Chương 1: Bắt đầu xuyên qua
“Nhanh chóng đứng lên cho ta, đừng có giả vờ!”
Đặng Hiên đang ngẩn người nghe được tiếng gầm thét thì theo bản năng, hắn liền ngoảnh mặt nhìn lại.
“Vụt!” theo ngọn roi quất vào mặt đau rát khiến cho Đặng Hiên bỗng nhiên lấy lại được ý thức. Hắn ngây ngẩn nhìn những người đang mặc quần áo, cầm binh khí cổ xưa ở trước mắt.
“Này... Chuyện gì đang xảy ra! Đây là đang quay phim sao?”
“Đứng lên cho ta! Đi nhanh lên, không thì g·iết c·hết cho chó ăn!” Lại là một tiếng gầm giận dữ, theo đó ngọn roi da cũng được vung lên.
Ngay lập tức, Đặng Hiên liền cảm thấy khuôn mặt nhói lên như bị lừa đốt, hắn chợt ý thức được rằng nơi này cũng không phải là trường quay! Tuy rằng vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra nhưng dưới sự thúc ép của tráng hán đang cưỡi ngựa kia thì Đặng Hiên cũng loạng choà loạng choạng đứng lên, tập tễnh đuổi theo đoàn người ở phía trước.
“Xin hỏi... Đây là... Đang xảy ra chuyện gì vậy? Sao mọi người lại bị trói như thế này?” Đặng Hiên cố rảo bước chân, bắt kịp một người ở trước mặt, hỏi ra nghi vấn ở trong lòng.
“Huynh đệ, phơi nắng nhiều nên ngươi bị ấm đầu rồi sao? Chúng ta là tù binh...” người gầy gò, mặc quần áo rách nát này nghiêng mắt nhìn Đặng Hiên như đang trông thấy một kẻ ngu ngốc.
“Tù binh? Cái này... Bây giờ là năm nào?” Đặng Hiên được giống ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, đặc biệt nghiêm trọng, có lẽ nào...
“Đây là Đại Nguyên quốc, về phần ngươi nói năm nào, ta cũng không biết...” người này lắc đầu, lại nhanh chóng bước đi, có vẻ như cũng không muốn nói chuyện cùng Đặng Hiên đang lên cơn động kinh.
Đại Nguyên quốc... Nhà Nguyên...... Vậy thì.... Đây là quân Nguyên? Mông Cổ Thát Đát!
Chẳng lẽ, mình đã xuyên việt?
Đặng Hiên nhớ lại rằng hắn đang thực hiện nhiệm nằm vùng ở trong tổ chức khủng bố. atrải qua rất nhiều khó khăn, cuối cùng cũng tới lúc thời cơ chín muồi, hắn cùng với cấp trên trong ứng ngoại hợp, một mẻ lưới bắt gọn hết tất cả đầu não cấp cao của tổ chức này.
Nhiệm vụ hoàn thành vô cùng hoàn mỹ, sau đó, hắn bắt đầu lên máy bay để về nhà. Cuối cùng, Đặng Hiên chỉ nhớ vừa mới cất cánh không bao lâu thì hắn đã thấy một quang mang chợt lóe lên ngoài cửa sổ, tiếp đấy là một tia sét khổng lồ bất ngờ xuất hiện, đánh thẳng vào thân máy bay, theo tiếng sấm rung trời vang lên thì hắn cũng đã mất đi ý thức.
Bị sét đánh rồi xuyên việt!
Hắn vốn là đặc công siêu cấp của Liên Bang châu Á, trải qua trăm cay nghìn đắng, mới có thể đạt được thành tựu này, tiền đồ trước mặt sắp rộng mở vậy mà lại đột ngột xuyên việt, đánh mất tất cả?
Đặng Hiên rùng mình một cái, lấy lòng dạ được tôi luyện vững như bàn thạch của hắn cũng có chút không tiếp nhận được sự thật này. Hơn thế nữa, bản thân thế mà lại xuyên việt trở thành một tù binh! Đặng Hiên đã mường tượng đến tương lai tràn đầy khó khăn cùng bất định...
