.
Cả đám đến trường học, ngoại trừ Nhiêu Lệ ở bên ngoài, họ đều trong phòng học ngủ bù, tập thể dục buổi sáng là cái gì đối bọn họ mà nói là căn bản không tồn tại.
Mơ mơ màng màng ngủ đến tận mấy giờ, một trận tiếng chuông khiến Chân Minh Châu bừng tỉnh, cô ngước mắt nhìn lớp học vẫn ồn ào, đẩy đẩy Tống Tương Tương hỏi: "Đi vệ sinh không?"
Tống Tương Tương mặt còn chôn ở trong khuỷu tay: "Buồn ngủ quá."
Chân Minh Châu ngáp một cái đem cái bàn phía sau đẩy một cái, cất bước ra ngoài.
"Chân Chân.” Dư Minh An ngồi ở phía trước đang gọi cô.
Chân Minh Châu quay đầu: "Thế nào?"
“Tiết này số học." Dư Minh An nhắc nhở cô, "Chuông lên lớp đã reng rồi."
Toán học a? Môn của Diệt Tuyệt Lý. Chân Minh Châu đứng tại chỗ do dự trong chốc lát, trả lời một câu "Biết rồi, " không quan tâm bước ra phòng học.
Việc đi vệ sinh, cũng nhịn hết cả tiết học!
Một đường chạy đến nhà vệ sinh, lúc đi ra xoa xoa cổ, Chân Minh Châu ngước mắt nhìn vạn dặm trời xanh, có một loại cảm giác như được sống lại.
"Mẹ nó về sau cũng không tiếp tục đi thâu đêm nữa." Cô vừa nói nhỏ nhắc tới, vừa cà lơ phất phơ hướng về phía dãy phòng học đi tới, lúc đi ngang qua lối rẽ ngay bồn hoa dưới lầu, bất chợt trông thấy hai thân ảnh rất quen mắt.
Hạ Ngữ Băng cùng Trình Nghiễn Ninh...
Hạ Ngữ Băng không có phát hiện Chân Minh Châu đi mấy bước rồi dừng chân, cô ta ngước mắt nhìn một chút Trình Nghiễn Ninh bị mình chặn lại, đỏ lên mặt đựa chiếc túi nhỏ trong tay tới nhẹ nói: "Chuyện đêm đó cảm ơn học trưởng, đây là một chút tấm lòng của em."