Chương 2 : Hệ thống xuất hiện
“Keng! Hệ thống khóa lại thành công!”
“Hệ thống kiểm trắc đã có uy h·iếp xuất hiện, kí chủ có hai lựa chọn!"
"Một, g·iết sạch địch nhân, chạy trốn thành công, khen thưởng một năm nội lực!"
"Hai, giả vờ đầu hàng, tiếp tục sống sót, khen thưởng một tràng pháo tay! Sau đó, hệ thống cũng sẽ tự động g·iết c·hết ký chủ hèn nhát này rồi thoát ly!"
"Ba, không làm gì cả, để mặc cho bản thân bị g·iết, hệ thống sẽ hấp thu hết năng lượng còn sót lại trong t·hi t·hể rồi thoát ly!"
“......” Đặng Hiên im lặng, vẫn chưa biết phải nói gì trong tình huống này.
"Xin kí chủ nhanh chóng lựa chọn, trong vòng ba giây, nếu như kí chủ không đưa ra quyết định, hệ thống sẽ phán định kí chủ bị trì độn, chậm hiểu rồi tiến vào Chế độ máy bay. Bắt đầu tính giờ, một......”
“Hai!”
“Ta chọn một!”
“Rất xin lỗi, ba giây đã hết, kí chủ vẫn chưa quyết định được, hệ thống quan sát thấy kí chủ bị trì độn, chậm hiểu tự động tiến vào Chế độ máy bay, tạm thời ngắt kết nối!”
“WTF!!!!” Đặng Hiên nghe vậy thì trán liền nổi gân xanh, hệ thống này sao có thể vô liêm sỉ như vậy? Mặc dù trước kia, lúc chưa nhập ngũ làm đặc công thì tính tình hắn cũng rất xảo trá, hèn hạ nhưng mà cũng không giống như hệ thống này.
Nói thì chậm mà thực tế lại rất nhanh khi kể từ lúc lưỡi đao đó sượt qua cho tới khi hệ thống cùng Đặng Hiên giao lưu xong cũng mới chỉ trôi qua gần 10 giây, Tên quan binh kia sau khi chém hụt thì vẫn còn đang hơi ngẩn người vì không biết hai câu "ĐCMM" và "Mày biết...xxx..." mà Đặng Hiên vừa gào thét nghĩa là gì.
Đặng Hiên bị hệ thống chọc giận cũng không khỏi giật lấy trường đao ở t·hi t·hể trước mặt, sau đó vung lên trút giận vào tên quân Nguyên vẫn còn đang thất thần kia khiến đầu hắn bay lên cao cao rồi lăn lóc xuống đất,
“Đáng c·hết! Tiện nhân này lại g·iết c·hết người của ta!” đám quân Nguyên còn lại thấy vậy thì không khỏi gầm lên giận dữ, nhanh chóng thúc ngựa lao tới, quơ trường đao trong tay hướng về phía Đặng Hiên.
Thân là đặc công siêu cấp, Đặng Hiên tinh thông các loại võ nghệ, tố chất thân thể và sức mạnh vô cùng khủng bố. Chỉ thấy hắn khẽ xoay người, cơ thể mềm mại không xương, tránh thoát công kích của bốn năm tên quân Nguyên trong gang tấc, tiếp đó cúi đầu xuống, trong chớp mắt liền chém đứt chân trước của ba con chiến mã khiến chúng hí lên đầy đau đớn.
Ngay khi mấy tên quân Nguyên ngã dúi dụi từ trên lưng ngựa thì Đặng Hiên đã vọt tới để chém bay đầu hoặc chém mù hai mắt của chúng. Tốc độ của Đặng Hiên rất nhanh, mỗi một lần xuất đao liền chặt đứt chân ngựa rồi lấy đi tính mạng của quân Nguyên. Chẳng mấy chốc, cùng với máu tươi của hơn trăm tù binh thì mảnh đất xung quanh cũng đã bị nhuộm đỏ, khắp nơi đều có thể thấy chân cụt tay đứt, quân Nguyên cũng bị Đặng Hiên tru diệt gần hết, chỉ còn sót lại mấy tên vẫn còn đứng ở đằng xa, thần sắc tràn ngập sợ hãi.
Bọn họ đã manh động thoái ý, nhất là tên thủ lĩnh mập mạp kia, vậy mà đã thúc ngựa lao nhanh để chạy trốn! Đặng Hiên thấy vậy thì cũng khẽ thở ra một hơi, dần dần thả lỏng thân thể với cơ bắp sớm đã căng cứng vì vận động quá mức kịch liệt. Hắn chậm rãi ngồi nghỉ trên mặt đất, mặc cho mồ hôi, máu tươi cùng t·hi t·hể vẫn vương vãi xung quanh.
Bây giờ, Đặng Hiên cũng đã nỏ mạnh hết đã, nhìn như vừa rồi vô cùng nhẹ nhàng liền g·iết c·hết hơn chục quân Nguyên nhưng thực tế, hắn đã cố hết sức, dùng tất cả bản lĩnh thực sự của mình. Những binh sĩ sinh sống ở trong loạn thế này quả là kiêu dũng thiện chiến, bình thường, cho dù có chiến đấu với mấy chục đặc công khác thì hắn cũng chỉ thấy hơi mệt mà thôi.
“Keng! Nhiệm vụ thất bại, ký chủ đã để cho năm tên chạy đi! Xét thấy ký chủ cố gắng làm nhiệm vụ, hệ thống thương tình nhắc nhở, đồn trú quân Nguyên gần nhất cách nơi này gần hai mươi dặm, toàn lực đuổi g·iết tới đây chỉ mất chưa đầy một canh giờ!” không biết qua bao lâu, bên trong đầu óc của Đặng Hiên vang lên âm thanh vô tình của hệ thống.