"Thôi được rồi, việc đã đến nước này, cũng không thể cứu vãn được nữa..." Đặng Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, tâm trí kiên định của một đặc công siêu cấp cũng khiến hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Trước tiên, ta phải sống sót đã! Mồ côi từ nhỏ để rồi trở thành một đặc công siêu cấp của Liên Bang thì có khó khăn nào mà bản thân chưa từng trải qua?"
Đi theo đoàn tù binh, ánh mắt Đặng Hiên tràn đầy quyết tâm, trong lòng của hắn cũng đã có dự định. Đặng Hiên đang đợi cơ hội để thoát thân nhưng mãi đến khi màn đêm buông xuống, hắn cũng không tìm được bất kì cơ hội nào. Những tù binh này không có bị áp giải vào bên trong thành trấn mà được đưa tới ngoại ô rừng rậm.
Đặng Hiên vừa nhìn đã hiểu đám quân Nguyên kia đang định thủ tiêu tù binh chứ không phải bắt về để giam giữ. Tù binh cũng không nhiều, chỉ có gần trăm người, về phần tại sao trở thành tù binh thì Đặng Hiên cũng không biết. Cơ thể này cũng giống y hệt kiếp trước, vẫn giữ được thể phách cường hãn của hắn, chỉ có điều trẻ hơn một chút, khoảng tầm 16 - 17 tuổi, chỉ là cũng không có chút thông tin nào về thế giới này.
Đặng Hiên cũng không để ý quá nhiều, bắt đầu tập trung suy tính việc chạy trốn. Quân Nguyên cũng chỉ có gần hai mươi người nhưng đều là những tráng hán hình thể lực lưỡng, cưỡi chiến mã khoẻ mạnh. Mông Cổ Thát Đát thiện chiến, rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung, Đặng Hiên khi học tập lịch sử cũng đã nghe nói qua.
Đặng Hiên một mặt lạnh lùng, ngắm nhìn bốn phía, trầm tư suy nghĩ.
Nên âm thầm chạy đi hay g·iết quân Nguyên phá vây để trốn?
Với tư cách là một đặc công siêu cấp của Liên Bang thì việc đối phó với gần hai mươi quân Nguyên lực lưỡng này thì hắn vẫn rất tự tin, thường ngày, hắn vẫn có thể lấy sức một người đánh với hơn chục đặc công khác.
"Được rồi, đã tới nơi! Tất cả mọi người, động thủ!"
"Sát!"
"Để ta, mấy ngày không chém g·iết đã có chút khó nhịn..."
Không được bao lâu, cạnh bìa rừng, khi tù binh đã dần nghỉ ngơi hết sau một ngày dài mệt mỏi thì đám quân Nguyên kia cũng đã bắt đầu ra tay đồ sát tất cả.
Đối mặt với những tên này, bình thường đã đánh không lại chứ đừng nói là đang bị dây thừng trói buộc, kiệt quệ sức lực, không còn chút ý chí chiến đấu nào. Cho nên, không có gì bất ngờ, những tù binh nhanh chóng c·hết thảm dưới đao của quân Nguyên.
Đặng Hiên lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, sát ý thoáng hiện nhưng cũng không vội ra tay. Nếu như bây giờ hắn lựa chọn động thủ, nhanh chóng giải quyết mấy cái quân Nguyên, thì đám còn lại chắc chắn sẽ nói :
“Tất cả các tù binh tới đây, ai g·iết c·hết tên này thì không những có thể sống sót, còn được thưởng trăm lượng..."
Tiếp đó, kết quả chính là những tù binh kia tám chín phần sẽ liều c·hết xông lên, cho dù có giải quyết được họ thì Đặng Hiên cũng sẽ tốn không ít sức lực, sau đấy đối mặt với đám quân Nguyên hung hãn thiện chiến kia thì chỉ có con đường c·hết!
Cho nên, hắn nhất định phải chờ cho đám người này g·iết thoả thích, tiêu hao thể lực rồi buông lỏng cảnh giác...
“Nhanh lên! Mau chóng g·iết hết đám người này! Hoàn thành nhiệm vụ để trở về hưởng thụ rượu ngon cùng mỹ nữ mà Nhữ Dương Vương ban thưởng!” một tên Thát Đát mập mạp cưỡi trên chiến mã, dường như là thủ lĩnh của đám quân Nguyên này rống to.
Đám quân Nguyên còn lại cũng không nhịn được mà cười cười khi nghĩ đến những ban thưởng tuyệt vời kia. Đợi cho tù binh bị g·iết gần hết, Đặng Hiên vốn đang sắp bị một tên lại gần vung đao đoạt mạng thì cũng nhanh chóng giải khai dây thừng đang trói hai tay ra, động tác như mãnh hổ xuất lồng, nhảy lên tránh né một đao này rồi vung tay chặt vào gáy người này.
Biến cố bất ngờ này khiến tên quân Nguyên không kịp trở tay, ngay khi sau gáy đau nhói khiến đầu óc mơ hồ, chưa phản ứng được gì thì Đặng Hiên đã rút đoản đao treo bên hông của hắn ra. Chỉ thấy một quang mang lóe lên, cổ họng của tên quân Nguyên này đã xuất hiện một vết chém gọn gàng, theo đó máu tươi cũng phun ra như mưa, bắn đầy vào người của Đặng Hiên.
Tên này trợn trừng hai mắt, tiếp đó cơ thể co quắp mấy lần liền ngã khỏi lưng ngựa như diều đứt dây.
“Người đâu, mau tới đây! Có tù binh tự cởi trói g·iết quân ta rồi!”
Vài tên quân Nguyên đứng gần đó ngây người ra trong chốc lát, sau đó liền nhanh chóng gầm thét để báo hiệu cho đám còn lại.
“Keng! Hệ thống khởi động, bắt đầu kiểm tra!”
Ngay khi Đặng Hiên đang liếm liếm máu tươi vương ở trên mặt, chuẩn bị đại sát tứ phương thì trong đầu óc đột nhiên xuất hiện một âm thanh máy móc.
“Kiểm tra thành công, hệ thống đang khoá lại! Xin kí chủ đứng yên tại chỗ để hoàn thành quá trình này! Nếu bị gián đoạn, hệ thống sẽ khởi động chương trình ngủ đông, sau đó tự thoát ly!”
“WTF, cái quái gì vậy?” Đặng Hiên phản ứng lại, chưa kịp vui mừng vì tình tiết thường thấy trong tiểu thuyết đã xuất hiện thì đã bị câu nói sau đó của hệ thống dội cho một gáo nước lạnh.
Sớm không tới, muộn không tới, vậy mà lại tới đúng lúc này sao? Nên động hay không đây?
Nếu động, hắn mất đi hệ thống cường đại, con đường phía trước sẽ trở nên vô cùng gian nan.
Không động? Chẳng lẽ chờ bản thân b·ị c·hém c·hết sao?
“Hệ thống, mau mau nhanh lên đi!” Đặng Hiên khóc không ra nước mắt, mấy tên quân Nguyên kia đã bắt đầu thúc ngựa lao đến.
Qua vài hơi thở, một tên nhanh nhất đã cưỡi chiến mã tới trước mặt của Đặng Hiên, rút loan đao sáng loáng ra, nhanh chóng chém tới...
“ĐCMM!"
"Mày biết bố mày là ai không????”
Tình huống nguy cấp vô cùng, Đặng Hiên cũng không kiềm chế được nữa mà gầm lên câu chửi xa xưa mà hắn vẫn thường dùng khi còn là một cô nhi không cha không mẹ, phải lăn lộn kiếm sống giữa đám côn đồ ở đầu đường xó chợ.
Nghe vậy, không biết là do khí thế lúc này của Đặng Hiên quá kh·iếp người hay câu nói đấy có một uy lực thần bí nào đó không thể diễn tả được khiến tên quân Nguyên kia khẽ run tay, lưỡi đao cũng chệch sang một bên, lướt qua tai, cắt đứt vài sợi tóc khiến mồ hôi lạnh của Đặng Hiên chảy ra như mưa, ướt đẫm cả người.