"...." Đặng Hiên cũng không biết phải nói gì với cái thứ hệ thống này nữa rồi...
“Nguy hiểm nguy hiểm...... Có võ lâm cao thủ tới gần! Xin kí chủ cẩn thận!” Đột nhiên, trong đầu Đặng Hiên vang lên tiếng cảnh báo đinh tai nhức óc.
“Không thể yên tĩnh một lát được sao?” Đặng Hiên thầm than một tiếng, cơ thể theo bản năng mà bò vào đống t·hi t·hể gần đó, cẩn thận vùi người xuống giả c·hết để ẩn nấp.
"Mà khoan... Võ lâm cao thủ? Sao nghe giống như tiểu thuyết võ hiệp vậy?"
“Kiểm trắc đến võ lâm cao thủ đã ở gần, liệu kí chủ có cần phân tích thông tin của người này?”
“Kí chủ có muốn hay không?”
“Ngoại trừ việc có chút trì độn, chậm hiểu ra thì kí chủ còn bị câm hay điếc? Nếu bệnh tật của ký chủ ảnh hưởng tới khả năng giao tiếp thì hệ thống sẽ cân nhắc thoát ly!”
Nghe được giọng nói của hệ thống cứ lải nhải không ngừng khiến khoé miệng Đặng Hiên không nhịn được mà giật giật.
Chỉ là, trong tình huống này làm sao mà mở miệng nói chuyện được? Bản thân hắn vừa lên tiếng chẳng phải là đã bị tên võ lâm cao thủ kia nghe thấy sao?
“Kí chủ, muốn giao lưu với hệ thống cũng không cần phải mở miệng nói chuyện, ngươi chỉ cần thầm nghĩ là được!” như đọc được suy nghĩ của Đặng Hiên, hệ thống lúc này cũng bất ngờ lên tiếng.
“F***k! Sao ngươi không nói sớm? Phân tích! Dùng sức phân tích cho ta!” Đặng Hiên nghiến răng nghiến lợi đáp, hắn cảm giác hệ thống này đúng là thứ vô liêm sỉ lắm chuyện!
“Bắt đầu phân tích!”
“Phân tích thành công!” theo âm thanh của hệ thống vang lên thì một đoạn thông tin cũng đã xuất hiện ở trong đầu của Đăng Hiên :
"Sử Hỏa Long, Trung Đô Cái Bang bang chủ, chuẩn Nhất lưu cao thủ, bởi vì gượng ép tu luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng không hoàn chỉnh nên dẫn đến việc cơ thể nội thương, không sống được bao lâu."
“Sử Hỏa Long? Trung Đô Cái Bang bang chủ? Cái Bang! Chẳng lẽ là trong truyền thuyết Cái Bang! Thế giới võ hiệp! Vừa rồi đám quân Nguyên kia nói tới Nhữ Dương Vương chẳng lẽ lại là phụ thân của Triệu Mẫn!” Đặng Hiên kinh ngạc vô cùng, theo đó nghi vấn cũng nảy sinh.
“Trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký Sử Hỏa Long vốn bị Thành Côn g·iết c·hết... Chỉ là Trung Đô là thứ gì? Sao lại gắn liền với Cái Bang?” là một fan hâm mộ của Kim Dung nói riêng và tiểu thuyết võ hiệp nói chung khiến Đặng Hiên rất nhanh liền phát hiện ra điểm bất hợp lí này.
“Kí chủ có hai lựa chọn! Thứ nhất, tiếp tục giả c·hết, thoát khỏi nơi này, khen thưởng một năm nội lực."
"Thứ hai, tiếp cận Sử Hỏa Long, gia nhập Trung Đô Cái Bang...” Ngay khi Đặng Hiên còn đang nghi ngờ không thôi thì âm thanh của hệ thống lại lần nữa vang lên.
“Có khen thưởng hay không?” Đặng Hiên vô ý thức hỏi lại theo bản năng.
“Ai đấy???” giọng nói của Đặng Hiên tuy rất nhỏ nhưng vẫn đủ để kinh động Sử Hỏa Long khiến lão quay ra nhìn chằm chằm đống t·hi t·hể khiến Đặng Hiên cũng không dám hít thở hay phát ra tiếng động nào nữa.
Chỉ là chiêu này cũng không qua mắt được Sử Hỏa Long khi vừa nãy do quá đau buồn vì chứng kiến thảm trạng của không ít đệ tử Cái Bang nên lão không để ý tới xung quanh nhưng bây giờ tập trung tinh thần quan sát liền dễ dàng cảm nhận được Đặng Hiên đang trốn giữa các xác c·hết. Mang lòng cảnh giác xen lẫn tâm trạng hi vọng chờ mong đệ tử còn sống sót, Sử Hoả Long nhanh chóng duỗi tay, vận chuyển nội lực ra hai bàn tay để dẹp những t·hi t·hể sang một bên khiến Đặng Hiên chẳng còn chỗ trốn.
“Sử bang chủ, là ngài tới cứu đệ tử đó ư? Những tên quân Nguyên này thực sự đáng c·hết, bọn họ đã tàn sát hơn trăm người vô tội, may mắn đệ tử kịp thời giả c·hết, tránh thoát một kiếp nạn này, mong bang chủ cứu giúp!” Đặng Hiên thấy việc đã tới nước này, không còn cách nào khác liền lập tức quỳ xuống đất kêu rên, giọng nói tràn đầy thảm thiết.
Đối với người từ nhỏ đã là cô nhi đầu đường xó chợ, sau đó làm đặc công thực hiện vô số nhiệm vụ nguy hiểm thì chuyện đóng kịch này chẳng có gì khó, như ăn cơm uống nước.